Editor: Lam Phi Ngư
Thời An chờ mong quay đầu nhìn khói đen đang đứng bên cạnh: “Mi có thể…”
Khói đen vẻ mặt đau khổ, tội nghiệp lắc đầu điên cuồng: “Đại nhân, tôi không thể, tôi thật sự không thể mà!”
Nó vẫn tự hiểu rõ thực lực của chính mình.
Lừa gạt loại học sinh chưa nhập học như Thời Thụy thì đương nhiên dư sức, nhưng nếu đối tượng biến thành thành viên chiến đấu thân kinh bách chiến của cục quản lí thì nói thẳng chính là si tâm vọng tưởng.
Càng đừng đề cập đến việc đó còn có thể là Mục Hành…
Thế thì chẳng bằng hiện tại trực tiếp giết nó một cách thống khoái đi luôn cho rồi.
Tuy rằng trong lòng đã sớm có đáp án nhưng Thời An vẫn vô cùng hụt hẫng.
Cậu cúi đầu nhìn móng vuốt hiện tại của bản thân và đôi cánh mini sau lưng chỉ có thể vẫy hai cái, đến bay cũng không thể bay xa, trong lòng một mảnh ảm đạm.
Thời cơ này không tốt một chút nào hết!!!
Không khôi phục được hình rồng thì thôi đi, ít nhất cũng phải trở nên lợi hại xíu chứ!
Nếu khôi phục được thì cậu có thể tiến hành kế hoạch cướp người trước thời hạn rồi.
Hiện tại đừng nói đến việc cướp người, ngay cả bay lên cũng khó đây này!
Thời An uể oải rũ mắt, ngồi cái bịch xuống giường, vùi toàn bộ thân rồng vào trong cái gối mềm mại giả chết.
Ma trùng vỗ cánh phành phạch, rơi xuống trên một góc gối, khích lệ nói:
“Đại nhân, ngài đừng buông thả mà! Nếu không thì ngài nhớ lại khi nãy ngài biến thành trạng thái này thế nào thử xem? Biết đâu có thể biến ngược trở về đó?”
“…!Ta chưa bỏ cuộc.”
Bé rồng chán chường vùi đầu mình vào trong gối, trả lời với giọng khó chịu: “Hơn nữa ta đã sớm thử rồi.”
Thế nhưng dù cho Thời An có thử thế nào thì vẫn không có cách nào phun ra năng lượng đã hấp thu từ đốm sáng đó.
Giống như hiện tại cậu biến thành hình rồng, dường như cả quá trình này không thể đảo ngược.
Dường như Thời An nhớ tới điều gì đó, cậu lần nữa ngẩng đầu ngồi bật dậy.
Nhưng mà…
Nếu cậu hoàn thành cả quá trình thì sao nhỉ?
Thời An nhắm mắt lại, bắt đầu nghiêm túc nỗ lực hấp thu 70% đốm sáng còn dư lại.
Ma lực dần dần bắt đầu tràn ngập khắp cơ thể, cậu cảm thấy dường như mình đang tiến vào trong một trạng thái bồng bềnh thoáng qua nào đó.
Ánh trăng sáng ngời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, lấp lánh rơi trên lớp vảy rồng cứng rắn tinh tế, phảng phất như ngay khi chạm vào cậu, ánh trăng bèn lập tức ngoan ngoãn nghe lời, một tầng ánh sáng dịu nhẹ bao phủ lấy Thời An, như tỏa sáng trong bóng đêm.
Ma trùng và khói đen căng thẳng nhìn chằm chằm vào Thời An, vô thức ngừng thở.
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ.
Ma trùng khẽ giật mình, vội vàng bay tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài –
Không xong rồi! Người cục quản lí tới!
Trăng khuyết trốn sau đám mây, yên tĩnh lặng lẽ vẫy ánh trăng xuống.
Một người đàn ông vóc người thon dài mở cửa xe bước xuống, một đầu tóc bạc lấp lánh trong bóng đêm càng có vẻ gây thêm sự chú ý.
Mắt ma trùng tối sầm.
Toang rồi, kết quả xấu nhất đã xuất hiện.
Cái người Mục Hành kia chẳng phải là cường giả mạnh nhất trong loài người, là trụ cột của cục quản lý hả!!! Sao anh ta lại rảnh đến mức này chứ! Lần nào cũng gặp trúng anh ta!!!
Mục Hành nâng mắt, bình tĩnh nhìn thoáng qua nhà chính Thời gia cách đó không xa.
Anh không biết khi Thời An hôn mê thì bị đưa đến nơi này, vừa nãy đang trên đường đi, Trác Phù mới đột nhiên gọi điện tới nói- Trác Phù nói do Thời Tắc Thuần bảo người bệnh ở lại nhà chính thì sẽ được chăm sóc tốt hơn, mà Trác Phù lại vô cùng cẩu thả nên đã trực tiếp đồng ý, mãi đến khi Mục Hành đi đón thì Trác Phù mới nhớ tới chưa nói chuyện này cho anh biết.
Trong lúc nhận điện thoại của Trác Phù, trong đầu Mục Hành lại hiện lên những lời nghe được ngoài bệnh viện lúc trước.
Thiếu niên đã lớn từng đó vậy mà lại chưa từng ăn kem ly, ở trong nhà bị đối xử thế nào không cần nói cũng hiểu.
Liên hệ với những lời xì xào bán tán, thậm chí tin đồn còn láng máng truyền tới tai anh –
Mục Hành hơi nheo đôi mắt lại, ý lạnh lóe qua trong đáy mắt xanh thẫm.
Mà hiển nhiên Thời gia đã sớm nhận được tin Mục Hành sắp tới, đã ra đứng đón từ sớm.
Thời Tắc Thuần cười rạng rỡ, vội vàng tiến lên phía trước.
Người đàn ông trước mặt hờ hững rủ mắt, ánh mắt chứa đựng cảm giác áp bách nặng nề đảo qua trên người ông ta.
Tuy ánh mắt Mục Hành không mang theo cảm xúc gì nhưng Thời Tắc Thuần vẫn nín thở theo bản năng, nụ cười trên miệng vô thức cứng đờ.
“Thời An vẫn chưa tỉnh?” Mục Hành lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, dưới chân liên tục cất bước, cực kì tự nhiên đi vào trong nhà.
Thời Tắc Thuần: “Đúng…!đúng vậy.”
Ông vội vàng đuổi kịp Mục Hành, ở phía sau Mục Hành nói chút lời khách sáo hư tình giả ý: “Đã qua lâu vậy rồi mà thằng bé vẫn chưa tỉnh lại, làm cha như tôi cũng vô cùng sốt ruột, may mà lần này ngài đến đây, bằng không thì tôi thật sự cũng không biết phải làm thế nào.”
Hiện tại hai người đã đi vào trong phòng khách.
Dường như lúc này Thời Tắc Thuần mới nhìn thấy Thời Thụy đang đứng chờ trong đại sảnh, ông mở miệng nói: “Đúng rồi, gần đây là do Tiểu Thụy chăm sóc An An, đứa bé này tâm tính lương thiện, trong khoảng thời gian này cũng rất tận tâm, vô cùng cực khổ…”
Lông mày Mục Hành nhíu chặt lại.
Gì hả?
Để đứa con riêng của mình chăm sóc con trai trưởng đang hôn mê bất tỉnh?
Dường như Thời Tắc Thuần đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ông khẩn thiết đề nghị:
“Đến đây đến đây nào Tiểu Thụy, cùng Mục trưởng quan đi tìm anh trai con đi…”
Mục Hành cảm thấy sự chán ghét trong đáy lòng mình đã dâng đến đỉnh điểm.
Thời Thụy vốn mang theo gương mặt tươi cười nghênh đón, nhưng khi đột nhiên đối diện với ánh mắt của Mục Hành, bước chân của cậu ta vô thức dính chặt tại chỗ.
…Ánh mắt của Mục Hành vô cùng đáng sợ.
Đó là ánh mắt phải trải qua núi thây biển máu mới có thể luyện ra được, tròng mắt màu xanh lạnh băng từ trên cao nhìn xuống, cảm xúc trong đáy mắt không giống như đang nhìn đồng loại, mà ngược lại như đang nhìn xuống con sâu cái kiến.
Thời Thụy cảm thấy sau lưng lập tức ứa ra mồ hôi lạnh.
Dường như có một hòn đá nặng ngàn cân đè trên ngực, làm cậu ta không tài nào thở nổi.
Giọng Mục Hành lạnh lùng mà xa cách: “Không cần.”
Anh hỏi vị trí cụ thể phòng của Thời An rồi sau đó một thân một mình đi lên cầu thang.
Dù cho đã bỏ lại đôi cha con kia ở đằng sau nhưng áp suất thấp trên người Mục Hành vẫn không tiêu tán.
Anh không nên buông tay để Trác Phù phụ trách chuyện này.
Về sau tất cả những việc có liên quan đến Thời An anh vẫn nên tự tay làm thì hơn.
– Mục Hành vẫn chưa phát hiện, trong lúc vô tình anh đã tính Thời An vào trong phạm vi bảo vệ của mình.
Mục Hành đi dọc theo hành lang, đi về phía Thời Tắc Thuần chỉ.
Đột nhiên, bước chân Mục Hành khẽ dừng lại.
Anh hơi nhíu mày, bình tĩnh nhìn chằm chằm lên cửa phòng đóng chặt gần đó.
Không biết có phải ảo giác hay không…!Mục Hành có một loại dự cảm vô cùng kì quái, giống như có một loại hơi thở nguy hiểm mà lại quen thuộc nào đó đang ẩn núp ở phía sau, nhưng khi tới bắt lại như không có gì cả.
Bản năng chảy xuôi trong huyết mạch đang nóng nảy giục anh tiến tới.
Mục Hành không tự chủ bước nhanh hơn.
Anh giơ tay lên, đẩy cửa phòng – cửa không động đậy.
Có vẻ cửa đã bị khóa trái từ bên trong.
Mục Hành nhíu mày, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, vô thức muốn sử dụng ma lực.
Đúng lúc này, bên trong cánh cửa vang lên giọng nói mang theo sự căng thẳng: “Đừng vào!”
Giọng thiếu niên trong trẻo, mang theo một chút khàn khàn do ngủ lâu, nghe vào tai mềm nhũn, so với cảnh cáo thì càng giống như đang làm nũng.
Là Thời An.
Mục Hành hơi ngẩn ra: “…!Cậu tỉnh rồi?”
Giọng Thời An cách cánh cửa truyền tới, nghe có chút không chân thật: “Ừm ừm.”
Mục Hành: “Vì sao tôi không thể vào?”
Bên trong im lặng một lúc lâu, giọng nói hơi mất tự nhiên của Thời An lại lần nữa vang lên: “Tôi…!tôi không mặc quần áo.”
Đáp án này thật sự khiến Mục Hành bất ngờ.
Anh sửng sốt một chút, dường như trong nháy mắt ép buộc bản thân không được nghĩ nhiều, không muốn những hình ảnh đã từng thấy hiện lên trong đầu.
“Vậy…”
Mục Hành dừng một lát, anh có chút không tự nhiên nói tiếp: “Tôi chờ cậu.”
Thời An: “…”
Giọng cậu nhỏ xuống: “Tôi đã tỉnh rồi, không cần kiểm tra thân thể đâu.”
Ý trong lời nói chính là anh mau đi nhanh lên đi.
Thế nhưng Mục Hành lại như không định nhượng bộ, giọng nói trầm thấp trấn tĩnh, không chịu thỏa hiệp: “Không liên quan, dù cậu có tỉnh hay không thì đều nhất định phải làm kiểm tra.”
Sau ngày hôm đó, Mục Hành có gọi hỏi thăm thành viên cục quản lí trong doanh trại lúc ấy, lại phát hiện không có bất kì người nào phát hiện Thời An biến mất như thế nào, cũng không biết từ lúc nào đã không thấy cậu đâu.
Mặc dù hiện tại đã xác định Thời An tuyệt đối là một manh mối mấu chốt, thế nhưng trong đó vẫn còn rất nhiều nghi vấn chưa thể giải thích.
Mối liên hệ sâu xa trong đó và phương thức hoạt động lần này vẫn như cũ không có manh mối.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là lần kiểm tra này cũng không chỉ riêng vì nghiên cứu, mà cũng là vì tốt cho bản thân Thời An.
Tại phương diện vật lí Thời An vô cùng khỏe mạnh.
Thế nhưng, nếu bọn họ đoán không sai thì mối liên hệ này nhất định là ở trên phương diện ma lực, không ai biết rốt cuộc mối liên hệ này có ý nghĩa thế nào đối với một thiếu niên nhân loại bình thường.
Mà loại kiểm tra này chỉ có thể thực hiện sau khi đã tỉnh.
Trong phòng thật lâu vẫn không truyền tới tiếng động nào.
Mục Hành kiên nhẫn đứng đợi.
Cuối cùng, rất lâu sau, cánh cửa đã mở ra.
Cánh cửa này có lẽ là cửa tự động khóa có thể điều khiển, dù không cần xuống giường cũng có thể điều khiển đóng mở chốt cửa.
Thời An làm ổ trên giường, trên người mặc áo sơ mi hơi dài, rõ ràng là vội vàng mặc lên.
Nút trên áo bị cài lệch, cổ áo sơ mi xiêu xiêu vẹo vẹo, lộ ra một mảng da nhỏ trắng nõn tinh tế, dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt chói mắt.
Mục Hành lập tức dời mắt, anh ho nhẹ một tiếng: “Vừa mới tỉnh à?”
Thời An “Ừm” một tiếng, cậu cúi đầu, thoạt nhìn dường như có chút không tập trung.
“Cảm thấy thế nào?”
Thiếu niên cúi đầu thấp hơn, lông mi dài rủ xuống, chớp mở với biên độ nhỏ, khiến lòng người mơ hồ ngứa ngáy.
Cậu suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “…!Rất tốt.”
Có lẽ bởi vì đã lâu không thấy mặt trời, trên mặt Thời An không quá hồng hào.
Tấm mền được đắp cực kì chặt chẽ kéo đến bên hông, hình như Thời An đang sợ lạnh.
Chỉ có thể thấy nửa người trên của thiếu niên phủ một áo sơ mi mỏng manh, càng khiến khung xương của thiếu niên trông có vẻ vô cùng nhỏ nhắn, phảng phất như chỉ bẻ một cái là gãy, thổi một cái là bay, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Bởi vì cậu cúi đầu mãi nên Mục Hành chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu xù xù của thiếu niên, dưới ánh trăng xúc cảm của mái tóc có vẻ rất tuyệt.
(*xúc cảm: cảm giác khi sờ vào)
Ngón tay xuôi bên người Mục Hành hơi nhúc nhích, anh tỉnh bơ đè nén ý nghĩ muốn sờ đầu thiếu niên xuống dưới đáy lòng.
Tại nơi Mục Hành không nhìn thấy, lưng Thời An cứng ngắc đầy căng thẳng.
Vì căng thẳng, lòng bàn tay thậm chí còn ứa ra chút mồ hôi lạnh.
Thời điểm khi nghe thấy tiếng bước chân lên lầu của Mục Hành, trong nháy mắt nghìn cân treo sợi tóc đó Thời An mới tìm được cách để biến từ thân rồng trở về nhân loại – Khi nãy cũng không phải là cậu lấy cớ, sau khi từ rồng biến về hình người, Thời An quả thật đã phải mặc quần áo lại một lần nữa.
Nhưng mà…!Đó không phải là nguyên nhân cậu kéo dài thời gian lâu đến vậy.
Thời An lén lút nắm chặt drap trải giường, xoa mồ hôi trên lòng bàn tay lên đó.
Dưới tấm mền của thiếu niên, một đuôi rồng to bự vươn ra từ dưới vạt áo sơ mi, cái đuôi thon dài quấn quanh bắp chân, cậu cẩn thận không dám nhúc nhích, sợ bị Mục Hành phát hiện điều khác thường.
– Bởi vì, không thu đuôi lại được!!!.