Nhấc chăn lên.
Tần Châu đặt bộ dụng cụ xuống, ngồi quỳ trên giường, đau lòng nhìn Lâm Dị.
Lâm Dị bị nhìn đến ngượng ngùng, chuẩn bị kéo chăn lên che mình lại.
Tần Châu duỗi tay, không cho Lâm Dị che bản thân lại, ngăn cản cậu xong, hắn sờ vào những vết bầm lớn nhỏ trên người Lâm Dị.
Nhìn thấy vẻ mặt Tần Châu đầy lo lắng, Lâm Dị an ủi hắn: “Đàn anh, em thực sự không sao đâu anh, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.”
“Nhân Ngư tiểu thư” phát hiện nước trái cây có vấn đề liền phát cuồng lên thét chói tai. Lâm Dị ở quá gần giọng hét của cô, cho nên da đầu cậu trở nên tê dại, tay chân cũng chẳng linh hoạt nổi.
Sau đó “Nhân Ngư tiểu thư” tấn công cậu từ phía sau. Cô bóp chặt cổ Lâm Dị, cắn xé da thịt cậu.
May mà thời gian chất độc phát tác không lâu. Lợi dụng năm phút đó, Lâm Dị lấy lại sức lực trong cơ thể, đẩy “Nhân Ngư tiểu thư” ra, liều mạng chạy ra bên ngoài.
Trong lúc chờ thang máy, cậu nhìn thấy chính mình trên cửa thang máy.
Trên người cậu có những vết cắn véo lớn nhỏ, quanh cổ vì bị bóp chặt mà hằn vết màu xanh tím.
Nhìn thấy bản thân chật vật, Lâm Dị lại nghĩ, thôi xong, lại để đàn anh lo lắng nữa rồi.
Dấu vết trên cổ không thể che đậy được, Lâm Dị bèn phải áp dụng cách thông báo vòng vo này, để Tần Châu chuẩn bị tinh thần trước, như vậy hắn mới có khả năng tiếp nhận.
Tần Châu đứng dậy, chuẩn bị kêu Quản Gia 5005 gọi bác sĩ.
“Đàn anh ơi, không cần đâu ạ.” Lâm Dị vội vàng kéo tay áo Tần Châu nói: “Lúc em quay lại, Quản Gia 5005 thấy em như vậy cũng mang thuốc mỡ tới cho em rồi. Đây là một trong những dịch vụ của anh ta.”
“Thuốc mỡ đâu?” Tần Châu dừng lại nhìn cậu.
Lâm Dị chỉ vào tủ đầu giường.
Tần Châu đi rửa tay, lúc trở về mở thuốc mỡ ra, bóp một ít thuốc vào đầu ngón tay, sau đó nhẹ nhàng bôi lên vị trí vết thương trên người Lâm Dị.
Những nơi bị thương được thuốc mỡ bôi lên cảm giác đau đớn, có điều cảm giác tổng thể lại là mát lạnh, như thể đá bạc hà được bôi lên ngoài da.
Lâm Dị vẫn nắm tay áo Tần Châu không buông, nói: “Đàn anh, em phát hiện có chỗ không đúng.”
Tần Châu hỏi: “Là gì?”
Lâm Dị lúc này mới buông Tần Châu ra, đưa cho Tần Châu một tờ giấy. Sợ tiếng nhân ngư ngâm xướng sẽ ảnh hưởng đến tư duy khiến cậu quên đi phát hiện của bản thân, đây là phát hiện do cậu giành giật từng giây để viết ra sau khi trở về phòng 5005.
Lúc Tần Châu cúi đầu đọc nội dung tờ giấy, Lâm Dị sợ nội dung trong tờ giấy có thiếu sót gì đó, nói: “Đàn anh, em chọc giận “Nhân Ngư tiểu thư” rồi.”
Cho nên, “Nhân Ngư tiểu thư” mới bóp cổ cậu, cắn cậu, hận không thể giết chết cậu.
Nhưng mới chỉ là “hận không thể” thôi, Lâm Dị cũng không chết.
Trải qua nhiều thế giới Quy Tắc như vậy, Lâm Dị biết rất rõ sức mạnh của NPC. Một khi vi phạm quy tắc tử vong của chúng, chúng sẽ như một sát thủ toả định mục tiêu của mình, không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, kể cả quái vật ẩn náu trong người tham gia cũng sẽ bị quy tắc tử vong của NPC giết chết.
Đánh giá từ phản ứng điên cuồng của “Nhân Ngư tiểu thư”, chắc chắn Lâm Dị đã chạm vào vảy ngược của “Nhân Ngư tiểu thư”, đối với NPC, vảy ngược của chúng tương đương với quy tắc tử vong.
Mâu thuẫn kỳ lạ chính là, Lâm Dị không chết, cậu chỉ bị thương mà thôi.
Là bởi vì thời gian quá ngắn chăng? Cho nên “Nhân Ngư tiểu thư” không thể giết chết cậu?
Lâm Dị không cảm thấy đó là nguyên nhân, thời gian NPC giết người thường tính bằng giây. Lúc Lâm Dị bị tiếng ngâm xướng đánh mất hành động của bản thân, chính là con cá đang nằm trên thớt, nhưng “Nhân Ngư tiểu thư” chỉ là gắt gao cắn cậu mà thôi.
Kể cả Lâm Dị trốn thoát được trong năm phút ngừng hát đó, sau khi “Nhân Ngư tiểu thư” hồi phục, cũng có thể một lần nữa giết chết cậu. Một “giọng nói” trị giá mười triệu vàng ở Bất Dạ Thành, tất nhiên là phải có cái lý cho sự cao quý đó.
Có thể giải thích vì sao “Nhân Ngư tiểu thư” ra tay nhưng không giết chết Lâm Dị, bao gồm vì sao cô không đuổi theo bổ đao với cậu, chỉ có một nguyên nhân mà thôi.
Tần Châu tổng kết: “”Nhân Ngư tiểu thư” không có quy tắc tử vong.”
Thế là, từ kết luận này lại sinh ra những điểm mâu thuẫn kỳ lạ mới.
“Nhân Ngư tiểu thư” hẳn là một NPC quan trọng trong thế giới Quy Tắc 1-3, bởi vì tiếng hát của cô mà những con bạc lần lượt kéo đến Nhân Ngư Thính.
Tần Châu đọc lại nội dung tờ giấy: “Cô ta vẫn luôn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ?”
Lâm Dị gật đầu.
Hai người cùng lúc nhìn về phía cửa sổ phòng 5005.
Nếu không biết đó là cửa sổ, Lâm Dị vẫn sẽ lầm tưởng cửa sổ là một bức tranh.
Bầu trời màu đen, nước biển màu xanh, lâu đài màu trắng, sắc độ sạch sẽ trong trẻo, hơn nữa phong cách thực sự không phù hợp với Bất Dạ Thành. Trông giống như một nghệ sĩ dùng cọ hoạ nên bức tranh về lâu đài trong truyện cổ tích.
Càng nhìn càng giống.
Lâm Dị đáp: “Đàn anh, bên ngoài chắc chắn có manh mối.”
Nếu không thì việc thiết trí cửa sổ giống tranh sẽ không có ý nghĩa.
Hơn nữa, trước khi tiến vào thế giới Quy Tắc 1-3, bọn họ cũng ngửi thấy mùi mặn của gió biển.
Lâm Dị xin phép Tần Châu: “Đàn anh, anh có muốn rời khỏi Bất Dạ Thành kiểm tra thử không ạ?”
Tần Châu suy nghĩ một chút, gọi Quản Gia 5005 vào. Hắn đưa Quản Gia 5005 100 vàng rồi hỏi: “Lâu đài bên ngoài có gì?”
Quản Gia 5005 vui vẻ nhận tiền, nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Trong lâu đài đương nhiên là có hoàng tử và công chúa rồi.”
Tần Châu nói: “Có thể rời đi được rồi.”
Quản Gia 5005 hỏi: “Quý khách còn muốn thuê phòng nữa không?”
Tần Châu nói: “Đợi phòng đến hạn, bọn tôi sẽ tới tìm.”
Quản Gia 5005 vừa mới nhận được 100 vàng, cũng không lo lắng hai vị khách trong phòng không có tiền, gật đầu: “Vâng.”
Sau đó rời khỏi phòng 5005.
Sau khi Quản Gia 5005 rời đi, Lâm Dị rũ mắt tự hỏi những lời này.
“Lâu đài đương nhiên là có hoàng tử và công chúa.”
“”Tiên cá”, “Hoàng tử”, “Công chúa”.” Lâm Dị ngẩng đầu nhìn Tần Châu: “Đàn anh, cổ tích 《Câu chuyện về nàng tiên cá 》 của Truyện Cổ Andersen.”
《Câu chuyện về nàng tiên cá 》cơ bản mọi người đều biết đến, công chúa nàng tiên cá đã giải cứu một vị hoàng tử bị rơi xuống biển, cũng thực hiện một lời hứa thầm kín với chàng. Vì hoàng tử, nàng không ngần ngại đánh đổi giọng hát mỹ miều của mình để đổi lấy đôi chân, mỗi bước đi của nàng đều tựa như đang đi trên lưỡi dao vậy.
Nhưng sự si tình ấy đổi lại là tin hoàng tử sắp kết hôn với công chúa nước láng giềng, nàng tiên cá cực kì bi thương.
Các chị em của nàng sau khi biết tin đã đến và đưa cho nàng một thanh kiếm mà bản thân phải dùng mái tóc để đổi lấy. Chỉ cần dùng thanh kiếm này giết chết hoàng tử, bôi máu của hoàng tử lên chân, chân của nàng sẽ biến trở lại thành đuôi cá, có thể trở về biển khơi.
Nhưng nàng tiên cá lại không làm vậy. Nàng ném thanh kiếm xuống biển, bản thân cũng hoá thành bọt biển tuyệt đẹp.
Tần Châu lên tiếng, hắn cũng tự hỏi.
Nhìn bề ngoài, truyện cổ Andersen này dường như không liên quan gì đến Bất Dạ Thành, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì có vẻ cũng không phải hoàn toàn không liên quan.
Trong truyện cổ tích, nàng tiên cá đầu tiên là dùng giọng nói để đổi lấy đôi chân.
Lại có chị em của nàng tiên cá dùng mái tóc đổi lấy thanh kiếm.
Việc trao đổi này cũng tương tự với Bất Dạ Thành.
Bất Dạ Thành có thể dùng cơ thể cầm đồ để đổi lấy vàng. Nếu khách có đủ vàng, họ có thể đến phòng giao dịch bên phải ở tầng bảy Bất Dạ Thành để đổi lấy bất cứ thứ gì.
Tại sao Nhân Ngư Thính lại được gọi là Nhân Ngư Thính? Là bởi vì có giọng ca của “Nhân Ngư tiểu thư”.
Nhưng vì sao “Nhân Ngư tiểu thư” lại được gọi là “Nhân Ngư tiểu thư”? Bởi vì không có đuôi tiên cá.
Hoặc có thể, cô đã dùng đuôi của mình để đổi sang gì đó ở Bất Dạ Thành?
Lâm Dị lại hỏi: “Đàn anh, có rời khỏi Bất Dạ Thành để điều tra không ạ?”
Tần Châu thu suy nghĩ lại, nhìn vết thương đầy người của Lâm Dị.
Dưới ánh mắt của Tần Châu, Lâm Dị nhảy xuống giường dạo một vòng: “Đàn anh, em có thể! Em muốn đi với anh, anh đừng bỏ em mà.”
Tần Châu cong cong môi: “Tôi có nghĩ vậy đâu.”
Như vậy xem ra bọn họ sẽ phải rời khỏi Bất Dạ Thành. Bọn họ không biết tình huống bên ngoài như thế nào, nhưng Bất Dạ Thành cũng không phải một nơi an toàn, Tần Châu cũng không yên tâm để Lâm Dị một mình ở Bất Dạ Thành.
Lâm Dị nghe xong cảm thấy an tâm, thở phào một hơi.
Hai người rời khỏi phòng 5005, đi đến quầy cầm đồ số 8 để chuộc lại thân thể Lâm Dị.
Vẻ mặt tiểu nhị quầy cầm đồ số 8 ủ rũ, mấy lần mắt thấy có thể thu được bảo bối, cuối cùng đều rơi vào khoảng không, nhìn Tần Châu và Lâm Dị, hung tợn nói: “Tôi có cảm giác các cậu vẫn còn đến.”
Hai người cũng không thèm để ý, xuyên qua hành lang dài đi đến đại sảnh.
Tuy nhiên, người gác cửa đã ngăn họ lại.
Tựa như Tì Hưu gom tiền, Bất Dạ Thành chỉ vào chứ không có ra.
Lâm Dị và Tần Châu cũng không có gì ngạc nhiên, nếu Bất Dạ Thành có thể tuỳ ý ra vào, những người ngồi xổm ở hành lang nói không chừng còn có nhiều biện pháp kiếm tiền hơn.
Nếu nơi này không cho ra, bọn họ đành phải đi tới phòng giao dịch bên phải trên tầng bảy của Bất Dạ Thành.
Phòng giao dịch bên phải có thể khiến “Nhân Ngư tiểu thư” ngừng ca hát trong năm phút, tất nhiên cũng có thể giao dịch rời khỏi Bất Dạ Thành, chỉ là không biết giá bao nhiêu mà thôi.
Bọn họ cũng chẳng định đi hỏi quản gia. Mặc dù quản gia biết một số giá thị trường giao dịch, nhưng bọn họ không cảm thấy những người đã vào Bất Dạ Thành sau khi bị tiếng ngâm xướng ăn mòn còn có thể nghĩ đến việc rời đi. Rời khỏi Bất Dạ Thành hẳn là một loại giao dịch mới.
Sau khi trả 200 vàng phí dịch vụ, Tần Châu gặp lại ông chủ của Bất Dạ Thành.
Ông chủ nâng cằm, vành mũ rộng che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ để chừa ra đoạn cằm tinh xảo.
“Rời khỏi Bất Dạ Thành?” Ông chủ “tấm tắc” hai tiếng: “Giao dịch của đại ca luôn làm tôi rất khó xử.”
“Có thể, cậu cũng chẳng phải người duy nhất đưa ra yêu cầu khiến tôi khó xử như vậy, mười triệu vàng.” Ông chủ vẫn như cũ nâng cằm, không ngẩng đầu lên: “Giá cũ.”
Tần Châu nói: “Không phải rời khỏi nơi này, mà là bên ngoài cửa sổ.”
“Ồ! Ra là vậy.” Ông chủ đầy thâm ý gật đầu, như thể đã nhìn thấu giao dịch của Tần Châu: “Đánh giá từ giao dịch trước, cậu cũng không phải dạng có vàng để mua đứt toàn bộ giao dịch. Theo quy tắc cũ, dựa vào thời gian tính toán. Rời khỏi Bất Dạ Thành một ngày 2.000 vàng, thế nào? Giá cả hợp lý, không lừa già dối trẻ đúng không?”
Tần Châu ước lượng túi gấm trong tay.
Lâm Dị cầm đồ 2.000 vàng, kiếm được 4.000 vàng, hắn bỏ ra 1.400 vàng để mua thuốc độc và trả phí dịch vụ hai lần, Lâm Dị mua nước trái cây và cho bảo vệ hết 300 vàng. Hắn cho Quản Gia 5005 hết 100 vàng. Chuộc lại thân thể Lâm Dị hết 2.200 vàng, hiện tại hắn và Lâm Dị còn lại 2.000 vàng.
Vừa đủ.
Nhưng giao dịch tất nhiên không có khả năng thành giao.
Hai người bọn họ phải giữ một ít vàng trên người để đảm bảo sau khi trở về Bất Dạ Thành sẽ không bị bắt đi vì không có tiền.
Bên ngoài, thấy Tần Châu đi vào được một lúc, Lâm Dị biết số vàng trên người không đủ để giao dịch.
Tiểu nhị quầy cầm đồ số 8 kia lại nói đúng, bọn họ vẫn phải đi cầm đồ.
Lâm Dị cũng hiểu kịch bản của tiểu nhị quầy cầm đồ số 8. Những bộ phận đã cầm trước đó hoặc đề nghị cầm đồ nhưng lúc đó lại không cầm sẽ mất giá trị.
Lâm Dị không biết Tần Châu thiếu bao nhiêu, cậu không muốn Tần Châu rời khỏi phòng giao dịch. Nếu cậu biết giá cũng có nghĩa là họ sẽ phải trả thêm 200 vàng phí dịch vụ cho ông chủ nữa.
Lâm Dị nghĩ đến một thứ chưa từng được cầm trước đây, hơn nữa giá cũng sẽ cao hơn, giao dịch này có thể hoàn thành trong một bước.
“Tôi cầm mạng của mình.”
Tiểu nhị quầy cầm đồ số 8 nói: “200 vàng, thời hạn ba ngày, lãi là 20 vàng một ngày.”
Lâm Dị mím môi.
Tiểu nhị thấy Lâm Dị không hài lòng với giá tiền, liền nói: “Đều là khách hàng cũ, tôi không có cố tình ép giá đâu nhá. Giá này tôi còn ra nhiều hơn rồi đấy, cậu đến mấy quầy cầm đồ khác xem mấy tiểu nhị khác có cho cậu 200 vàng không.”
“Mạng đấy à.” Tiểu nhị chế nhạo: “Là thứ vô giá trị nhất trong Bất Dạ Thành này.”