Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 173: Quái vật 1-3



Lâm Dị nhìn đèn đỏ ở cửa phòng.

Tần Châu đã hứa với cậu trước khi làm bất cứ việc gì cũng sẽ thương lượng trước với cậu, kể cả là có chuyện xảy ra mà không kịp nói cho cậu biết, Tần Châu cũng không thể mang theo NPC Quản Gia 3011 đồng hành với mình được.

Lâm Dị lập tức hỏi Quản Gia 3012: “Anh ấy đi đâu?”

Quản Gia 3012 nói: “Xin lỗi, tôi chỉ phục vụ những vị khách quý của mình.”

Hiểu ngầm, chính là Quản Gia 3012 không hỏi, cũng không quan tâm, cho nên cũng không biết Tần Châu đã đi đâu.

Lâm Dị lập tức trở nên lo lắng, bọn họ không biết tình hình của Bất Dạ Thành, vừa rồi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối, Tần Châu đi đâu chứ? Cậu muốn tìm Tần Châu, nhưng lại nghĩ đến tiền bối trong phòng.

Cậu cắn chặt răng, trở về phòng trước.

Vị tiền bối đầu tóc rối mù đã uống xong chai nước, đang lau miệng, nghe tiếng cửa mở thì theo bản năng muốn tìm chỗ trốn, thấy Lâm Dị trở về liền đứng dậy khỏi mép giường. Đợi Lâm Dị đóng cửa lại, vội vàng đi tới bên cạnh Lâm Dị: “Nhanh như vậy? Tiền đâu?”

Y vừa nói vừa đưa tay ra.

“Tiền bối, thật xin lỗi.” Lâm Dị lo lắng nói: “Anh ấy không ở trong phòng, em định đi tìm anh ấy. Anh ở trong phòng đợi em được không, em tìm xong lập tức quay lại.”

Sắc mặt tiền bối tối sầm lại, thấy vẻ mặt Lâm Dị không có vẻ là giả bộ, y ném chai nước rỗng đi, mất hứng thú: “Thế thôi vậy.”

Nhìn thấy tiền bối sắp rời đi, Lâm Dị sao mà nỡ chứ? Trông bộ dáng của vị tiền bối này xem ra là biết rất nhiều thứ.

“Tiền bối.” Lâm Dị lại cố gắng thử cầu xin: “Làm ơn đi mà.”

“Này này này!” Nhìn thấy Lâm Dị chộp tay mình, tiền bối vội vàng tránh né: “Cậu không nhốt tôi ở lại đây đâu nhỉ?”

Lâm Dị lúng túng thu tay lại: “Sẽ không.”

Nhận được câu trả lời của Lâm Dị, tiền bối mới yên tâm nói: “Đừng bảo là cậu đi đòi tiền nhé? Chắc cậu không ngu xuẩn đến độ giao tiền cho người khác đâu ha?”

“Không phải.” Lâm Dị giải thích một câu, nhưng cậu cũng không có tiết lộ nhiều.

Tiền bối nhìn chằm chằm Lâm Dị, chắc là nhìn thấy Lâm Nghị cũng giống như mình, dùng tay không tìm người khác để bẫy. Y nói: “Nếu người đó không có trong phòng, nhất định là đi đến Nhân Ngư Thính rồi. Cậu đến Nhân Ngư Thính coi thử đi. Chỉ cần không thua hết sạch tiền, chắc chắn là ở Nhân Ngư Thính, mấy kẻ có tiền đều như vậy.”

Lâm Dị: “Nhân Ngư Thính?”

Bảng hướng dẫn của Bất Dạ Thành có Nhân Ngư Thính, nằm trên tầng 6 của Bất Dạ Thành.

Cái tên này mang đến cho người ta một cảm giác mâu thuẫn kỳ quái, không hợp với Bất Dạ Thành.

Thời điểm nhìn thấy ba từ “Nhân Ngư Thính”, não Lâm Dị còn nghĩ rằng Nhân Ngư Thính có phải là có người cá hay không. Hiện tại sau khi nghe được lời nói của tiền bối, Lâm Dị sửng sốt một chút: “Sòng… sòng bạc?”

Tần Châu không ở trong phòng đã đủ kỳ quái rồi, nhưng nếu hắn còn đi vào sòng bạc nữa thì kỳ quái lại càng thêm quỷ dị hơn.

Tần Châu không thèm nói với cậu một câu, dẫn Quản Gia đến sòng bài đánh bạc?

Thậm chí Lâm Dị còn thắc mắc liệu Tần Châu có bị ức hiếp hay bị quỷ ám trên người hay không. Tần Châu còn lại 98 vàng, vì chuộc lại đôi tay nên quả thực là có lý do để đến sòng bạc, nhưng đây không phải là tình huống khẩn cấp, cho dù Tần Châu có thể thông qua đánh bạc lấy lại được cả vốn lẫn lãi, hắn nhất định sẽ thương lượng với cậu, thay vì lặng lẽ đưa Quản Gia 3011 đến sòng bạc khi trời còn tối như này.

“Sòng bạc? Cũng kiểu vậy.” Vị tiền bối thở dài: “Đấy là cách mà thế giới bên ngoài gọi thôi. Lâu rồi chưa nghe thấy cách gọi tên tự nhiên giản dị như thế.”

Lâm Dị không để ý tới tiếng thở dài của y, vội vàng nắm lấy tay tiền bối: “Tiền bối, có thể cho em mượn 1 vàng được không?”

Cậu muốn tìm Tần Châu, nhưng thang máy yêu cầu phí 1 vàng. Trên người cậu không có tiền, không thể trả tiền đi thang máy được. Cậu không biết cầu thang ở đâu, mà cũng chẳng có thời gian để có thể tìm cầu thang c dẫn lên tầng sáu trong Bất Dạ Thành rộng lớn này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Phản ứng của tiền bối rất lớn: “Cho vay tiền?! Cậu không sao đấy chứ? Trông tôi giống có tiền lắm à?”

Y thực sự không giống, hiện tại y trông giống một kẻ ăn xin hơn.

Nhưng những lời này lại nhắc nhở Lâm Dị.

“Tiền bối, anh có thể nói cho em biết vị trí của cầu thang không?” Lâm Dị lùi lại một bước hỏi.

Vị tiền bối trước mặt này có thể xuất hiện trong phòng, mà trông bộ dáng y thì không giống có tiền, chắc chắn y không dùng thang máy để đi tới tầng ba. Y lại có thể chắc chắn nói ra vị trí của Nhân Ngư Thính, xem ra là đã quen với cấu tạo của Bất Dạ Thành.

Lâm Dị chân thành nói: “Bây giờ em không có tiền thôi, chỉ cần anh nói cho em biết, nhất định em sẽ đưa anh tiền.”

“Buông tay.” Tiền bối nói.

“Buông tay!”

Lâm Dị không buông, ôm lấy tiền bối, đáng thương nói: “Tiền bối, van xin luôn đó!”

“Buông tay!!!” Vị tiền bối đột nhiên dùng sức thoát khỏi Lâm Dị, mở rộng khoảng cách giữa mình và Lâm Dị. Lúc Lâm Dị cố gắng lại gần mình, y thở phì phò nói: “Trên người cậu đến 1 vàng còn không có?! Con quỷ nghèo nhà cậu quan tâm bản thân trước đi?! Lại còn muốn đến Nhân Ngư Thính ấy hả?!”

Nói xong, thừa dịp Lâm Dị đang mải mê xem xét thông tin mình tiết lộ, y bỗng nhiên mở cửa nhảy ra ngoài, ngay cả Quản Gia 3012 ở cửa cũng không kịp phản ứng.

Sau đó Quản Gia 3012 quay đầu nhìn Lâm Dị trong phòng: “Quý khách, có cần đóng cửa giúp ngài không?”

Quản Gia dường như không còn lạ lẫm với việc này, đối với một người vừa đột ngột rời khỏi phòng cũng không có phản ứng nào khác.

Điều này rất mâu thuẫn. Ngay từ đầu Quản Gia đã nói phòng đơn không được phép ở chung nhiều người.

Lâm Dị cũng không rảnh để nghĩ đến mâu thuẫn này. Cậu bất ngờ nhìn thân ảnh vị tiền bối kia biến mất. Nhìn bộ dáng này, có vẻ tiền bối là cao thủ chạy trốn.

Từ ánh mắt của Lâm Dị, Quản Gia 3012 ngộ ra điều gì đó, trầm ngâm nói: “Có cần tôi bắt y trở về không?”

Lâm Dị lắc đầu, muốn bắt được người cũng phải mất thời gian, mà kể cả có bắt được, cũng chưa chắc sẽ phối hợp ngồi nói sự thật với cậu. Cậu đặt hi vọng vào Quản Gia 3012: “Cầu thang lên tầng sáu ở đâu?”

Cậu cũng không tin Quản Gia sẽ trả lời mình lắm, chỉ là muốn trước khi đi tìm cầu thang thì cố gắng giãy giụa một chút mà thôi.

“Quý khách muốn đến Nhân Ngư Thính sao?” Quản Gia 3012 chỉnh lại quần áo, tựa hồ muốn đi cùng cậu nói: “Đi thang máy sẽ nhanh hơn.”

Lâm Dị cảm thấy hấp dẫn, nói: “Tôi no rồi, muốn đi dạo tiêu hoá chút.”

“Vâng.” Quản Gia 3012 đầy thâm ý nhìn cậu một cái, nhưng vẫn lễ phép nói: “Mời quý khách theo tôi.”

Quản Gia 3012 quay người dẫn đường, Lâm Dị thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhanh chóng đi theo.

Quản Gia 3012 đưa cậu đến sảnh tầng ba, nơi cũng được đặt một tấm bình phong.

Quản Gia duỗi tay đẩy bình phong, bình phong quay về hướng lực tác động, lộ ra cảnh tượng phía đằng sau.

Lâm Dị còn chưa kịp giương mắt lên nhìn, một mùi ghê tởm nhớp nháp đã xộc vào khoang mũi cậu, khác hẳn với mùi xác chết thối rữa mà cậu từng ngửi thấy trước đây, mùi hôi ở chóp mũi bây giờ là hỗn hợp của mùi mồ hôi trên cơ thể và mùi ôi thiu.

Phía sau tấm bình phong là cầu thang mà Lâm Dị muốn tìm, so với Bất Dạ Thành xa hoa lãng phí thì quả là hai thái cực đối lập nhau.

Trên cầu thang nằm đầy người, hầu hết đều gầy gò nhếch nhác, đôi mắt trợn ngược trong hốc mắt, giống như mắt chuột, lấp lánh ánh sáng.

Họ nhìn thấy Quản Gia 3012, lại lướt qua Quản Gia 3012, đem ánh mắt đặt trên người Lâm Dị.

Trong mắt hiện lên tia đánh giá và tự hỏi, như thể thông qua cách ăn mặc của Lâm Dị và cơ thể khoẻ mạnh của cậu để đánh giá xem liệu cậu có tiền hay không.

Tham Khảo Thêm:  Chương 73: C73: Sính lễ đã nhận đã đến lúc kết hôn

Cầu thang không hề hẹp, thậm chí ánh sáng cũng sáng sủa, chỉ là nơi này chồng chất quá nhiều người, mênh mông làm ánh sáng trở nên tối tăm.

Cầu thang gần như không có chỗ để bước vào, Quản Gia 3012 dẫn đường, cũng không cân nhắc có giẫm phải người hay không, nếu những người đó không tránh né, hắn sẽ lập tức giẫm lên.

Những tiếng kêu đau đớn vang vọng ở cầu thang hết đợt này đến đợt khác.

Lâm Dị thận trọng đi theo.

Cậu nhìn thấy biển số tầng chậm rãi tăng dần từ số “3” lên “6”.

Đã tới tầng sáu Bất Dạ Thành.

Nhưng Quản Gia 3012 không có ý định đẩy cửa ra mà nói: “Quý khách, ngài cần phải trả 20 vàng.”

Lâm Dị: “Hả?”

Quản Gia 3012 kiên nhẫn nói: “Đi tới Nhân Ngư Thính cùng ngài, nơi này yêu cầu thêm phí dịch vụ.”

Lâm Dị nói: “Tôi đi một mình là được rồi.”

Quản Gia 3012 nhìn cậu mỉm cười: “Ý ngài là không cần tôi sao?”

Lâm Dị đáp: “Phiền đến anh lắm, một mình tôi là được rồi.”

Quản Gia 3012 cười: “Tôi hiểu rồi.”

Sau đó, Quản Gia 3012 không nói nữa, cũng không có động tác bước tiếp theo, chỉ đứng đó.

Lâm Dị đành phải tự mình tiến lên, ngập ngừng thử đẩy cửa ra.

Đột nhiên, Quản Gia 3012 bắt lấy cổ tay Lâm Dị: “Quý khách không có tiền ư?”

Trong lòng Lâm Dị run lên, cậu ngẩng đầu nhìn Quản Gia 3012.

Quản Gia 3012 nói: “Phòng sẽ hết hạn sau sáu giờ nữa. Chúc ngài ở Nhân Ngư Thính thắng lợi. Hy vọng một lần nữa được vì ngài phục vụ.”

Nói xong, Quản Gia 3012 buông Lâm Dị ra, cúi chào cậu rồi quay trở lại theo lộ trình ban đầu.

Tim Lâm Dị đập thình thịch, trước đó tiền bối có nói: “Tên quỷ nghèo nhà cậu lo cho bản thân mình trước đi!”, lúc này lại có một câu hỏi khác đến từ linh hồn Quản Gia 3012, khiến Lâm Dị sâu sắc ý thức được, ở chỗ này, trên người không có tiền, không tốt lắm.

Cậu đè nén sự bất an mơ hồ lại, đẩy cửa.

“Cạch” một tiếng.

Tấm bình phong ở tầng sáu Bất Dạ Thành bị cậu đẩy ra, cậu đứng ở sảnh tầng sáu.

Tiếng ồn ào náo động ngay lập tức ập vào, người ở tầng sáu rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn ở tầng một.

Đại sảnh lớn như hội quán, chỗ cung cấp ghế ngồi nghỉ ngơi chật kín người, trên mặt đất cũng đầy ắp người, bọn họ nắm chặt vàng trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa Nhân Ngư Thính đã đóng.

Nhân Ngư Thính nằm đối diện đại sảnh, có hành lang dài.

Đứng ở hai bên Nhân Ngư Thính là sáu người gác cửa, có lẽ thân phận là bảo vệ thì chính xác hơn.

Sáu bảo vệ đều cầm vũ khí để duy trì trật tự.

Trong tiếng ồn ào náo động, Lâm Dị thường xuyên nghe thấy “còn bao lâu”, “lượt tiếp theo”.

Nghe có vẻ Nhân Ngư Thính chỉ mở cửa trong thời gian có hạn, những người ở đại sảnh là dân cờ bạc đang chờ vòng tiếp theo mở cửa.

Lâm Dị tìm một người ở trong góc xác nhận suy nghĩ của mình: “Xin hỏi lượt tiếp theo còn bao lâu?”

Người được hỏi liếc nhìn Lâm Dị, nâng cằm: “Kia.”

Lâm Dị nhìn xung quanh, thấy một màn hình tròn lớn treo trên trần ở phía trước đại sảnh. Cảnh tượng trên màn hình hẳn là đang phát sóng trực tiếp tại Nhân Ngư Thính lúc này, góc trên bên phải là đồng hồ đếm ngược.

29:28:11.

Nói cách khác, vẫn còn nửa giờ nữa Nhân Ngư Thính mới mở cửa, phóng một nhóm con bạc mới tiến vào.

Tuy rằng Lâm Dị sốt ruột cho Tần Châu, nhưng ngay cả đám dân cờ bạc cũng ngoan ngoãn chờ ở đại sảnh, tất nhiên là không biện pháp chen hàng.

Cậu ngẩng đầu lên, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Tần Châu trên màn hình. Cậu đi vòng quanh màn hình tròn khổng lồ, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy Tần Châu.

Tần Châu thật sự đang ở trong Nhân Ngư Thính!

Chất lượng hình ảnh rất tốt, Lâm Dị có thể nhìn thấy những tơ máu đỏ trong mắt của Tần Châu vì không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Cậu nhìn Tần Châu chơi Tài Xỉu, những người chơi khác trên cùng bàn chơi với hắn đặt vàng của mình ở mỗi bên trên bàn chơi, có người cược “nhỏ”, có người cược “lớn”, có cược “tam quân”, cược “vây đầu”, cược “toàn vây””, cược “điểm số”. Tần Châu đánh cược là tổng số điểm hoà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 20

Một khối vàng trị giá là 1 vàng.

Trong màn hình, Lâm Dị nhìn thấy Tần Châu lúc này cược 20 vàng.

Lâm Dị hít một hơi.

Bên cạnh cũng không có ít người đang xem.

“Đánh chuông, đánh chuông!”

“Đờ mờ, tám cửa ngoài!”

“…”

Lâm Dị nghe không hiểu mấy thuật ngữ của dân cờ bạc, cậu nhìn Tần Châu, muốn biết Tần Châu thắng hay thua.

Thế nhưng, tiếng ồn ào đột ngột trong đám đông đã khiến Lâm Dị không thể không phân tâm sự chú ý.

Dường như cậu nghe thấy tiếng kêu “cứu mạng”.

Lần theo tiếng động, hơn chục người mặc đồng phục đang túm lấy người nằm nghỉ trong góc.

Lâm Dị biết người bị bắt này, là một trong số những người tham gia. Cậu ta bị tách khỏi bọn họ lúc cầm đồ kết thúc, bởi vì cậu ta không cầm đồ nên không thể đi thang máy.

Hẳn là tìm được cầu thang rồi lên tầng sáu để nghỉ ngơi qua đêm đầu tiên.

Bởi vì giãy giụa, người tham gia bị gậy đánh mạnh vào đầu.

Người tham gia lập tức ngã xuống đất.

Những con bạc trố mắt nhìn ở sảnh, bọn họ không hề cảm thông với hành vi diễn ra ở đại sảnh, hơn nữa còn bàn luận rất sôi nổi.

“Trông cơ thể khoẻ mạnh vậy mà không đi cầm đồ à?”

“Loại người này chỉ muốn chạy trốn thôi. Lão tử ghét nhất là loại người này. Quá đáng đời! Hôm nay tao cũng nhìn thấy một vài người như vậy, co ro ở đại sảnh. Nhìn thôi đã thấy xui xẻo.”

“Ha ha ha ha, tao cũng thấy ở đại sảnh, sớm bị xử lý rồi.”

“Nhỉ? Ha ha ha ha.”

Lâm Dị thở ra một hơi khí, thần kinh căng thẳng.

Cảm giác của cậu đã đúng. Nếu không có tiền ở Bất Dạ Thành, sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Bất Dạ Thành khắp nơi đều thở ra mùi tiền. Không có tiền nghĩa là không phù hợp với chủ đề của Bất Dạ Thành. Đây có lẽ chính là quy tắc tử vong ở Bất Dạ Thành.

Lâm Dị còn chưa kịp xem Tần Châu thắng hay thua, liền xoay người bỏ chạy.

“Đằng kia!”

Cậu đã bị nhóm người đó phát hiện!

Sau đó là một cuộc truy đuổi sát bước.

Đẩy tấm bình phong ở đại sảnh ra, Lâm Dị bám vào tay vịn cầu thang, cơ hồ là bay xuống tầng một.

Dùng thân thể mở cửa tàng hình ở tầng một, thậm chí Lâm Dị còn không kịp quay đầu lại xem xem mấy người đó đã đuổi kịp mình hay chưa, cậu xông thẳng đến phòng cầm đồ.

Người xếp hàng rất nhiều, Lâm Dị cũng không rảnh lo đến trật tự nữa.

Cậu chạy đến quầy cầm đồ số 8, đặt tay lên quầy cầm đồ: “Tôi cầm đôi tay.”

Tiểu nhị bị Lâm Dị doạ sợ, đang hùng hổ quát mắt, thấy là Lâm Dị thì vui vẻ: “Ô, là cậu à?”

Lâm Dị nôn nóng lặp lại: “Tôi cầm đôi tay.”

Tiểu nhị nhìn vào tay Lâm Dị.

Những người trong hàng phát ra âm thanh bất mãn vì bị chen hàng. Tiểu nhị liếc nhìn họ một cái, nói: “Còn láo nháo nữa thì cút khỏi chỗ buôn bán của tôi. Bị chen hàng là tại ai, trách mình ngu xuẩn ấy.”

Nói xong, lại nhìn chằm chằm Lâm Dị: “Được, không thành vấn đề.”

Tiểu nhị nói: “50 vàng, thời hạn một ngày, lãi một ngày 10 vàng.”

Lâm Dị khựng lại, nhìn tiểu nhị với vẻ khó tin.

Mới sáu giờ trước tiểu nhị ra giá 500 vàng một đôi tay, vậy mà bây giờ giá đã giảm xuống chỉ còn 50 vàng thôi hả.

Lâm Dị hiện tại cần vàng để cứu mạng, 50 vàng thì 50 vàng, nhưng thời hạn chỉ có một ngày.

Hiển nhiên, tiểu nhị vẫn rất thích đôi tay của cậu, cũng hiểu được sự cấp bách của Lâm Dị nên trực tiếp rút ngắn thời hạn 7 ngày xuống còn 1 ngày, có thể nói là rất hèn hạ, tiểu nhị muốn có được đôi tay của Lâm Dị.

“Có cầm không?” Tiểu nhị thúc giục, “Ở cửa là người truy đuổi cậu nhỉ?”

Lâm Dị vội vàng thương lượng: “Ba ngày.”

“Chỉ một ngày.” Tiểu nhị không nhẹ lời, ánh mắt chuyển từ tay Lâm Dị sang khuôn mặt cậu: “Mặt mũi không tồi, hay là cậu cầm gương mặt này đi, tôi đưa cậu 1000 vàng, thời hạn ba ngày, lãi một ngày 100 vàng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.