Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 167: Mất tích



Tần Châu tại cuộc họp khẩn cấp tuyên bố giả thuyết 0-1 thành lập, mà sự vắng mặt của Lâm Dị đã khiến Âu Oánh và Vương Phi Hàng nhận ra điều gì đó. Nhưng ngoại trừ họ, tất cả những người còn lại đều đang đắm chìm trong tin tức chấn động này.

Khoảng khắc giả thuyết 0-1 được thành lập, những nỗ lực từ bấy lâu nay của Hội Sinh Viên tựa như biến thành một trò đùa. Hội sinh viên bao gồm nhiều bộ phận khác nhau, mỗi bộ phận đều có chức năng khác nhau, nhưng xét đến cùng chính là nỗ lực khiến cho trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên trông giống với một trường đại học bình thường. Nỗ lực đảm bảo sinh viên của trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên không bị kéo vào thế giới Quy Tắc, nhưng giờ đây thì ra bọn họ vẫn luôn ở trong một thế giới Quy Tắc rồi.

Tin tức về giả thuyết 0-1 thành lập quả thực đã đủ gây chấn động, Tần Châu hạ lệnh không được phép truyền tin ra ngoài Hội Sinh Viên. Sở dĩ tổ chức cuộc họp khẩn cấp để công bố việc giả thuyết 0-1 thành lập, Tần Châu muốn bọn họ đề cao tính cảnh giác hơn nữa, cũng không phải là vì bọn họ có quyền được biết, mà hắn muốn tất cả thành viên trong Hội Sinh Viên từ trên xuống dưới cùng nhau tìm kiếm manh mối liên quan đến 0-1.

Nếu trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên là thế giới Quy Tắc 0-1 thì chắc chắn phải có manh mối trong khuôn viên trường. Suy nghĩ trước đây của Tần Châu vẫn không thay đổi, quái vật trước sau gì vẫn luôn là quái vật, dù quái vật cấp cao đến đâu cũng không thể sáng lập ra một thế giới Quy Tắc hoàn hảo, giống như trên đời này không tồn tại một tội ác hoàn hảo nào vậy.

Sau cuộc họp khẩn cấp trọng đại cấp một, các lãnh đạo cấp cao của Hội Sinh Viên cũng lần lượt tổ chức cuộc họp.

Trong gần một tháng qua, ban lãnh đạo cấp cao dường như đã bén rễ trong phòng họp, bất kỳ tin tức nào do Hội Sinh Viên đưa ra, dù nhỏ đến nỗi như có một gốc cây trong trường đột nhiên chết héo cũng không buông tha, bất kỳ khả năng nào, thoạt nhìn dù có vẻ là một tin tức vô cùng vớ vẩn đều sẽ được truyền đến Tần Châu, hắn sẽ đích thân phán định có liên quan đến 0-1 hay không, sau đó lại đưa đến đám người Âu Oánh phân loại rồi giao cho Vương Phi Hàng, đội tuần tra sẽ đi tới hiện trường để điều tra.

Tần Châu quyết tâm muốn bắt được 0-1.

Trước cuộc họp hôm nay, Âu Oánh bưng một tách cà phê cho Tần Châu, Tần Châu vẫn nhìn tài liệu trong tay, cũng không ngẩng đầu nhìn cô: “Để ở đó.”

Âu Oánh liếc nhìn bàn hội nghị, trong tay Tần Châu đã là một đống văn kiện chồng chất thành núi chưa xử lý, mà đừng nói là trong tay hắn, cả bàn hội nghị đều chứa đầy các loại tư liệu, một cốc cà phê cũng không thể đặt được.

Âu Oánh tìm một cái ghế, cũng may người tham dự cuộc họp hôm nay không nhiều lắm, vẫn còn ghế trống có thể sử dụng. Cô đặt cà phê lên ghế rồi nói: “Lâm Dị mua cho anh đấy.”

Lúc này Tần Châu mới ngẩng đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 14

Âu Oánh cười nói: “Trên đường tới đây em gặp em ấy với Trình Dương, em thấy bộ dáng em ấy hình như có chuyện muốn hỏi, em đoán là muốn hỏi anh nên chủ động nói với em ấy là gần đây anh rất bận, làm việc liên tục không có thời gian chớp mắt. Em ấy liền mua một cốc cà phê, nhờ em mang đến. Anh nghỉ ngơi một chút đi, nếm thử cốc cà phê này.”

Tần Châu cầm cà phê lên, xé niêm phong rồi uống một ngụm.

Động tác trên tay hắn vẫn như cũ, không hề dừng lại.

Nụ cười của Âu Oánh ảm đạm dần, cô nhìn Tần Châu.

Việc giả thuyết 0-1 thành lập quả thực là một việc có tầm quan trọng rất lớn, nhưng Tần Châu đã làm việc cật lực hơn một tháng rồi, kể cả dù có là cơ thể bọc sắt thì cũng không chịu được cường độ cao như vậy, cô rất muốn nói với Tần Châu một câu “không cần vội vã nhất thời”.

Nhưng lại không có biện pháp để nói ra.

Một ngày sau khi kết thúc cuộc họp khẩn cấp, Lâm Dị đã nộp đơn xin từ chức lên đội tuần tra. Vương Phi Hàng vội vàng mang theo đơn từ chức của Lâm Dị đến tìm Tần Châu, Tần Châu phê duyệt.

Ngoài đội tuần tra, Lâm Dị cũng trình cho Âu Oánh một tờ đơn xin từ chức. Việc từ chức này là để rút khỏi hội sinh viên, hơn nữa là yêu cầu Âu Oánh lấy lại tài khoản hội sinh viên mà cậu dùng để đăng nhập vào diễn đàn của trường.

Âu Oánh đi tìm Tần Châu, Tần Châu cũng phê duyệt.

Hai đơn từ chức này đã khiến Âu Oánh và Vương Phi Hàng mơ hồ nhận thấy được, Tần Châu và Lâm Dị đang dùng phương thức này để ám chỉ bọn họ điều gì đó.

Hiện tại Tần Châu liều mạng tìm kiếm 0-1, điều này khiến Âu Oánh càng thêm chắc chắn Lâm Dị có liên quan đến 0-1.

Âu Oánh nhịn được một tháng, lúc này cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nói: “Anh Châu, toàn bộ Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên được coi là một thế giới Quy Tắc. Vậy thì một số quy tắc ở đây cũng giống như trong thế giới Quy Tắc. Theo giả thuyết 0-1, tất cả quái vật quy tắc đều được nuôi dưỡng bởi quái vật 0-1, tất cả các quy tắc đều là do quái vật 0-1 chế định, như vậy bản thân nó hẳn cũng sẽ phải tuân thủ.”

Động tác cầm bút của Tần Châu dừng lại, ngòi bút đột ngột để lại một vết mực trên văn kiện.

Âu Oánh dừng lại nói: “Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi.”

Tần Châu nhìn chằm chằm vết mực trên văn kiện hồi lâu, tâm tình đột nhiên không kiềm chế được mà trở nên cáu gắt.

Hắn hít một hơi thật sâu, khắc chế cảm xúc của chính mình.

Hắn hiểu ý của Âu Oánh, không cho phép Lâm Dị tham dự cuộc họp khẩn cấp, sau cuộc họp thì lại phê duyệt đơn từ chức của Lâm Dị. Đây là cách hắn giải thích cho việc “né tránh nguyên tắc” mà ở cuộc họp khẩn cấp không nói ra.

“Né tránh nguyên tắc” có thể giải thích rất nhiều vấn đề, Lâm Dị cần né tránh 0-1, cho thấy Lâm Dị có liên quan đến 0-1.

Mà lúc này Âu Oánh lại nhắc đến quy tắc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: Đã lâu không gặp, Cố Tri Niên

Mỗi thế giới Quy Tắc đều tồn tại bản thể của quái vật. Nếu như Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên cũng là một thế giới Quy Tắc thì hẳn là cũng phải có bản thể của quái vật 0-1, mà Lâm Dị lại có liên quan đến quái vật 0-1.

Âu Oánh đang nói, Lâm Dị có khả năng là bản thể của quái vật 0-1.

Nếu Lâm Dị là bản thể của quái vật 0-1, điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa, Lâm Dị chỉ là một nhân vật hư cấu, được tạo ra với mục đích tự thuật lại cuộc đời lúc sinh thời của quái vật.

Khi quái vật 0-1 tử vong, bản thể cũng theo đó mà biến mất.

Quái vật không phải sinh ra đã là quái vật, trước khi trở thành quái vật, chúng đều có sinh mệnh. Sau khi trải qua một sự cố tồi tệ nào đó, bị ác ý xâm chiếm, lúc đó chúng mới trở thành quái vật.

Vậy Lâm Dị thì sao? Rốt cuộc cậu đã trải qua những gì để rồi trở thành quái vật 0-1 đứng trên mọi con quái vật khác?

“Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy em ấy là bản thể.” Tần Châu trầm mặc hồi lâu mới nói: “Cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng minh em ấy là quái vật 0-1.”

Âu Oánh không phản bác, kỳ thật cô cũng không muốn chuyện này xảy ra, từ lần đầu tiên gặp mặt Lâm Dị, cô đã rất yêu quý đàn em ngoan ngoãn này, hơn nữa, Lâm Dị cứ mở mồm một câu là lại gọi “đàn chị Âu Oánh”. Cho dù biết cậu có quan hệ với quái vật 0-1, cũng không khiến người ta sinh ra thù hận với cậu.

Tần Châu tiếp tục vùi đầu làm việc.

Nhưng trong lòng hắn vẫn nóng nảy, chữ viết trên tài liệu trong tầm nhìn của hắn trở nên méo mó vặn vẹo.

Âu Oánh đổi lời: “Cũng phải, Lâm Dị mới bao nhiêu tuổi chứ? Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên đã tồn tại lâu như vậy, nếu em ấy là bản thể thì cũng không nên xuất hiện ở trường vào lúc này. Đáng lẽ em ấy phải sớm tồn tại từ lâu rồi mới đúng. Xin lỗi, em lại nói sai rồi.”

Biết những lời này của Âu Oánh là nhằm an ủi chính mình, Tần Châu nhẹ nhàng thở ra, hắn bình tĩnh lại, nói: “Kỳ thi cuối kỳ năm nay chuẩn bị như thế nào, em toàn quyền xử lý, không cần hỏi đến anh.”

Âu Oánh nói: “Lần này thế giới Quy Tắc cần thả xuống, có 1-3.”

Tần Châu cau mày.

Âu Oánh tiếp tục báo cáo: “Dựa vào ghi chép trước đây của 1-3, số người tham gia không cố định. Ngoài những người bị thả vào, có lẽ sẽ còn cuốn thêm nhiều người tham gia khác nữa.”

Lần này 1-3 yêu cầu Tần Châu đích thân xử lý, mặc dù hiện tại hắn đang tập trung vào 0-1, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ giao 1-3 cho người khác, như trên diễn đàn đã nói, đây là chức trách của chủ tịch Hội Sinh Viên.

Tần Châu bắt được cụm từ mấu chốt, nhíu mày: “Có lẽ?”

Âu Oánh không nên dùng từ “có lẽ” để báo cáo công việc chính thức như vậy.

“Vâng.” Âu Oánh tiếp tục báo cáo: “Trong thời gian quái vật 1-3 hoạt động, trong trường ngoại trừ những người được thả xuống, vẫn sẽ có sinh viên mất tích. Sự mất tích của sinh viên sẽ không dừng lại cho đến khi thời gian hoạt động của quái vật 1-3 kết thúc. Vì vẫn chưa có bằng chứng chứng thực cho thấy những vụ mất tích liên tiếp của sinh viên có liên quan đến quy tắc 1-3. Hơn nữa, địa điểm mất tích của sinh viên không giống nhau, có thể là những nơi như ký túc xá, thư viện,… đều sẽ mất liên lạc một cách khó hiểu. Vì vậy, tình trạng này không được ghi lại trong tài liệu chính thức của quy tắc 1-3, có lẽ là bởi sợ gây hoảng loạn, dù sao thì chỉ riêng con số 1-3 thôi cũng đủ để khiến mọi người sợ hãi rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 255

“Em tới phòng hồ sơ, tư liệu hữu dụng chẳng có mấy, cũng chỉ tra được những thứ như em đã nói.” Âu Oánh tiếp tục: “Mấy ngày nay, em sắp xếp lại danh sách những sinh viên biến mất trong khoảng thời gian hoạt động của quái vật 1-3. Có một người mất tích trong phòng ngủ, bạn cùng phòng của người đó luôn nhấn mạnh rằng người đó không hề làm hành động gì liên quan đến quy tắc của ký túc xá.”

Sự mất tích mà Âu Oánh nhắc đến không phải cả người biến mất một cách khó hiểu, mà là tư duy đột nhiên biến mất, chìm vào giấc ngủ say. Theo cách nói của Hội Sinh Viên, mất tích có nghĩa là bị quái vật không biết tên cuốn vào.

Người mất tích có rất nhiều, nhưng Âu Oánh lại chỉ nhắc đến “một người”, vậy thì chắc chắn đây là một nhân vật quan trọng.

Tần Châu trầm giọng hỏi: “Ai?”

Âu Oánh nói: “Lâm Quyến.”

Tần Châu bỗng nhiên ngẩng đầu.

Sau cuộc họp khẩn cấp, Tần Châu có bảo Âu Oánh đi tra xét tư liệu về Lâm Quyến.

Tư liệu về Lâm Quyến không có nhiều, ở trên tờ giấy khai tử cũng chỉ ghi chú thời gian tử vong mà thôi.

Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên chính là như vậy. Thỉnh thoảng lại xuất hiện tình huống mất tích. Nhưng việc truy tìm người mất tích cụ thể là bị quái vật quy tắc cuốn vào thế giới Quy Tắc nào là việc vô nghĩa, hội sinh viên cũng không có đủ nhân lực để làm điều đó.

Sau khi thân thể của sinh viên mất tích tử vong, người ta chỉ ghi thời gian tử vong chứ không đánh số cụ thể về “nơi tử vong”.

Rốt cuộc Lâm Quyến là tình huống như thế nào, đã dừng lại ở một tờ giấy báo tử đơn giản, không thể tra cứu thêm được gì nữa.

Âu Oánh đưa tư liệu trong tay cho Tần Châu, để Tần Châu tự mình xem qua, cô ở một bên nói: “Thế giới quy tắc 1-3 có lẽ sẽ có đáp án mà anh và Lâm Dị muốn tìm, anh có cân nhắc đến việc đưa theo Lâm Dị không? Tuy anh phê duyệt đơn xin từ chức của em ấy rồi, nhưng em vẫn chưa đưa lại cho em ấy đâu, anh có muốn em đưa nữa không?”

Âu Oánh nhìn chằm chằm Tần Châu, thở dài: “Được rồi, em không thèm vòng vo với mấy người nữa, bảo Lâm Dị quay lại đi. Em với Vương Phi Hàng cũng không nỡ rời xa em ấy. Anh Châu giúp em một chuyện nhé, giúp bọn em nói lại với Lâm Dị, bọn em không sợ em ấy, cũng không hề chán ghét em ấy chút nào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.