Lâm Quyến phải mất hơn mười năm mới tiết kiệm được một trăm triệu một ngàn vàng. Bởi vì số năm dài nên tạo cho người ta ảo giác hợp lý rất chính đáng.
Trình Dương không phải là không biết gì, tính toán xong thì bị doạ sợ. Dựa vào thời gian tích góp của Lâm Quyến, Lâm Quyến cần phải đảm bảo mỗi ngày thu nhập được 30.000 vàng thì mới miễn cưỡng coi là hợp lý, nhưng cậu ta lại nghĩ tới việc Lâm Quyến không có nút bịt tai xương cá, chưa nói đến việc Lâm Quyến kiếm được 30.000 vàng mỗi ngày trong Nhân Ngư Thính đã là hoang đường, một năm có 365 ngày, mười năm chính là 3650 ngày, Lâm Quyến dựa vào đâu mà có thể tỉnh táo hàng ngày như vậy được?
Đi đêm nhiều có ngày gặp ma. Chẳng lẽ Lâm Quyến chưa lần nào bị tiếng nhân ngư ngâm xướng mê hoặc đánh mất lí trí ư?
Trình Dương không tin.
Trừ khi Lâm Quyến có nút bịt tai xương cá.
Cậu ta sờ vào nút bịt tai xương cá trong tai, nghe Lâm Dị nói cái này là trộm được từ chỗ hoàng tử, cho nên cậu ta cũng không biết nút bịt tai xương cá có giá bao nhiêu.
Trình Dương suy nghĩ một chút, kéo ghế sofa rồi chạy ra ngoài.
Thay vì tham gia vào vòng đánh bạc tiếp theo, cậu ta chạy đến phòng giao dịch bên phải ở tầng bảy Bất Dạ Thành, nhìn thấy trùm cuối, quái vật 0-1.
Trả 200 vàng xong, Trình Dương đè nén nỗi sợ hãi, nói: “Tôi muốn nút bịt tai xương cá.”
Quái vật 0-1 nằm ngửa trên ghế với chiếc mũ chóp che mặt, giọng nói lười biếng phát ra từ chiếc mũ chóp: “Hai ngàn vạn vàng.”
Trình Dương: “Làm phiền rồi.”
Quái vật 0-1 vẫy tay ra hiệu cho Trình Dương có thể cút đi.
Trình Dương ra khỏi phòng giao dịch, cắn môi suy nghĩ, quả nhiên nút bịt tai xương cá rất đắt tiền!
Lâm Quyến không thể nào lại có nút bịt tai xương cá được. Nếu không có sự trợ giúp của nút bịt tai xương cá, chưa nói đến việc tiết kiệm hai ngàn vạn vàng để mua nút bịt tai xương cá, lại còn tích góp đủ một trăm triệu một ngàn vàng để giao dịch rời đi, có thể tích được 2000 vàng, Trình Dương gọi Lâm Quyến là ba.
“Đệt.” Trình Dương tự tát vào miệng mình: “Bác Lâm, xin lỗi, cháu không có ý gì đâu, thuận mồm thôi.”
Sau khi xin lỗi Lâm Quyến xong, Trình Dương tiếp tục suy nghĩ.
Hay Lâm Quyến có được hai ngàn vạn vàng từ phòng cầm đồ?
Cậu ta lại đến phòng cầm đồ.
Hỏi tiểu nhị cầm đồ: “Cầm cái gì cũng được, tôi muốn hai ngàn vạn vàng.”
Tiểu nhị cầm đồ nói: “Người tiếp theo.”
Trình Dương: “…”
Tiểu nhị trợn mắt nhìn Trình Dương một cái: “Đi nằm mơ đi ha, đừng ở đây trì hoãn người khác.”
Trình Dương im lặng tránh ra.
Mặc dù bị tiểu nhị tổn thương nhưng Trình Dương lại rất vui vẻ.
Hiện tại cậu ta cực kỳ chắc chắn Lâm Quyến không có nút bịt tai xương cá, bởi vì hai ngàn vạn vàng không có khả năng cầm cố được, hơn nữa ngay cả tình yêu của Lâm Dị đối với Tần Châu tình yêu cũng chỉ tới 300 vạn vàng mà thôi.
Vậy Lâm Quyến rốt cuộc là thế nào?
Chuyện này vượt quá phạm trù tự hỏi của Trình Dương, thế là cậu ta quyết định đi tìm Nhậm Lê.
Sau khi lang thang khắp Bất Dạ Thành, Trình Dương tìm thấy Nhậm Lê rồi vội vàng chạy tới.
Nhậm Lê nhìn thấy Trình Dương, khuôn mặt vốn đã vô cảm của anh lại càng trở nên vô cảm hơn. Trình Dương biết Nhậm Lê muốn nói gì, đơn giản là anh cảm thấy cậu ta không đáng tin cậy, có nút bịt tai xương cá trong tay mà lại không đi làm chính sự.
Nhậm Lê không để ý tới cậu ta, Trình Dương mặt dày đuổi theo Nhậm Lê: “Khối băng, khối băng, tôi phát hiện này.”
“Đừng có bơ, tôi có phát hiện thật mà, rất quan trọng đấy!” Trình Dương nói.
Nhậm Lê dừng lại, hỏi: “Là gì?”
Trình Dương nói: “Việc Lâm Quyến tích góp đủ một trăm triệu một ngàn vàng không thực tế chút nào. Tôi chắc chắn Lâm Quyến không có nút bịt tai xương cá, vậy tiền đến từ đâu?”
Lúc Lâm Dị trần thuật cho bọn họ cũng không đề cập tới việc Lâm Quyến có nút bịt tai xương cá hay không, Nhậm Lê cho rằng đây là sự thật Lâm Dị nói cho họ biết, cũng đã được Tần Châu và Lâm Dị xác nhận nên cũng không nghĩ nhiều.
Trình Dương nói: “Không phải anh Lâm Dị nói nhân ngư ngâm xướng sẽ ảnh hưởng tới trí lực sao? Có lẽ anh ấy cũng không nghĩ tới điều này. Hiện tại tôi đang đeo nút bịt tai xương cá, không bị ảnh hưởng, đầu óc của tôi chưa bao giờ minh mẫn như bây giờ luôn á.”
Nhậm Lê nhìn Trình Dương đang chọc vào thái dương của mình: “Hữu dụng?”
Trình Dương “này” một tiếng: “Sao lại vô dụng được? Hiện tại tôi có một suy đoán.”
Nhậm Lê đợi Trình Dương nói tiếp.
Trình Dương kéo Nhậm Lê vào một góc, nhỏ giọng: “Tuyến chính mà anh Lâm Dị nói, nàng tiên cá vì yêu mà dùng đuôi cá của mình để đổi lấy phú quý cho hoàng tử. Rất có thể nàng tiên cá cũng bởi vì yêu mà dùng thứ gì đó đổi thành một trăm triệu một ngàn vàng cho Lâm Quyến, chẳng qua nàng tiên cá đã tàn khuyết, cho nên đổi thành quá trình giằng co mười mấy năm.”
Thấy Nhậm Lê không trả lời, Trình Dương lo lắng nói: “Có phải anh cảm thấy lời tôi nói hoang đường không? Anh từng nghe thấy từ “chữa lành” bao giờ chưa? Anh coi thử xem, tính cách ôn hoà của Lâm Dị có được từ đâu, chắc chắn là do di truyền rồi. Cho dù anh Lâm Dị và Lâm Quyến không cùng huyết thống, vậy càng cho thấy Lâm Quyến là một người dịu dàng. Tính cách anh Lâm Dị trở nên ôn hoà như hiện tại, bị ảnh hưởng từ ai, có phải Lâm Quyến không chứ?”
“Một người đối xử tốt với những người xung quanh, thực ra có thể dễ dàng đả động tới nàng tiên cá bị tổn thương kia.” Trình Dương đưa ra một ví dụ lập luận: “Anh Lâm Dị đưa cho nàng tiên cá một ly nước trái cây. Nàng tiên cá kia căn bản không có chút phòng bị nào, cho nên anh Lâm Dị mới thực hiện thành công được. Theo quan điểm của tôi, Lâm Quyến hẳn cũng đã từng đưa cho cô ấy một ly nước trái cây như thế, có tiền nhân làm mẫu, cho nên nàng tiên cá mới không có chút phòng bị nào mà uống ly nước trái cây đó. Kết quả, ly nước trái cây đó có thuốc, đã khiến nàng tiên cá tức giận tấn công anh Lâm Dị.”
Trình Dương một mình nói cả đống, nhìn chằm chằm Nhậm Lê: “Sao anh cứ im bặt vậy? Cho tôi lời khuyên đi, cứ vậy tôi chết mất.”
Nhậm Lê nói: “Tôi đang suy nghĩ làm thế nào để kiểm chứng suy đoán của cậu.”
Trình Dương sửng sốt một chút: “Anh cảm thấy tôi nói có lý hả?!”
Nhậm Lê gật đầu: “Ừ, chút chút.”
Nhậm Lê xoay người rời đi. Trình Dương đi theo Nhậm Lê: “Anh đi đâu?”
Nhậm Lê nói: “Nói lại cho chủ tịch.”
Nhậm Lê vừa mới gặp Tần Châu, hai người tìm thấy Tần Châu xong, Tần Châu cũng vừa xác nhận có người trong danh sách đã tử vong, thấy bọn họ vội vàng tới, hắn dừng việc thám thính lại.
Nhậm Lê nói: “Chủ tịch, Trình Dương có lời muốn nói.”
Trình Dương: “Đúng đúng đúng.”
Ba người lại tìm được một góc, Trình Dương nói lại cho Tần Châu những gì mình vừa nói với Nhậm Lê.
“Mọi người đang thảo luận gì vậy?”
Phía sau ba người, Lâm Dị bất an siết mạnh tờ danh sách trong tay, lo sợ nói: “Không phải… vẫn đang chật vật tích góp tiền đâu đúng không?”
Ba người khựng lại, Tần Châu bình tĩnh đẩy Trình Dương ra, Trình Dương: “Ối…”
Trong phòng 5005, Trình Dương nói tới khô cả họng, quay sang Nhậm Lê: “Khối băng, mở hộ tôi chai nước, cảm ơn.”
Sau khi uống nước làm ẩm cổ họng, Trình Dương tiếp tục nói: “Anh Lâm Dị, anh thấy tôi nói đúng không? Tư duy của mọi người có hạn, hay anh đeo nút bịt tai xương cá vào rồi suy nghĩ về phỏng đoán của tôi lại lần nữa.”
Lâm Dị đáp: “Không cần.”
Trình Dương có chút lo lắng: “Đừng vội vàng phủ quyết thế chứ. Anh thử đeo nút bịt tai đi, lời tôi nói chắc chắn có chỗ đúng.”
“Tôi cảm thấy đúng.” Lâm Dị nói.
Trình Dương thở phào nhẹ nhõm, Tần Châu và Nhậm Lê cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Dị nhanh chóng cầm bút lên, phác thảo một bản vẽ trên tờ giấy.
Ba người nhìn tờ giấy, Trình Dương hỏi: “Đây là ai?”
Lâm Dị đáp: “Lâm Quyến.”
Tần Châu cau mày, Nhậm Lê chăm chú nhìn Lâm Dị.
Trình Dương là người duy nhất không biết Lâm Dị định làm gì.
Lâm Dị nói: “Xem xem liệu “Nhân Ngư Tiểu Thư” có nhận ra Lâm Quyến không.”
Trình Dương cũng giống với Tần Châu và Nhậm Lê, nghe thấy lời này của Lâm Dị, lòng cậu ta như được nâng lên.
“Cứ thế đi hỏi à?” Nhậm Lê hỏi.
Lâm Dị gật đầu: “Đây là cách duy nhất để xác minh suy đoán của anh Trình Dương. Bằng không, chúng ta chỉ có thể tiêu tiền để lấy câu trả lời từ chỗ quái vật 0-1.”
Tần Châu hỏi: “Ai đi?”
Họ chỉ có một cặp nút bịt tai, như vậy chỉ một người có thể vào được Nhân Ngư Thính.
Lâm Dị đáp: “Em sẽ đi.”
Tần Châu nhìn Nhậm Lê một cái, Nhậm Lê nhận được tín hiệu, nói: “Lâm Dị, lần trước cậu gạt “Nhân Ngư Tiểu Thư”, lần này cậu đi chưa chắc sẽ có được đáp án. Để Trình Dương đi đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Lâm Dị, Nhậm Lê nói: “Không phải cậu muốn tìm thấy quái vật 1-3 càng sớm càng tốt sao? Xác nhận “Nhân Ngư Tiểu Thư” có biết cha cậu hay không thực ra cũng không giúp ích được nhiều cho chúng ta.”
Lâm Dị lo lắng cho Trình Dương: “Nhưng anh Trình Dương…”
Trình Dương giơ tay: “Tôi đi! Tôi đi!”
Trình Dương lại đi đến Nhân Ngư Thính, nhìn thấy bên trong lại chuẩn bị ẩu đả nhau, Trình Dương lần này đi thẳng đến căn phòng nơi “Nhân Ngư Tiểu Thư” nghỉ ngơi, đợi “Nhân Ngư Tiểu Thư” tới nghỉ.
Chờ một lúc, Trình Dương nghe được tiếng bước chân chậm rãi đến gần.
Sau khi “Nhân Ngư Tiểu Thư” vào trong phòng, cô bước đến bên cửa sổ, tiếp tục nhìn ra lâu đài và biển rộng nơi xa xa mà cô tha thiết mơ ước được trở về.
Đáng tiếc là không trở về được. Cô bị cầm cố ở Bất Dạ Thành, không một ai sẽ tới chuộc lại cô.
Cô đã ở đây 50 năm, chỉ gặp được duy nhất một người nguyện ý giúp cô quay trở lại biển cả.
Cổ họng như lửa đốt, đôi chân như bị dao cứa vào.
Cô rất nhớ người đó, cũng rất nhớ dòng nước ngọt người ấy mang đến mỗi ngày.
Đột nhiên nghe thấy động tĩnh, “Nhân Ngư Tiểu Thư” quay lại, nhìn thấy người đang trốn sau cánh cửa.
“Ờm… hello!” Trình Dương đặt tấm chân dung trước mặt cô: “Cô có biết người này không? Anh ấy tên là Lâm Quyến.”
Sao có thể không nhận ra được?
Đây là người cô luôn nhớ nhung.
“Nhân Ngư Tiểu Thư” cầm tấm hoạ, những giọt lệ tuôn ra từ nơi hốc mắt.
Trình Dương liên tiếp “vỗn lài” mấy lần.
Cậu ta khó tin nhìn “Nhân Ngư Tiểu Thư”. Hóa ra khi nàng tiên cá khóc, nước mắt biến thành ngọc trai thật.
Trình Dương biết rồi, cậu ta đã biết vì sao Lâm Quyến tích góp đủ một trăm triệu một ngàn vàng!
Trình Dương nhặt toàn bộ ngọc trai trên mặt đất lên, vui vẻ chạy ra ngoài.
Một lúc sau, Trình Dương lại quay lại, của cho là của nợ, cậu ta mua một chai nước khoáng ở khu vực nghỉ ngơi, giúp “Nhân Ngư Tiểu Thư” mở nắp rồi đặt sang một bên: “Đừng khóc nữa. Gào cả một tiếng rồi, giọng chắc cũng khàn rồi, uống… cô uống chút nước đi. Trong nước không có độc đâu, thề á.”
“Nhân Ngư Tiểu Thư” nhìn Trình Dương, vẫn không chút đề phòng lấy nước từ cậu ta.
Nhấp một ngụm, dòng nước ngọt ngào làm ướt cổ họng đang bỏng rát như lửa đốt của cô.
Cô muốn nói “cảm ơn”, thế nhưng người tốt bụng đưa nước cho cô đã không còn ở đây nữa.
Trình Dương điên cuồng chạy đến phòng cầm đồ, đặt ngọc trai lên quầy cầm đồ: “Cầm đống này.”
Tiểu nhị quan sát: “Nước mắt tiên cá, tính cho cậu một viên một vạn vàng.”
Trình Dương văn hoá thấp, chỉ có thể nói: “Vỗn lài!”
Được cứu rồi
Anh Lâm Dị được cứu rồi!
Cậu ta lập tức đặt tất cả số ngọc trai nhặt được lên quầy cầm đồ: “Ở đây tôi có một, hai, ba… 16 viên.”
Tiểu nhị nói: “16 vạn vàng.”
Trình Dương điên cuồng gật đầu: “Được, được, được! 16 vạn vàng, he he he, 16 vạn vàng.”