“…!Thời An, Thời An?”
Giọng nói quan tâm của Triệu Xã vang lên bên tai: “Cậu sao thế, có chỗ nào không thoải mái à?”
Không được, ít nhất thì hiện tại không được.
Thời An chậm rãi hít sâu một hơi.
Cậu rủ mắt, chậm rãi lắc đầu, sợi tóc mềm mại theo động tác này hơi rung nhẹ, hàng mi dài đen nhánh che khuất đồng tử dựng thẳng đỏ tươi dữ tợn, cậu thấp giọng đáp:
“Không có gì đâu.”
Triệu Xã có chút do dự nhìn Thời An.
Thiếu niên hơi cúi đầu, nửa gương mặt ẩn trong bóng râm, chỉ lộ ra cái cằm tinh tế và bờ môi mím chặt.
Thoạt nhìn vừa nhu thuận lại vô hại.
…Là ảo giác sao?
Triệu Xã thu lại tầm mắt, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng đang diễn thuyết trên bục giảng.
Hiệu trưởng học viện Ewen vừa phát biểu xong câu cuối cùng, gương mặt mập mạp mang theo nụ cười, ông giơ bàn tay ngắn ngủn đeo đầy nhẫn của mình lên, chậm rãi vẫy vẫy tay với học viên đang dè dặt dưới bục giảng, xem như tô điểm thêm cho bài diễn thuyết đã kết thúc của mình.
Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.
Thời An giơ tay lên, chậm rãi vỗ tay theo.
Tại nơi tất cả mọi người không nhìn thấy, vài con trùng nhỏ màu đen bé như hạt bụi rớt xuống từ trong tay áo Thời An.
Chúng dùng một loại tốc độ mà mắt người bình thường không thể nhìn thấy nhanh chóng bò về phía hiệu trưởng học viện Ewen, nhanh chóng biến mất dưới lớp cẩm bào dày nặng của ông ta.
Buổi giao lưu có tổng cộng năm học viện tham gia, tuy hệ sức mạnh không được coi trọng, nhưng dù gì đây cũng là buổi giao lưu học thuật lớn, mà học viện Ewen lại là chủ nhà, thế nên hình thức bên ngoài đương nhiên vẫn phải làm tốt.
Sau khi hiệu trưởng lên tiếng kết thúc, người phụ trách dẫn học viên của bốn học viện khác tới khu nghỉ ngơi riêng dành cho từng học viện.
Buổi giao lưu sẽ chính thức bắt đầu vào ba ngày sau.
Còn trước đó, học viên của bốn học viện khác có thể tùy ý đi lại bên trong học viện để quen thuộc hoàn cảnh.
Học viên đến từ Học viện năng lực giả ở tại khu nghỉ ngơi phía đông.
Nơi này là một tòa tháp không quá cao nhưng lại vô cùng rộng rãi, tạo hình thô kệch, vách tường rất dày, cực kì có nét đặc sắc của khu Ewen.
Ma lực ngưng tụ thành ngọn lửa cháy hừng hực trong lò sưởi âm tường, trong tòa tháp được sưởi đến ấm áp, hoàn toàn không rét lạnh như bên ngoài.
Triệu Xã cởi áo khoác ra, thư giãn gân cốt một xíu.
Tuy nơi này đúng là khá lạnh, thế nhưng so với hẻm núi bọn họ từng đi qua lúc trước thì thoải mái hơn nhiều, ít nhất đây là cái lạnh mà nhân loại có thể chịu được.
Đúng lúc này, một học viên thân cao một mét chín lúc trước từng nói chuyện với Thời An ở quảng trường đi tới.
Cậu ta tên là Ngụy Bác Thành, là học viên năm ba hệ sức mạnh.
Ngụy Bác Thành chào hỏi Triệu Xã, sau đó ngồi xuống cạnh lò sưởi: “Tôi nói này, vị học đệ* ở quảng trường lúc trước là bạn của cậu hả?”
(*học đệ: em trai khóa dưới)
Triệu Xã: “Đúng vậy.”
Ngụy Bác Thành có chút sợ hãi thán phục lắc đầu: “Cậu ấy thế mà lại là hệ sức mạnh, tôi thật sự không ngờ luôn đó.”
Triệu Xã: “…”
Đừng nói là cậu, đến tôi cũng bất ngờ đây này.
Ngụy Bác Thành cảm khái nói: “Có điều, ngay cả cậu cũng nói thực lực của cậu ấy rất mạnh, vậy thì cậu ấy tuyệt đối không phải là người bình thường.
Quả nhiên bây giờ nhìn người không thể nhìn bề ngoài, là do tôi ngay lúc đầu đã bị ấn tượng đầu tiên ảnh hưởng.”
Triệu Xã: “…”
Quả thật Thời An rất mạnh.
Có điều, lúc ấy Triệu Xã muốn nói là hệ hỏa.
Triệu Xã há to miệng, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lộ ra vẻ mặt vi diệu rồi im lặng.
…!Việc này, cậu ta cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Ngụy Bác Thành nhìn Triệu Xã, cởi mở cười cười: “Ha ha ha, hơn nữa, lúc nào được thì cậu nói xin lỗi với người bạn kia của cậu giúp tôi nhé, bình thường tôi không phải là loại người trông mặt mà bắt hình dong đâu, nhưng do cậu ấy thoạt nhìn quả thực…”
Ngụy Bác Thành đột nhiên cứng họng, dường như có chút không biết nên kết thúc những lời này thế nào để không mạo phạm người khác.
Trong đầu Triệu Xã hiện ra bộ dạng nhỏ bé yếu đuối của Thời An.
Cậu ta thở dài, vô cùng đồng cảm vỗ vỗ bả vai Ngụy Bác Thành: “Không sao cả người anh em, tôi hiểu mà.”
Dù sao, ngay từ đầu Triệu Xã cũng rất bất ngờ.
Dù đã từng thấy Thời An dùng ngọn lửa thiêu rụi quạ xám đầy trời, thế nhưng khi nhìn thấy Thời An, trong lòng Triệu Xã vẫn không tự chủ dâng lên sự chất vấn theo bản năng.
Là cậu ta à?
Không thể nào?
– — Sau đó ở trong sân huấn luyện nhà Vương Lê, Triệu Xã trực tiếp bị lượng ma lực sôi trào mãnh liệt của Thời An chấn động đến phun ra máu, cuối cùng cả người dính đầy bụi đất được đưa vào bệnh viện.
Lúc này Triệu Xã mới thật sự khâm phục Thời An từ tận đáy lòng.
Dù hiện tại Thời An lấy tư cách là hệ sức mạnh để tham gia buổi giao lưu học thuật lần này, sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Triệu Xã đã nhanh chóng tiếp nhận sự thật.
Không biết vì sao, sau khi trải qua một thời gian dài quen biết, Triệu Xã có một loại cảm giác kì quái, dù là chuyện khó có thể tưởng tượng đến mức nào, chỉ cần đó là Thời An thì dường như…
Cũng không phải là không thể làm được nhỉ?
Lúc này Ngụy Bác Thành mới chợt nhớ đến điều gì đó, cậu ta nhìn trái phải xung quanh một vòng, hơi nghi hoặc hỏi:
“Ủa? Nhắc mới nhớ, người bạn kia của cậu đâu rồi?”
Triệu Xã khẽ giật mình, cậu ta thoáng ngồi thẳng lại, nhìn quanh bốn phía trong tòa tháp.
Thời An vẫn luôn ở trong đội ngũ, không biết từ lúc nào đã biến mất không thấy đâu.
Triệu Xã gãi gãi đầu: “Có lẽ là đã đi nghỉ ngơi?”
“Sớm vậy à?” Ngụy Bác Thành lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Triệu Xã gật đầu: “Đúng vậy.”
Dựa theo hiểu biết của Triệu Xã đối với Thời An thì đoán chừng hiện tại Thời An đã nằm trên giường rồi.
Thời An vốn nên nằm trong ổ chăn ấm áp dễ chịu hiện tại đang đi dưới trời tuyết, bước cao bước thấp gian nan đi về phía trước.
Nguyên bộ đồ bịt tai, bao tay, khăn quàng cổ của cậu đều có hoa văn con thỏ màu hồng nhạt – sau khi trở về từ khu Ewen, Trần Mộng đã tặng cậu nguyên bộ.
Thời An không ngờ, bản thân cậu lại dùng tới chúng nó nhanh đến thế.
Cậu dùng bao tay hồng nhạt chỉnh lại đồ bịt tai cùng màu, hít hít mũi.
Đáng ghét, lạnh quá.
Tuy Thời An đã bọc chính mình lại rất kĩ càng, hơn nữa cậu còn nhét hỏa bảo thạch Mục Hành tặng vào trong túi áo, nhưng vẫn không thể nào hóa giải hoàn toàn giá rét ở khu Ewen.
Vậy mà lại ép cậu đi tới nơi quỷ quái, phải đi ra ngoài dưới cái loại thời tiết đáng ghét này quả thực không thể tha thứ mà!
Sự phẫn nộ của Thời An đối với mấy tên trộm kia càng sâu hơn vài phần.
Cậu giương mắt, sóng ngầm đỏ thẫm trong tròng mắt đen nhánh bắt đầu từ khi nãy đến giờ vẫn chưa biến mất, lộ ra một loại đặc biệt không thuộc về nhân loại khiến lòng người phát lạnh.
Giọng thiếu niên mát rượi nhu hòa: “Này, đi hướng này đúng không?”
Ma trùng: “Đại nhân yên tâm, con rối hóa thân của tui đã tới đó rồi, tuyệt đối không sai đâu!”
Hiệu trưởng Học viện Ewen tên Lư Nguyên Nghĩa.
Trên đại lục có năm học viện, hiệu trưởng của từng học viện đều có sở trường phương hướng nghiên cứu riêng.
Bùi lão hiệu trưởng của Học viện năng lực giả am hiểu ngôn ngữ cổ đại, còn hiệu trưởng Học viện Ewen thì giỏi về ma lực phòng ngự.
Hiệu trưởng Học viện Ewen sống ở chính giữa học viện, đó là một toàn tháp nhọn vô cùng tinh xảo và hoa lệ.
Phong cách bên trong tháp nhọn vừa xa hoa lại phô trương.
Thảm dày phủ trên sàn, lò sưởi âm tường cháy hừng hực, đồ trang trí trên tường rườm rà đắt đỏ.
Mỗi một đồ dùng trong nhà đều được chế tạo tỉ mỉ, có thể thỏa mãn ham muốn hưởng thụ xa xỉ hào nhoáng nhất của bất kì kẻ nào.
Lư Nguyên Nghĩa ngồi trên ghế dựa, ông ta duỗi ngón tay thô ngắn, xoa nhẹ cái đầu đã trọc một nửa của bản thân.
Ông ta thưởng thức từng chiếc nhẫn trên năm ngón tay của chính mình dưới ánh đèn, ánh mắt chậm rãi lướt qua từng cái, cuối cùng rơi lên chiếc nhẫn ngân bảo thạch đang đeo trên ngón tay cái.
Bảo thạch trong suốt óng ánh lấp lánh dưới ánh đèn, quả thật khiến lòng người say mê.
Nhìn vật sưu tầm thuộc về mình, Lư Nguyên Nghĩa khoái trá cười thỏa mãn.
Xích đu nạm vàng lay động, bị thân thể nặng nề của ông ta làm phát ra tiếng ken két.
“Nó đẹp không?” Không hề có bất kì điềm báo nào, một giọng thiếu niên lạ lẫm vang lên trong căn phòng.
Âm sắc trong trẻo dịu dàng, âm cuối thoáng giương lên, nghe vào vừa khoan khoái lại điềm đạm.
Nhưng không biết vì sao, nó cũng khiến người ta cảm thấy sởn hết cả gai ốc một cách khó hiểu.
Lư Nguyên Nghĩa tê cả da đầu, mồ hôi lạnh chảy khắp người, ông ta chợt đứng lên khỏi ghế dựa, theo thói quen triệu hồi lồng phòng ngự ma lực.
“Mày đang ở đâu? Đi ra đây ngay!!!”
Nửa cái đầu trọc của Lư Nguyên Nghĩa chảy mồ hôi hột, dưới ánh đèn phản xạ ánh sáng từ lớp dầu bóng mỡ.
Sao có thể?
Tuy thành tựu ở những phương diện khác của ông ta không được tính là quá tốt, nhưng cũng chẳng đến mức kẻ địch lẻn vào phòng mình lúc nào mà không hay.
Tuy trước mặt vẫn không thấy bóng người, nhưng bản năng của ông ta đang điên cuồng cảnh báo rằng nguy hiểm đang đến gần.
Thế nhưng, chẳng sao cả.
Lư Nguyên Nghĩa hít sâu một hơi, khiến bản thân bình tĩnh lại.
Tại phương diện phòng ngự ma lực, ông ta tự xưng thứ hai thì không ai dám nói mình đứng nhất.
Đối thủ lần này quá ngây thơ và chủ quan, vậy mà lại chừa thời gian để ông ta thả lồng ma lực ra ngoài.
Nếu đã có lồng phòng ngự, người kia không có khả năng tổn thương ông ta.
Đúng lúc này—
Giọng thiếu niên êm ái vang lên ngay sau lưng Lư Nguyên Nghĩa: “Thế nào, không muốn nói cho ta biết à?”
Gì, gì vậy?
Lư Nguyên Nghĩa đột nhiên trừng lớn hai mắt, vô thức xoay người nhìn sau lưng mình.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt ông ta là một tia chớp màu trắng bạc xẹt qua trước mắt, tia sáng kia chói mắt sáng ngời, thời khắc nó lóe lên khiến mắt ông ta đau nhói.
Một giây sau, âm thanh như móng tay bén nhọn cào lên bề mặt kim loại vang lên.
Két- Két-
Tiếng nghiền nát nhỏ vụn dần dần trở nên rõ ràng hơn, nó phát ra liên tục, tượng trưng cho điềm xấu, như tiếng bước chân đòi mạng giẫm lên trái tim của Lư Nguyên Nghĩa.
Không, không ổn!
Lư Nguyên Nghĩa cảm thấy hoảng hốt, vội vàng chuyển động ma lực muốn tăng cường phòng ngự trước người mình –
Đã không kịp rồi.
“Rắc!”
Một tiếng vang giòn vang lên trong phòng.
Một bàn tay bỗng nhiên bóp chặt, mạnh mẽ cưỡng ép bóp nát lồng ma lực của Lư Nguyên Nghĩa bằng tay không!
Khớp xương nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, hiện ra một chút hồng nhạt mềm mại.
Chính bàn tay xinh đẹp này đã dùng khí thế sét đánh, xuyên thẳng qua khiến lồng ma lực vỡ vụn, trực tiếp bóp chặt cái cổ thô béo của người đàn ông trung niên.
Ánh đèn rọi xuống, trên mu bàn tay trắng nõn lóe ra tia sáng trắng như kim loại, như được bao phủ bởi một lớp vảy cực mềm.
Ngón tay khẽ siết chặt, chậm rãi nhấc Lư Nguyên Nghĩa lên cao.
Mũi chân Lư Nguyên Nghĩa dần dần cách xa mặt đất, ông ta gian nan giãy giụa giữa không trung, tròng mắt sung huyết, miệng há to vì thiếu dưỡng khí, thở phì phò hồng hộc, đang cố dùng ngón tay thô ngắn của bản thân đẩy bàn tay đang bóp chặt cổ họng của chính mình.
Thế nhưng bàn tay kia lại như tường đồng vách sắt, như vòng sắt giam giữ chặt chẽ cổ họng ông ta.
Là, là người nào?
Trên cái thế giới này sao có thể có nhân loại dùng tay không phá hủy được phòng ngự của ông ta…?
Lư Nguyên Nghĩa gian nan cúi đầu xuống, mở to đôi mắt đã dần bắt đầu biến thành màu đen, nhìn về phía người đang nhấc mình lên-
Thân hình của đối phương bị khói mù màu đen bao phủ, nhìn không rõ lắm, chỉ thấy một đôi mắt có đồng tử dựng thẳng đỏ sậm bình tĩnh nhìn ông ta từ trong một vùng tăm tối, phảng phất như hỏa diễm cháy hừng hực dưới đáy vực sâu, lóe ra ánh sáng đáng sợ khiến Lư Nguyên Nghĩa sợ hãi.
Thần sắc dưới đáy mắt ấy rét lạnh lại hung tàn, như loài săn mồi đỉnh cấp đang chăm chú nhìn con mồi của mình.
“Ngó lơ vấn đề của người khác không phải là một thói quen tốt đâu.”
Giọng thiếu niên dịu dàng ngây thơ vang lên bên tai: “Thế nên, ta hỏi lại một lần cuối cùng nhé.”
Đầu ngón tay chậm rãi phát lực, xương cổ không chịu nổi áp lực phát ra tiếng răng rắc, dường như chỉ một giây sau là sẽ bị cưỡng ép bẽ gãy.
“Đồ của người khác, có đẹp không?”.