“Khối băng.”
Lúc Nhậm Lê sắp đi phòng bệnh của Tống Tinh, Trình Dương vẫn không nhịn được, vội vàng chạy nhanh về phía trước, tóm lấy Nhậm Lê, kéo vào một góc.
Nhậm Lê chống cự một lúc, nhưng do Trình Dương sức trâu nên không thể giãy giụa, đành phải mở miệng: “Trình Dương!”
Vốn dĩ bọn họ đang dần thực thể hoá, muốn xuyên qua gợn sóng từ phòng của Tống Tinh đã không phải điều dễ dàng gì, giờ Trình Dương lại trì hoãn, nếu gợn sóng biến mất thì lại càng không ổn.
Trình Dương vẫn im lặng, ôm Nhậm Lê đến một góc cầu thang không có người qua lại, sau đó buông Nhậm Lê ra: “Khối băng, tôi cảm thấy nơi này là ký ức chân thật.”
Nhậm Lê ngẩng đầu nhìn cậu ta, trong hành lang có ánh đèn nhưng không sáng lắm, chiếu bóng Trình Dương hoàn toàn lên mặt tường.
Bọn họ đã hoàn toàn có thực thể, điều này có nghĩa gợn sóng đã biến mất.
Cho nên bây giờ, việc đâu là ký ức chân thật đâu là ký ức hoang tưởng đã không còn quan trọng nữa rồi. Bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Trình Dương không có chú ý tới điều đó, nghẹn lại nguyên nhân lựa chọn bên này: “Bên kia bà mẹ trực tiếp nói rõ rằng “không cần đứa bé”, là một lần cắt đứt luôn tâm niệm, còn ở bên này, ban đầu bả thoáng nghi ngờ đứa bé bị câm, lúc sau thì nghi ngờ bị khuyết tật trí tuệ. Đây là từng bước từng bước tra tấn người. Đối với quái vật 0-1, ký ức tưởng tượng của nó nhất định phải có mục đích, hiện tại mục đích của nó là đau dài không bằng đau ngắn.”
Nhậm Lê ngẩng đầu nhìn Trình Dương.
Trình Dương nói: “Là đau dài không bằng đau ngắn, thường thấy trong các mối quan hệ. Muốn một lý do để cắt đứt hy vọng trong một lần, tâm chết rồi, chẳng phải là tốt hơn cứ ôm ấp ảo tưởng phi thực tế sao?”
Nói đến đây, Trình Dương càng ngày càng cảm thấy lời mình nói có lý: “Chắc chắn là vậy, anh tin tôi đi!”
Nhậm Lê đáp: “Gợn sóng đã đóng.”
Trình Dương nói: “Việc này không liên quan đến gợn sóng đã đóng hay chưa, anh chỉ cần nói anh có tin tôi không thôi!” Để tỏ ra đáng tin, cậu ta còn đề cập đến chuyện mình và Lâm Dị ở thế giới Quy Tắc 8-4, nói: “Đến anh Lâm Dị còn tin tôi, sao anh không thể tin tôi một lần chứ?”
Nhậm Lê không lập tức trả lời ngay, anh nhìn vẻ mặt của Trình Dương.
Anh luôn cảm thấy Trình Dương rất khờ khạo, mạnh mẽ lại khờ khạo. Sau này tiếp xúc rồi, quả thực như những gì Nhậm Lê nghĩ, chỉ số thông minh của Trình Dương khiến người khác rất đáng lo ngại.
Ví dụ như bây giờ Trình Dương nghe không hiểu vì sao Nhậm Lê không đề cập đến việc anh có tin hay không mà lại nói đến việc gợn sóng đã đóng.
Nếu đây là ký ức hoang tưởng, Nhậm Lê không muốn Trình Dương cảm thấy áy náy, anh đem hết thảy trách nhiệm đổ lên đầu gợn sóng.
Nhưng Trình Dương không hiểu, lại còn không ngừng xúi giục Nhậm Lê: “Khối băng, tin tôi một lần đi, tin tôi một lần thôi! Bọn mình ở lại nơi này.”
Đáy lòng Nhậm Lê thở dài, cũng không biết người thông minh như Lâm Dị bình thường giao tiếp kiểu gì với Trình Dương, mấu chốt nhất là hai người này còn kết nghĩa anh em, người thì “anh Trình Dương”, người thì “anh Lâm Dị”.
Cuối cùng Nhậm Lê nói: “Ừm.”
Hai mắt Trình Dương sáng lên: “Tin à? Anh tin tôi đúng không?”
Nhậm Lê: “Đúng vậy.”
Trình Dương nhếch miệng cười “hehe”.
Cho dù đây là ký ức chân thật, bọn họ cũng không thể lộ mặt thay đổi cốt truyện. Cũng may hành lang không có người qua lại, cũng không có camera giám sát. Bọn họ chỉ cần đợi thoát khỏi đây là được.
Trình Dương cởi áo khoác trải trên mặt đất: “Khối băng khối băng.”
Nhậm Lê quay lại nhìn.
Trình Dương chỉ vào quần áo trên mặt đất: “Ngủ một lát nhé?”
Thấy Nhậm Lê không lên tiếng, Trình Dương nói: “Đừng ngại.”
Lời xấu lời tốt gì Trình Dương cũng một mình nói hết, Nhậm Lê nằm xuống. Sau này bọn họ sẽ phải tiến vào nhiều ngôi sao hơn, thực sự cần phải nghỉ ngơi.
Sau khi nằm xuống, Nhậm Lê nhìn thấy Trình Dương ngồi canh giữ cửa thông đạo.
Suy nghĩ một chút, Nhậm Lê nói: “Nếu buồn ngủ thì chuyển sang tôi.”
Trình Dương lạnh lùng xua tay: “Không, tối nay tôi sẽ ngồi canh.” Nói xong quay đầu nhìn Nhậm Lê: “Nếu anh đã tin tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Những lời này khiến Nhậm Lê giật mình, như thể bất ngờ vì Trình Dương có thể nói ra những lời như vậy. Một lúc lâu sau mới đáp lại: “Cảm ơn.”
——
Ở dị không gian, một vài ngôi sao trở tối, cũng có một vài ngôi sao hóa thành màu máu.
Mọi người lần lượt thoát ra khỏi ngôi sao.
Sau khi Tần Châu thoát ra liền nhìn sang đồng hồ cát, trong lớp pha lê hình giọt nước đã tích tụ rất nhiều cát, chảy xuống rồi dâng lên, khiến bọn họ chỉ còn lại rất ít thời gian.
Sau đó, Tần Châu quan sát ngôi sao trong dị không gian. Sắp xếp hai người một nhóm đã có tác dụng, số lượng ngôi sao trở tối so với số lượng ngôi sao hoá thành màu máu nhiều hơn hẳn. Có điều nhân số của bọn họ cũng đã giảm mạnh một cách cực đoan.
Lần thứ hai tiến vào ngôi sao, bọn họ còn lại 120 người, lần này Vương Phi Hàng kiểm nhân số sau khi mọi người đã thoát ra, 120 người còn lại một nửa, bọn họ chỉ có 60 người.
Nhưng dư lại vẫn tính là nhiều, bọn họ không thể áp dụng phương thức dùng mạng người để phân biệt thật giả được nữa.
Tần Châu ra lệnh cho Vương Phi Hàng: “Tập hợp mọi người, trao đổi manh mối.”
Vương Phi Hàng cũng nghĩ như vậy.
60 người tụ tập lại, trao đổi những gì đã chứng kiến được sau khi tiến vào ngôi sao hai lần.
Có người nói: “Đứa bé tên Giang Hữu, mẹ tên Tống Tinh, cha tên Giang Viễn Tân. Họ là giáo viên của trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên.”
Cụm “trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự nhiên” đã thu hút sự chú ý của mọi người, người nói gật đầu: “Đúng vậy, xét theo cấu trúc của ngôi trường, quả thực giống hệt như trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, hẳn chính là tiền thân của trường “Đại học Kỹ thuật Phi Tự Nhiên”. “
Mọi người trao đổi ký ức mà bản thân đã nhìn thấy.
Tần Châu liếc nhìn Trương Duy, Trương Duy hiểu ý, mở miệng: “Giang Hữu sống với cậu mợ và bà ngoại, cha mẹ nó sẽ đúng hạn đưa phí sinh hoạt cho mợ. Mợ đối xử với Giang Hữu không coi là tệ, nhưng cũng không coi là tốt….” Dừng một chút, Trương Duy kết luận: “Không để tâm.”
Trình Dương biết Nhậm Lê không thích nói chuyện, vì vậy cũng nói: “Giang Hữu sinh non, Tống Tinh có chút thất vọng về Giang Hữu.”
Những lời này khiến mọi người không hiểu, Trương Duy hỏi: “Bởi vì sinh non nên thất vọng?”
Nhậm Lê nói: “Bởi vì sinh non thường có trí tuệ thấp kém.”
Nhậm Lê bổ sung thêm câu này khiến những người từng đến ký ức tương quan cũng đã hiểu, người nọ nói: “Tống Tinh hình như có ước mơ đi nước ngoài, nhưng vì lý do công việc mà bị trì hoãn. Chẳng phải rất nhiều phụ huynh thường đem ước mơ mình không thực hiện được áp đặt lên con cái đấy à? Liệu có phải vì vậy nên Tống Tinh mới không chấp nhận con của mình có trí tuệ thấp kém không?”
Trình Dương nói: “Xen không hiểu, không biết nghĩ gì. Hơn nữa, việc Giang Hữu sinh non đâu phải là do nó muốn đâu. Tôi thấy Tống Tinh phải chịu hơn nửa trách nhiệm ấy. Lúc mang thai bản thân không chú ý, cho nên mới té ngã sinh non.”
Lại có người nói: “Tống Tinh và Giang Viễn Tân lại có con.”
Lời của người này khiến cuộc nói chuyện trầm mặc trong chốc lát, Vương Phi Hàng hỏi: “Lại có con nữa?”
Anh cười, hỏi với một giọng điệu khó hiểu: “Đứa thứ hai có sinh đủ tháng không?”
Đối lập với tồn tại của Giang Hữu, nghe có vẻ rất nực cười.
Trình Dương lập tức nói: “Không có khả năng.”
Mọi người nhìn Trình Dương, Nhậm Lê giải thích với mọi người: “Tống Tinh sinh non, mất đi khả năng sinh sản.”
Người cho biết “Tống Tinh và Giang Viễn Tân lại có con” nói tiếp: “Vậy chắc là nhận nuôi nhỉ. Chẳng trách đứa bé trông chẳng giống hai vợ chồng chút nào. À mà nhân tiện, đứa con nuôi tên Giang Du, Du trong Tù Khuyển Du. “
Trình Dương nghĩ tới gì đó, nhìn Nhậm Lê: “Mẹ kiếp!”
Trong ký ức hoang tưởng, bà ngoại từng nhắc đến cái tên “Giang Du”.
Trình Dương có chút tức giận: “Đệt mẹ tủi thân vãi.”
Tần Châu nghe xong, hỏi người nọ: “Đứa nhận nuôi bao nhiêu tuổi?”
Người nọ nói: “Khoảng 5, 6 tuổi”.
Trương Duy nói: “Tuổi không cách biệt lắm với nhóc Giang Hữu. Bảo sao ném Giang Hữu ở lại đại viện cho cậu mợ nuôi dưỡng.”
Nhận con nuôi yêu cầu điều kiện, chẳng hạn vợ chồng không thể có con. Mặc dù Tống Tinh đáp ứng được điều kiện nhận con nuôi, nhưng Tống Tinh đã có con, điều kiện chính xác là vì không thể sinh được nên mới không có con. Cho nên Tống Tinh và Giang Viễn Tân che giấu sự thật mình đã có con. Vì vậy Giang Hữu vẫn luôn bị bỏ lại đại viện, bọn họ chỉ gửi phí sinh hoạt cho nó, hơn nữa còn chưa từng về thăm nó một lần, chắc là lo sợ sự thật mà mình giấu giếm bị phát hiện.
Lúc này lại có người lắc đầu nói: “Giang Hữu trở về bên cha mẹ rồi.”
Mọi người đều nhìn cậu ta.
Người nói là thành viên của đội tuần tra, mở miệng tiếp tục: “Lúc Giang Hữu 12 tuổi, bà ngoại nó qua đời. Có điều cha mẹ nó không về dự tang lễ, bọn họ nói không đi được, chỉ gửi tiền về nhà để lo tang lễ thôi.”
Như để khẳng định câu nói “dây thừng luôn đứt nơi mỏng nhất, số phận luôn chọn người mệnh khổ”, người này tiếp tục giảng thuật với mọi người: “Trước khi bà ngoại qua đời từng bí mật đưa cho Giang Hữu một phong thư, dặn Giang Hữu hãy mở phong thư vào ngày nó khổ sở nhất, Giang Hữu đã mở phong thư vào ngày tang lễ của bà ngoại.”
Đối với Giang Hữu, người duy nhất yêu thương nó trong đại viện chỉ có bà ngoại, ngày bà ngoại ra đi là ngày nó khổ sở nhất.
“Trong phong thư có tiền và một tờ giấy.” Người nọ tiếp tục nói: “Trên tờ giấy ghi địa chỉ của Tống Tinh và Giang Viễn Tân. Số tiền thật ra không nhiều, chỉ là chi phí đi lại thôi.”
Ý của bà ngoại đã rất rõ ràng, bà biết mợ sẽ không quan tâm đến Giang Hữu, đồng thời bà cũng biết mợ căn bản không coi Giang Hữu như người một nhà. Trong mắt mợ, người nhà chỉ có cậu và Viên Viên do mình sinh ra.
Sau khi bà ngoại qua đời, sự vô tâm của mợ sẽ không ngừng lên men. Bà ngoại để Giang Hữu đi tìm cha mẹ nó.
“Sau tang lễ bà ngoại kết thúc, Giang Hữu tới chào hỏi mợ, nói là muốn đi tìm cha mẹ, mợ cũng không ngăn cản.”
Vì vậy, ngày hôm sau khi kết thúc tang lễ của bà ngoại, trời còn chưa sáng, một mình một nhóc Giang Hữu, 12 tuổi, lần đầu tiên rời khỏi đại viện. Cũng may nó không gặp phải người xấu. Sau khi đi bôn ba mệt mỏi với cuộc hành trình dài khoảng bốn ngày, nó đã đến được thành phố nơi cậu mợ luôn hướng đến, tìm được nhà của cha mẹ nó.
Nó lo lắng gõ cửa, không có người trả lời, nó bèn đứng đợi ở một bên, đợi đến khi trời tối. Nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền đến, nó vừa nhấc đầu, có thể nhận ra Tống Tinh và Giang Viễn Tân.
Nó thường xem ảnh của Tống Tinh và Giang Viễn Tân, nhưng đứng bên cạnh Tống Tinh và Giang Viễn Tân lại là một cậu bé mà nó không hề quen biết.
Cảm xúc kích động của cả chặng đường nháy mắt bị dập tắt triệt để, nó cảm thấy lạnh thấu tim.
Đáng tiếc bà ngoại chỉ cho nó một phong thư, nếu không hôm nay nó lại có thể mở phong thư một lần nữa, cảm xúc ngày hôm nay của nó cũng đau khổ hệt như ngày bà ngoại qua đời vậy.
Tống Tinh nhìn Giang Hữu, nhìn vẻ mặt của Giang Hữu, sắc mặt chợt cứng đờ, sửng sốt hồi lâu: “Giang Hữu?”
Giang Hữu mím môi, nói: “Không phải.”
Nó đeo theo chiếc cặp sách cũ kỹ mà mợ cho nó dùng, xoay người rời đi.
Mãi cho đến thời khắc ngày hôm nay, Giang Hữu mới thực sự tin vào sự thật, rằng nó đã bị bỏ rơi, nó khổ sở cực kỳ.