Lâm Dị cảm giác bản thân bị nhấc lên, những cái lồng khác thét lên tiếng kêu gào chói tai không rõ nguyên nhân, Lâm Dị biết mình sẽ bị đưa đi đâu, cậu vẫn duy trì trầm mặc, chờ đợi tâm thái của mình dần dần trở nên tốt hơn.
Tuy rằng thua cược, nhưng ít nhất cậu cũng không tính là đã chết hoàn toàn, vẫn có thể ở lại nơi này.
Trước đó Lục Tiến đã nói, chỉ cần người mua chết là sẽ được tự do, cùng lắm là sau khi bị mua về, cậu sẽ bắt chước Quản Gia 5005 đi xúi giục người mua đánh bạc, chỉ cần người mua chết, cậu sẽ được tự do.
Sau đó Lâm Dị lại nghĩ, hẳn là cậu sẽ được mua thôi nhỉ. Ngoại trừ trên cánh tay cậu có vết thương ra, tay chân cậu cũng tính là khoẻ mạnh, ngũ quan thanh tú, dù có thế nào thì hẳn cũng được coi là nô lệ cấp C ha.
Nếu không có người mua cậu, cậu chỉ bị nhốt trong lồng giam, cũng chẳng bị bịt miệng gì hết, cậu có thể đẩy mạnh tiêu thụ của chính mình!
Lâm Dị suy nghĩ, cậu có nên biểu diễn một đoạn tài nghệ hay không, chẳng hạn như lúc bị đấu giá thì hát một bài gì đó. Giọng hát của cậu không hay lắm, nhưng ít ra không bị lạc nhịp. Cậu cũng có thể nói đùa, hoặc là kể chuyện cười chẳng hạn, ở Bất Dạ Thành áp lực, có lẽ những tôn khách đó sẽ cần kiểu như cậu.
Còn chưa nghĩ được mình nên biểu diễn tài nghệ gì, cậu cảm thấy mình đã được bỏ xuống.
Sau đó truyền đến giọng nói của dẫn chương trình, Lâm Dị không biết lượt đấu giá của cậu là thứ mấy, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi, kiên nhẫn chờ đến lúc mình lên sân khấu.
Cuối cùng cũng đến lượt cậu, Lâm Dị nghe thấy âm thanh dẫn chương trình đi về phía mình.
Khoảnh khắc tấm vải đỏ được vạch trần, cậu hắng giọng, chuẩn bị xem tình huống để đẩy mạnh tiêu thụ của chính mình.
Rầm–
Tấm vải đỏ được vén lên, dẫn chương trình nói: “Tứ chi khoẻ mạnh, tay chân xinh đẹp, ngũ quan mỹ lệ, cánh tay bị thương nhẹ, nô lệ cấp A. Giá khởi điểm 10.000 vàng.”
Lâm Dị sửng sốt.
Không phải do cậu bị đánh giá là nô lệ hạng A hay giá khởi điểm lên tới 10.000 vàng, mà là…
Cậu nhìn thấy Tần Châu trong khán phòng.
Lần này Tần Châu không ngồi ở cuối cùng, ngược lại là ngồi ở hàng phía trước. “Hàng phía trước” chính là hàng đầu tiên, Lâm Dị vừa ngước mắt lên liền có thể thấy hắn.
Cậu đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, ngón tay khi bị Tần Châu nhìn sang mà khẽ run lên.
Tần Châu giơ tay: “Một vạn vàng.”
Lập tức có tôn khách tăng giá: “Hai vạn vàng!”
Tần Châu: “Ba vạn vàng!”
Lâm Dị nghe vậy hoảng sợ nhìn Tần Châu, cậu không biết Tần Châu cầm đồ cái gì, đoán cũng không đoán nổi được. Tất cả các cơ quan trong cơ thể một người cộng lại có thể lên được đến 5.000 vàng đã là quá tốt rồi, nhưng Tần Châu lại ngồi ở vị trí đại diện cho đẳng cấp cao nhất.
Người khác nói thêm: “Ba vạn năm ngàn vàng.”
Tần Châu không ngừng nhìn cậu: “Năm vạn vàng.”
Năm vạn vàng?
Tần Châu rốt cuộc đã cầm cái gì?
Lâm Dị hoảng hốt một trận, cậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân đã quá khinh suất, tại sao cậu lại cho rằng cậu sẽ không bị nhân ngư ngâm xướng mê hoặc? Để giờ đây Tần Châu phải tới mua cậu ra!
Lâm Dị đột nhiên không dám nhìn Tần Châu, cậu vội vàng dời mắt, cuộn tròn trong một góc của lồng giam.
Nô lệ không có quần áo, Lâm Dị nghĩ, hiện tại trông cậu chắc chắn rất thảm hại.
Phòng giao dịch sau khi Tần Châu hô giá năm vạn vàng thì im lặng, dẫn chương trình xác nhận lại số tiền giao dịch năm vạn vàng: “Năm vạn lần một, năm vạn lần hai, năm vạn…”
“10 vạn vàng.” Một giọng nói chói tai không biết vang lên từ nơi nào.
Lâm Dị không nhìn Tần Châu nữa, cũng không thể không nhìn về phía phát ra giọng nói từ khán đài.
Cũng là hàng đầu tiên, ngay chính giữa, người ra giá chính là hoàng tử.
Phát hiện Lâm Dị nhìn sang, hoàng tử lộ ra vẻ mặt “không ngờ tới phải không”. Hắn cho rằng Lâm Dị rất thú vị, hắn muốn mua Lâm Dị, để mỗi lần tới Bất Dạ Thành có thể vật tay với cậu.
Lâm Dị lập tức quan sát Tần Châu. Tần Châu không chớp mắt: “Hai mươi vạn.”
Lâm Dị giờ đây hoàn toàn hoảng rồi.
“30 vạn.” Hoàng tử căn bản chẳng thèm để ý chút tiền này.
“40 vạn.” Tần Châu nói.
“100 vạn vàng.” Hoàng tử cũng lười chơi trò đấu giá nhàm chán với Tần Châu, trực tiếp hét lên mức giá quy định của mình, sau đó trừng mắt nhìn Tần Châu: “Ta chưa gặp ngươi bao giờ, mới tới à? Ta đây là nhiều tiền như thế đấy, đừng có tranh với ta, có 40 vạn ấy thì tới Nhân Ngư Thính mà chơi đi. Ở đây kì kèo với ta cái gì.”
Tần Châu không thèm để ý, lại nhấc tay: “120 vạn vàng.”
Sắc mặt Hoàng tử tối sầm: “150 vạn vàng!”
Tần Châu: “170 vạn vàng.”
Hoàng tử cả giận: “190 vạn vàng!”
Tần Châu: “200 vạn vàng!”
Lâm Dị nhìn Tần Châu không chớp mắt, 200 vạn (*) vàng…
(*): 2.000.000 vàng
Tần Châu không có khả năng đấu giá mà không trả tiền. Chắc chắn hắn biết rõ trong Bất Dạ Thành tồn tại nhiều quy tắc tử vong, việc đấu giá ác ý hẳn sẽ phải có lỗ hổng, Tần Châu có thể ra giá 200 vạn vàng, tất nhiên trên người hắn phải có nhiều tiền như vậy.
Hoàng tử sửng sốt một chút, muốn nâng giá lần nữa, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cuối cùng tức giận thu tay lại, trừng mắt nhìn Tần Châu: “200 vạn vàng để mua một nô lệ cấp A, ngươi điên rồi à?”
Tần Châu thúc giục người dẫn chương trình: “Không định gõ búa sao?”
Dẫn chương trình liếc nhìn hoàng tử, hoàng tử tức giận: “Nhìn ta làm gì! Ngươi mong ta trả 200 vạn vàng để mua nô lệ cấp A à? Ta không phải loại coi tiền như cỏ rác như thế!”
Chắc chắn không có giá cao hơn 200 vạn vàng, dẫn chương trình trực tiếp đưa ra quyết định cuối cùng: “200 vạn vàng, thành giao!”
Tấm vải đỏ lại một lần nữa phủ lên chiếc lồng giam, Lâm Dị hoảng loạn không biết mình bị bê đi đâu.
Cậu chỉ có thể lo lắng chờ đợi Tần Châu tới mang cậu đi.
Chờ một lúc lâu, Lâm Dị nghe được tiếng khớp ngón tay gõ nhẹ vào lồng giam: “Nhóc thiên tài.”
Mũi Lâm Dị chua xót: “…Dạ”
Sau đó tấm vải đỏ bị Tần Châu vén lên, hắn ngồi xổm xuống dùng chìa mở ổ khoá ra. Sau đó đưa cho Lâm Dị một bộ quần áo, nói: “Mặc vào trước, trở về rồi chúng ta nói chuyện.”
Lâm Dị cúi đầu: “Vâng.”
Quần áo cũng là đồ mới, Lâm Dị ra khỏi lồng giam, mặc quần áo vào, nói với Tần Châu đang quay lưng về phía mình: “Đàn anh, em xong rồi ạ.”
Tần Châu nghe vậy, quay đầu định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành hai chữ: “Vẫn may.”
May mà đuổi kịp.
Lâm Dị hỏi: “Đàn anh, anh cầm thứ gì vậy ạ?”
Thực ra chuyện này nên trở về rồi nói sau, nhưng Lâm Dị không chờ được nữa.
Yết hầu Tần Châu hơi di chuyển.
Sau khi Lâm Dị rời đi, Tần Châu ở trong phòng đi qua đi lại, hắn không cho rằng Lâm Dị có thể chống lại tiếng nhân ngư ngâm xướng, cũng không tin quái vật 4-4 trong cơ thể Lâm Dị sẽ bảo vệ Lâm Dị.
Dù sao cũng là quái vật.
Nhưng Lâm Dị lại bảo hắn đợi năm tiếng, Tần Châu cũng không thể rời khỏi phòng chỉ vì lo lắng được, nếu hắn bị mê hoặc, như vậy sẽ chỉ gây thêm phiền toái cho Lâm Dị mà thôi.
Cứ như vậy mà đứng ngồi không yên, hắn nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Nhưng tiếng bước chân chỉ dừng lại trước cửa phòng 5005, không có động tĩnh gì thêm.
Trong lòng Tần Châu trùng xuống, mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên chỉ có Quản Gia 5005, đã xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Tần Châu trực tiếp hỏi: “Em ấy còn sống không?”
Quản Gia 5005 nói: “Bạn của quý khách đã được đưa lên tầng bảy của Bất Dạ Thành.”
Tần Châu gật đầu, còn sống là tốt rồi.
Hắn quay người chạy đến phòng cầm đồ, nhảy vào hàng ở quầy cầm đồ số 8, Tần Châu nói thẳng: “Chỗ nào giá trị nhất thì tôi cầm chỗ đó.”
Hắn biết trên người mình dù có giá trị đến đâu thì hắn cũng không thể làm gì được. Muốn đến được phòng giao dịch bên trái thì trên người ít nhất phải có một vạn vàng, hơn nữa còn phải dư tiền thì mới mua lại được Lâm Di.
Vậy chỉ còn cách đi Nhân Ngư Thính.
Trên người có tiền là có thể đến Nhân Ngư Thính, nhưng không được, khát vọng của hắn đối với vàng bây giờ lớn hơn bao giờ hết. Hắn sẽ bị tiếng nhân ngư ngâm xướng mê hoặc đến mất đi lí trí, như vậy sẽ không còn biện pháp đi cứu Lâm Dị.
Cho nên, hắn phải đến phòng cầm đồ giao dịch, hắn muốn mua loại thuốc có thể khiến “Nhân Ngư tiểu thư” câm miệng, hơn nữa lần này không chỉ là năm phút.
Tiểu nhị quầy cầm đồ số 8 liếc nhìn Tần Châu: “Đối tượng của anh không đi cùng à?”
“Đừng linh tinh, nơi nào tôi cũng có thể cầm.” Ngữ khí Tần Châu không tốt.
Tiểu nhị cũng không để ý tới thái độ của Tần Châu. Dân cờ bạc ấy mà, không có tiền đều như vậy. Nhìn Tần Châu từ trên xuống dưới mấy lần, nói: “Thứ có giá trị nhất? Có thể. Tình yêu của cậu ta với anh.”
Tần Châu sửng sốt một chút: “Cái gì?”
Tiểu nhị nói: “Là tình cảm của người kia ấy, đây là thứ quý giá nhất trên người anh, tôi cho anh 300 vạn vàng, thời hạn bảy ngày, lãi 30.000 vàng một ngày. Cầm không?”
Ngón tay Tần Châu lay động, hắn biết rõ đây là loại giao dịch gì.
Tình cảm của Lâm Dị dành cho hắn bị cầm cố, nếu không có tiền chuộc thì Lâm Dị sẽ không còn thích hắn nữa.
Nhưng với 300 vạn vàng, hắn không cần giành giật từng giây để đến Nhân Ngư Thính đánh bạc, hắn có thể đuổi kịp giờ buôn bán nô lệ, hơn nữa chắc chắn có thể mua được Lâm Dị.
Tiểu nhị dụ dỗ: “Mỗi lần đến hạn là các anh lại tới chuộc lại đồ vật, là thắng được ở Nhân Ngư Thính nhỉ. Vận khí không tồi đâu, có khi lần này cũng thế thôi mà.”
Sao có thể chứ? Đây quả thực là một lời nói dối vụng về.
Hắn tham gia hai vòng đánh bạc thắng được 12.000 vàng. Hiện tại cầm 300 vạn vàng. Như vậy, với thời hạn bảy ngày, tiền lãi là 30.000 vàng một ngày. Kể cả hắn có dành cả ngày ở Nhân Ngư Thính, Bất Dạ Thành một ngày có 12 tiếng tương đương với 12 vòng đánh bạc trong Nhân ngư Thính, nếu hắn toàn thắng, một ngày cũng chỉ nhận được 72.000 vàng. Loại trừ tiền lãi 30.000 vàng, hắn sẽ chỉ nhận được 42.000 vàng mà thôi.
Với tiền vốn là 300 vạn vàng, hắn phải ở Nhân Ngư Thính trong vòng 71 ngày.
Tiểu nhị nói thêm: “Anh muốn có nhiều tiền như vậy, là vì muốn tới phòng giao dịch bên trái mua cậu ta đúng không. Theo kinh nghiệm của tôi, cậu ta nhất định là nô lệ cấp A, giá khởi điểm là 10.000 vàng. Có điều nô lệ cấp A luôn bị giành giật, lần đấu giá cuối cùng cho một nô lệ hạng A là 50 vạn vàng, anh sợ mình không thể kiếm lại được 50 vạn vàng ở Nhân Ngư Thính nữa hả? Hầy, nói thật đấy, anh mà do dự một giây thôi, tôi cảm thấy tiếc cho cậu nhóc xinh đẹp đó lắm, anh thì mất đi người mình yêu, còn cậu ta mất…”
Tần Châu khàn giọng: “Tôi cầm.”
Tiểu nhị mỉm cười vui vẻ, lập tức viết phiếu: “300 vạn vàng, thời hạn bảy ngày, lãi 30.000 vàng một ngày. Nếu trong vòng bảy ngày không trả được, đồ vật cầm cố… ” Dừng một chút, tiểu nhị cao giọng nói: “Không thể chuộc lại nữa.”
Lồng ngực Lâm Dị phập phồng, cậu đè nặng cảm xúc trong lòng, theo Tần Châu trở về phòng 5005.
Vừa vào cửa, cậu xoay người khóa cửa lại.
Sau đó cậu nhìn về phía Tần Châu.
Tần Châu hỏi cậu: “Đói không? Tôi gọi cho em…”
“Đàn anh.” Lâm Dị đối diện với Tần Châu: “200 vạn còn có thể tìm lại được sao? Nếu không lấy lại được, em sẽ yêu tiểu nhị đầu trọc ở quầy cầm đồ số 8.”
“Nhóc thiên tài.” Ánh mắt Tần Châu dán chặt vào cậu, bảo đảm: “Tôi nhất định sẽ lấy lại được.”
Lâm Dị cúi đầu thấp giọng nói: “Đàn anh, anh có phát hiện không ạ?”
Tần Châu khàn khàn hỏi: “Cái gì?”
Lâm Dị hít vào một hơi, nói: “Bây giờ còn chẳng cần nhân ngư ngâm xướng hấp dẫn anh đến Nhân Ngư Thính nữa. Anh bị mê hoặc rồi.”
Tần Châu bỗng nhiên im lặng.
Cái khó của thế giới Quy Tắc 1-3 chính là, người tham gia sẽ bị dục vọng tiền bạc xói mòn bởi nhiều nguyên nhân khác nhau.
Không có cách nào có thể thoát khỏi cờ bạc, vàng ở Bất Dạ Thành thoạt nhìn là vạn năng, có thể đổi lấy bất cứ thứ gì, còn có thể phân con người thành nhiều cấp bậc khác nhau, nhưng kỳ thực lại là thủ phạm đẩy con người vào vực sâu luẩn quẩn.