Trong kinh tuyết trắng xóa, hết thảy mọi chuyện trong Ninh Tuyên vương phủ vẫn như cũ, ngày càng ngày càng ngắn, chim sẻ hót líu lo bay xuống mặt tuyết.
Lại là một đêm pháo nổ vang, Dung Đường bị tiếng nổ bất ngờ giữa bầu trời đêm đánh thức, tim đập nhanh một hồi mới khôi phục bình thường, nhẹ nhàng thở dài.
Hệ thống đang ngủ đông, y nghiêng tai nghe tiếng pháo liên hồi trong kinh, cẩn thận suy nghĩ rồi mới nhận ra đã đến ngày hai mươi ba tháng chạp.
Hương vị năm mới của Ngu Kinh trở nên nồng nàn, Dung Đường bị đánh thức cũng chẳng hề mất vui, chỉ trở mình, tiếp tục ngủ trong tiếng pháo nổ vang.
Hai mươi năm sống ở thời hiện đại, đã lâu đến mức sắp không nhớ rõ, lặp đi lặp lại từ năm Khánh Chính thứ chín đến Khánh Chính năm thứ mười hai, y đã xuyên tới được bốn năm, Dung Đường cảm giác mình cũng sắp trưởng thành, trở thành dáng vẻ của người cổ đại.
Hương vị năm mới của thời hiện đại đã nhạt đi rất nhiều, cùng lắm chỉ là nghỉ nửa tháng, quây quần liên hoan với người thân bạn bè, làm sâu gạo vài ngày không nghĩ gì cả, cũng không có chỗ nào đáng để quan tâm.
Tính cả hai đời trước, coi như là Dung Đường trải qua bảy cái tết âm lịch nguyên vẹn.
Khánh Chính năm thứ chín triền miên giường bệnh và gặp nhau ở lãnh cung; Khánh Chính năm thứ mười nỗ lực miệt mài mong đợi tương lai; Khánh Chính năm thứ mười một bộc lộ tài năng cùng kiếm chỉ thiên hạ; Khánh Chính năm thứ mười hai phong vân biến hóa lòng người tan rã.
Cẩn thận ngẫm lại, tết âm lịch hai đời trước của y, đều trải qua với Thịnh Thừa Lệ.
Đời thứ nhất Lưu Vân đã sớm độc chết y, lúc này Dung Đường mới thiếu một cái tết âm lịch.
Hôm nay nghĩ lại, y đột nhiên muốn đánh Lưu Vân một quyền.
Không phải vì hắn hạ độc chết y, mà là bởi vì hắn hạ độc quá sớm.
Thà là cho y sống thêm một năm, sớm ngày thấy rõ bộ mặt lòng lang dạ chó của Thịnh Thừa Lệ. Đời thứ hai Dung Đường cũng sẽ không tới mức giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng y cũng chỉ ngẫm lại, trong lòng chẳng có bấy nhiêu sầu não, Dung Đường rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Xuyên qua ba đời tới nay, chuyện hài lòng nhất chính là chuyện thành thân với Túc Hoài Cảnh một năm này, mà hôm nay bọn họ sắp tiến tới năm tiếp theo, không hiểu sao y lại cảm thấy vui vẻ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, bởi vì có Đoan Ý trưởng công chúa ở trong phủ nên buổi trưa mọi người ăn bữa cơm đoàn viên nhỏ.
Ăn cơm xong, Dung Đường chào hỏi Vương Tú Ngọc, rồi dẫn Túc Hoài Cảnh ra ngoài.
Túc Hoài Cảnh cong môi đi theo phía sau y, thu dọn cái này, thu dọn cái kia, sợ tương lai hầu hạ thế tử gia nhà hắn thiếu mất cái gì sẽ khiến y khó chịu.
Nhưng thực ra cũng không cần thiết chút nào, nơi bọn họ muốn đi là nhà Đường Cảnh ngõ Vĩnh An, ở đến tận hai mươi chín tháng chạp mới trở về.
Từ lúc trước khi thành thân Dung Đường bị Dung Minh Ngọc nhốt ở trong phủ nửa tháng, Túc Hoài Cảnh đã mua thêm rất nhiều vật dụng quý giá lại thoải mái vào trong phủ đệ, sau đó lại lục tục bỏ thêm nhiều thứ nữa, mỗi một loại cũng chỉ là vì tôn lên Bồ Tát nhỏ vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu nhà mình.
Dung Đường nói, nên đón năm mới ở nhà của mình.
– nhà của mình. Túc Hoài Cảnh thích định nghĩa này.
Đêm giao thừa phải vào cung dự tiệc, sau đó cả tháng giêng đều sẽ có họ hàng các nhà và quan viên tới cửa bái phỏng, Dung Đường làm thế tử Ninh Tuyên Vương phủ, không thể không tham dự.
Huống chi trong chín năm qua y đều ngốc nghếch, cho dù là vì trút giận cho Vương Tú Ngọc ở trước mặt họ hàng, Dung Đường cũng phải ở đây mặc cho người ta coi là quốc bảo mà nom vài ngày.
Vậy nếu y muốn đón tết một mình cùng Túc Hoài Cảnh, cũng chỉ có thể chọn đến hôm nay.
Trên đường từ Ninh Tuyên Vương phủ đến ngõ Vĩnh An, trên mặt đường toàn là vỏ giấy rải rác sau khi pháo nổ tung, những người bán kẹo tràn ra đường, thỉnh thoảng có trẻ con cầm đồng xu người thân cho sôi nổi đi ra ngoài mua đồ ăn ngon.
Dung Đường cảm thấy rất mới lạ, dọc theo đường đi xe ngựa đi rất chậm, Dung Đường đẩy cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, nhìn ngàn vạn thế tục, phố phường muôn màu muôn vẻ.
Túc Hoài Cảnh ở trong xe pha trà cho y, thấy thế suy nghĩ có chút khó hiểu.
Gần đây hắn thường nghĩ, rốt cuộc là nguyên nhân gì mới khiến Dung Đường giả ngu chín năm.
Nhưng hắn biết âm mưu của hậu phi trong cung, bản đồ phòng thủ kinh thành, đấu tranh phe phái quan viên Đại Ngu, thậm chí mạng lưới quan hệ rắc rối phức tạp sau lưng một nhân vật nhỏ tầm thường trong thiên hạ này.
Chỉ có không hiểu Dung Đường.
Mỗi lần Túc Hoài Cảnh cho rằng mình sắp tiếp cận chân tướng sự thật, Dung Đường lại đưa ra một đáp án hoàn toàn không nằm trong phạm vi dự đoán của hắn.
Y nói mình chưa bao giờ ngốc, nhưng mỗi một biểu hiện ra ngoài của hạ nhân hầu hạ ở Đường Hoa viện, đều cho thấy thiếu gia của bọn họ đã từng ngây ngốc nhiều năm thật.
Thậm chí ngay cả Vương Tú Ngọc, bây giờ nhìn Dung Đường ăn nói bình thường, cũng có lúc không kìm được nước mắt, cảm thấy rất xúc động.
Tâm tính Dung Đường thuần lương, muốn giấu diếm mẫu thân tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Túc Hoài Cảnh càng nhìn không thấu.
Sau đó Dung Đường nói cho hắn nghe một giấc mộng có vẻ hoang đường, nhưng trong mộng có người và chuyện cụ thể, lại dự đoán chính xác sự kiện Khánh Chính năm thứ chín Dung Đường rơi xuống nước ở Ninh Tuyên Vương phủ.
Túc Hoài Cảnh không thể phán đoán đây đến tột cùng chỉ là mộng, hay là còn có chuyện gì kỳ quái hơn nữa, nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ lời Dung Đường nói.
Bởi vậy bèn đi liên kết sự chán ghét vô cớ của y với Thịnh Thừa Lệ, cùng với sự thân quen khó hiểu đối với Kha Hồng Tuyết, trục thời gian đẩy về phía trước một chút, tìm được Thẩm Phi Dực ở vùng ngoại ô lân cận kinh đô, cùng với việc chặn hắn lại ở Phong Nguyệt lâu.
Chỗ nào cũng có sơ hở, chỗ nào cũng khiến người ta hoài nghi.
Túc Hoài Cảnh không thể nào mặc kệ. Hận một người tới mức muốn giế t chết người đó, chỉ bằng vào hỉ ác trong giấc mộng, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn tính cách của Dung Đường, cũng không phù hợp nhận thức của Túc Hoài Cảnh đối với Dung Đường.
Nhưng y đã đồng ý với đề nghị của mình, thậm chí chủ động đưa ra yêu cầu.
Túc Hoài Cảnh nghĩ, có thể có một số yếu tố bên ngoài đã ngăn cản, không thể [do hắn] [đích thân] [gi ết chết] [ Thịnh Thừa Lệ]. Đó là lý do tại sao Dung Đường lại lo lắng khi nghe thấy hắn nói.
Bốn yếu kiện này thiếu một thứ cũng không được, người có hành vi chủ thể phải là Túc Hoài Cảnh, đạt thành mục đích cũng phải là Thịnh Thừa Lệ chết.
Nhưng Dung Đường dường như không muốn nhìn thấy chuyện này xảy ra.
Rõ ràng y chán ghét Thịnh Thừa Lệ, cũng không cho phép Túc Hoài Cảnh gi ết chết gã.
Trên ý nghĩa nào đó mà nói, Túc Hoài Cảnh cảm thấy đây có thể là một loại bảo vệ đối với mình.
Kết quả của chuyện này đối với mình sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi, cho nên Dung Đường bất giác ngăn cản chuyện này xảy ra.
Túc Hoài Cảnh pha trà, ngước mắt như lơ đãng đánh giá ánh mắt mới lạ của Dung Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, kìm lòng không đậu nghĩ: Đây không phải thật sự là Bồ Tát nhỏ từ trên trời rơi xuống chứ?
Cho nên hiểu rõ thế sự, cho nên tốt bụng thương xót, cho nên ngây thơ ngốc nghếch, cho nên không nhiễm bụi trần, rồi lại không thể tiết lộ thiên cơ?
Túc Hoài Cảnh có rất nhiều nghi vấn muốn lấy được chứng cứ từ y, nhưng hắn luôn lo lắng sau khi Dung Đường nói ra miệng thì sẽ bỏ lại thế gian này hay không?
Rõ ràng ngay cả lúc cha mẹ huynh tỷ chết đi, hắn cũng chưa từng chờ mong có thần linh quỷ quái trên đời này. Nhưng bây giờ lại bắt đầu hoài nghi hiện thực mà hắn đã tin tưởng suốt mười bảy năm qua.
Có lẽ có một thế gian trời đất khác, Đường Đường là từ nơi đó tới.
Mục đích là để cứu hắn.
Hoặc có lẽ……
“Hoài Cảnh! “Dung Đường đột nhiên gọi hắn một tiếng, hưng phấn chỉ vào một cửa hàng lướt ngang qua ngoài cửa sổ:” “Bọn họ mở sòng bạc! Nhìn có vẻ rất vui!”
Hẳn là mới khai trương, có rất nhiều người tụ tập trước cửa, tầng trên treo một chiếc đèn lồ ng khổng lồ hình xúc xắc, đung đưa dưới bầu trời mùa đông, thu hút sự chú ý của mọi người qua đường.
Túc Hoài Cảnh nhìn thoáng qua ở đằng xa rồi quay đi, buồn cười nhìn vẻ mặt chờ mong chẳng hề giấu giếm của Dung Đường, hỏi: “Muốn đi chơi à?’
“Ừ! “Dung Đường điên cuồng gật đầu.
Túc Hoài Cảnh không nhanh không chậm, pha trà cho y: “Buổi tối dẫn ngươi đi chơi, vừa hay đi cùng Mộc đại nhân.”
“Được! “Dung Đường vô cùng hưng phấn, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên chờ mong lễ mừng năm mới.
Tâm tình Túc Hoài Cảnh tốt hơn một chút, ném những suy nghĩ vô lý vừa nghĩ tới ra sau đầu.
Mặc kệ y đến đây là vì ai.
Chỉ cần cuối cùng ở bên cạnh mình là tốt rồi.
–
Nhà Đường Cảnh náo nhiệt rộn rã, Dung Đường vừa xuống xe ngựa đã thấy Kha Hồng Tuyết cầm một đôi câu đối đứng ở trước cửa lớn không ngừng khoa tay múa chân. Nhiều lần nghiêng đầu hỏi Mộc Cảnh Tự đứng ở bên cạnh, có cao thấp lệch hay không khiến cho Mộc Thiếu Khanh rất là thẹn thùng, không biết có nên trả lời hắn hay không.
Nhìn thấy Dung Đường và Túc Hoài Cảnh, Mộc Cảnh Tự thở phào nhẹ nhõm, đi về phía bọn họ vài bước rồi dừng lại, cười chào hỏi một tiếng: “Chúc mừng năm mới.”
Không biết là đã lâu không cười, hay là có thể đón năm mới cùng Túc Hoài Cảnh, Mộc Cảnh Tự để lộ ra một chút kiềm chế hiếm thấy, Dung Đường nhìn mà đau lòng.
Nhưng phần đau lòng này rất nhanh đã bị Kha Hồng Tuyết xua tan, Kha thiếu phó bám vào cửa nghiêng đầu hô: “Thế tử gia ngươi tới vừa hay, mau giúp ta xem vị trí này có được hay không. Học huynh quá bảo thủ, nói đây là nhà người khác không cho phép ta làm bậy, nhưng ta đây không phải là làm bậy, đều là người một nhà nói cái gì hai nhà?”
Hắn cười rất to, nụ cười miễn cưỡng trên mặt Mộc Cảnh Tự thoáng chốc trầm xuống, quay người lại nhíu mày muốn trừng Kha Hồng Tuyết, chỉ trích hắn nói lung tung trước mặt Dung Đường.
Túc Hoài Cảnh lại ở bên cạnh thấp giọng gọi một câu: “Huynh trưởng.”
Mộc Cảnh Tự nghe vậy, lập tức cảnh giác nhìn bốn phía, mới không quá đồng ý nhìn về phía Túc Hoài Cảnh, người sau lại cười nói: “Đường Đường biết rồi.”
Mộc Cảnh Tự ngơ ngẩn, phản ứng trong chớp mắt, hỏi: “Đệ nói cho y biết?”
“Kha công tử nói. “Túc Hoài Cảnh nói.
Hắn cũng không quá tin tưởng lý do thoái thác này, nhưng Dung Đường đã nói như vậy, hắn liền làm bộ mình không có hoài nghi, thành thật thuật lại cho Mộc Cảnh Tự.
Quả nhiên, Mộc Cảnh Tự nghe xong sắc mặt không tốt, làm như muốn gây chuyện với Kha Hồng Tuyết, nhưng vừa mới bước lên nửa bước, lại nghe Túc Hoài Cảnh nói như lơ đãng: ” Ca ca mặc màu đỏ vẫn đẹp hơn.”
Hôm nay là năm mới, cả nhà đoàn viên, sáng sớm Kha Hồng Tuyết ngồi xe ngựa đi đón y, lựa lựa chọn chọn hồi lâu. Mộc Cảnh Tự mặc đồ trắng theo thói quen, Kha Hồng Tuyết cũng không ngăn cản y, chỉ khuyên can mãi trước khi ra ngoài khoác cho y một chiếc áo khoác lông cáo, sau đó mới dẫn đến Kha phủ ăn cơm trưa.
Màu sắc tươi sáng như lửa bao bọc tuyết lạnh trên núi, sự tĩnh lặng quanh năm dường như bắt đầu bùng phát.
Ai nói dưới núi tuyết không thể là một ngọn núi lửa đang hoạt động chứ?
Bên kia Kha Hồng Tuyết dán xong một câu đối xuân dưới sự chỉ huy của Dung Đường, quay đầu tranh công với Mộc Cảnh Tự. Túc Hoài Cảnh cười cười, đi tới nắm tay Dung Đường, vừa dắt người đi vào trong vừa cất cao giọng nói: “Người tới trễ nhất phải làm một trăm cái sủi cảo.”
Dung Đường sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Túc Hoài Cảnh giảo hoạt nháy mắt với y, dưới chân nổi gió, lập tức bắt lấy cổ tay y chạy về phía trước. Khắp ven đường đều là bồn hoa và đèn lồ ng mới thay trong nhà, tường cột sơn đỏ, cửa sổ dán giấy cắt nghênh đón năm mới đến, chờ đợi gió xuân thổi qua mảnh đất này.
Hai người ở cửa ngẩn ra, Kha Hồng Tuyết phản ứng trước: “Được! Hai tiểu tử các ngươi dám gian lận!”
Hắn không nói hai lời, cũng nắm chặt cổ tay Mộc Cảnh Tự nhanh chóng đuổi theo, áo khoác đỏ rực phiêu đãng trên không trung, những nơi đi qua tựa như bừng lên sức sống mới.
Mộc Cảnh Tự sửng sốt hồi lâu, nhìn bóng lưng hai người phía trước, nhất thời có chút hoảng hốt.
Đã lâu rồi y cũng không nghĩ tới nguồn gốc hoảng hốt đến tột cùng là cái gì, thẳng đến khi bốn người vào phòng bếp, Kha Hồng Tuyết vừa chỉ trích Túc Hoài Cảnh đùa giỡn gian lận, vừa chịu mệt nhọc đi gói sủi cảo hết cái này tới cái khác, Túc Hoài Cảnh không coi ai ra gì thả đồng su vào sủi cảo rồi làm ký hiệu, y mới rốt cục nhớ ra.
Đây đại khái là dáng vẻ y từng chờ mong, dáng vẻ Tiểu Thất sau khi lớn lên.
Khí thế hăng hái, thông minh giảo hoạt, lại minh diễm như châu ngọc.
Dù cho mỗi một mặt đều không giống những gì y tưởng tượng, không uy nghiêm lễ độ như đại ca, cũng không phong lưu đa tình như mình, nhưng hắn vẫn trưởng thành thành một thiếu niên rất rất tốt, sắp trở thành một người lớn thực thụ.
Mà đây là do Dung Đường mang đến cho hắn.
Hắn mới mười bảy tuổi, hắn còn có rất nhiều năm tháng rực rỡ lại tùy ý.
Mộc Cảnh Tự gật đầu, bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Rất tốt.”
Sau khi bước ra từ biến cố vẫn có thể trưởng thành thành người lớn khiến huynh trưởng kiêu ngạo, đệ đệ của y không hổ là trân bảo quý giá được người người sủng ái nhất trong hoàng cung Ngu Kinh.
Mọi người hẳn là đều rất vui vẻ.
Và y thật may mắn khi được tận mắt chứng kiến điều đó.
Mộc Cảnh Tự cong đôi mắt, trong mắt hoa đào tràn ngập ánh sáng lưu chuyển.