Vi Phu Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 112



Dung Đường sửng sốt một hồi, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lư Gia Hi vừa chờ đồ ăn mới lên, vừa câu được câu không thuận miệng trò chuyện về lễ vạn thọ.

Túc Hoài Cảnh thoáng nhìn vẻ mặt Dung Đường, trong lòng mơ hồ nổi lên cảnh giác, như là lơ đãng xoa cổ tay Dung Đường, hỏi: ” Sao thế?”

Dung Đường bất giác lắc đầu: “Không có gì.”

Nhưng chẳng mấy chốc y đã không kìm được hỏi một câu: “Chuyện Đại Tuy phái Thái tử tới đã định rồi sao?”

Túc Hoài Cảnh cảm thấy lạnh lẽo, có suy đoán nên dịu dàng nói: “Tin tức đã truyền tới Lễ bộ, hơn phân nửa là đã định, chỉ là còn mấy tháng nữa mới tới lễ Vạn Thọ, trong lúc đó sẽ phát sinh biến cố gì cũng khó mà nói được.”

Hắn vừa nói vừa uyển chuyển hỏi rất dứt khoát: “Đường Đường đang lo lắng chuyện gì sao?”

Dung Đường há hốc mồm, không trả lời ngay lập tức.

Trong thiết lập thế giới quan này, Đại Ngu là quốc gia hùng mạnh nhất, dân tộc giàu có, nền văn hoá và lịch sử đều vượt xa các nước nhỏ xung quanh.

Nhưng Đại Tuy thì không thể tính vào phạm vi của “quốc gia nhỏ.”

Nó ở phía bắc Đại Ngu, nằm ở khu vực giá lạnh, quốc phong dũng mãnh, diện tích lãnh thổ rộng lớn, nhưng bởi vì nhân tố địa lý hoàn cảnh dẫn đến quốc gia trong một năm thì có nửa năm đều cực kỳ rét lạnh, thức ăn thiếu hụt nghiêm trọng, tuổi thọ người dân trong nước cũng không cao. Do đó, các cuộc giao tranh quy mô nhỏ với các cuộc bạo loạn biên giới gần như diễn ra hàng năm.

Vì cướp đoạt lương thực, cũng là cướp đoạt địa bàn.

Mà mười năm trước, tai vạ tiên thái tử cùng Vệ tiểu tướng quân lần lượt chết trận chính là do quốc quân Đại Tuy mới lên ngôi khơi mào.

Dựa theo lập trường của Dung Đường tại thế giới này mà nói, y và Đại Tuy hẳn là có gia cừu quốc hận, nhưng tiểu thái tử…

Nếu như y tính không sai thì cũng chỉ mới mười tuổi đầu, có thể hiểu bao nhiêu thị phi lưỡng thuyết*, thật sự không nên liên lụy vào chuyện phân tranh hơn mười năm trước của hai nước.

(Lưỡng thuyết: thuyết phục người khác nghe theo ý kiến của mình. Xuất phát từ “Văn tuyển Bảo Chiếu)

Dung Đường suy nghĩ hồi lâu, Túc Hoài Cảnh ở bên cạnh chờ y nghĩ thông suốt, đáy mắt thỉnh thoảng tuôn ra sự thô bạo ẩn nhẫn, tỏ rõ tâm tình xấu của hắn.

Rượu qua ba tuần, thức ăn mới mang lên lại hơn phân nửa vào bụng Lư Gia Hi, mọi người ra khỏi Lưu Kim lâu, đi dọc theo phố Thủy Lăng tiêu thực rồi hóng gió đêm hè.

Dung Đường như đã chuẩn bị tâm lý, nói với Túc Hoài Cảnh: “Nếu có thể, nghĩ biện pháp phái sứ thần đến biên giới tiếp ứng bọn họ đi.”

Tảng đá lớn trong lòng Túc Hoài Cảnh rốt cục rơi xuống đất, đập ra một tiếng va chạm nặng nề.

Hắn mỉm cười một cách khó hiểu, đáp thẳng: “Được.”

Dung Đường hơi kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, ngạc nhiên vì hắn đồng ý một cách sảng khoái như vậy.

Trên phương diện nào đó mà nói, nếu không phải Đại Tuy vừa hay khơi mào chiến sự vào lúc đó, tiên thái tử chưa chết, sự cố vốn sẽ không phát triển tới trình độ không thể vãn hồi như bây giờ, những lời này của mình không đầu không đuôi như vậy, Túc Hoài Cảnh lại cũng đồng ý, thật sự làm người ta kinh ngạc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của y, Túc Hoài Cảnh nhẹ nhàng nở nụ cười, thẳng thắn trả lời: ” Đối với ta mà nói thái tử Đại Tuy là một người rất quan trọng, ta cần gặp cậu ta một lần.”

Dung Đường sửng sốt, không ngờ còn có nguồn gốc này, y hỏi: “Quan trọng như thế nào?”

Phố dài chật chội, đèn đuốc huy hoàng, ngay cả khi là ban đêm thì địa giới phú quý nhất của Đại Ngu cũng giống như ban ngày.

Túc Hoài Cảnh thấp giọng trả lời: “Có thể là người thân của ta.”

Dung Đường thoáng chốc cứng đờ tại chỗ, bước chân không thể di chuyển, kinh ngạc nhìn Túc Hoài Cảnh.

Rất ít khi y che giấu cảm xúc trước mặt Túc Hoài Cảnh, cũng chính bởi vậy nên rất nhiều lúc Túc Hoài Cảnh chỉ nhìn vẻ mặt của y đã biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn khẽ nhếch môi, ý cười cũng không đạt đến đáy mắt, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra biến cố gì, đúng không?”

Dung Đường nhất thời không biết mình có nên gật đầu hay không.

Y im lặng lâu, rốt cục bước ra một lần nữa, cho Túc Hoài Cảnh một câu trả lời hợp lý không bị quy tắc của hệ thống ngăn cản: “Thái tử một nước, rất ít khi sẽ đi xa tới nước khác.”

Đặc biệt là hai quốc gia này ở một số phương diện được xưng là thế lực ngang nhau, vừa vặn có thù truyền kiếp.

Đại Tuy quan trọng như vậy, nhưng số mực trong nguyên tác đều tập trung vào người Thịnh Thừa Lệ cùng với công chúa Nguyệt thị, một phần nguyên nhân lớn là do thái tử Đại Tuy không thể sống đến lễ Vạn Thọ.

Cậu chết trên đường đi tới nước khác, quốc quân Đại Tuy đặc biệt phái sứ thần đưa thư, muốn tìm Nhân Thọ đế yêu cầu giải thích, mở miệng muốn mười tòa thành trì tiếp giáp biên cảnh.

Mạng Thái tử đổi mười tòa thành trì, cũng không phải chuyện gì to tát.

Nhưng nếu nguyên tác đã xoay quanh sự phát triển của Thịnh Thừa Lệ,  hiển nhiên cũng sẽ không để địa bàn ngày sau của gã rơi vào trong tay người khác. Sau khi Thịnh Thừa Lệ hiến kế, Đại Tuy không chỉ không muốn mười tòa thành trì này nữa mà còn bồi thường Đại Ngu mấy trăm con tuấn mã cùng với ngân lượng.

Đại Tuy nội đấu, tiểu thái tử vốn là một đứa con bị vứt bỏ, chết trên quốc cảnh Đại Ngu có lẽ là cống hiến lớn nhất của cậu cho quốc gia mình.

Chính trị và ngoại giao trong mắt người đương quyền là trò chơi tàn nhẫn nhất, mạng thần dân như cỏ rác, mạng người thân cũng chỉ thứ tầm thường. Dung Đường cảm thấy phiền chán nhưng lại không thể thay đổi.

Đây là thời khắc nổi bật của nam chính, dù là y có cứu tiểu thái tử một lần, não chủ cũng không cho phép y tự chủ trương.

Chuyện này không liên quan gì đến y.

Đại Ngu từng có trăm ngàn chiến sĩ chết dưới móng sắt của binh lính Đại Tuy, hiện giờ cùng lắm là hậu quả xấu của việc đấu tranh trong nước mà thôi, không có chút liên quan nào với Dung Đường.

Não chủ nói như vậy với hệ thống, hệ thống lại đến tẩy não y.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1681: Nâng cao xác suất thành công

Mà hôm nay Túc Hoài Cảnh nói, đó có thể là thân nhân của hắn.

Dung Đường giật mình tại chỗ, không chỉ vì một tin tức này.

Y muốn tách mình ra và nhìn câu chuyện từ một góc độ hoàn toàn hợp lý và khách quan.

Tám tuổi, cha mẹ đều chết, cho rằng khắp thiên hạ không còn một người thân nào.

Mười tám tuổi, người thân chưa từng gặp ở nơi đất khách quê người đã chết trong một cuộc đấu tranh quyền lực.

Mười chín tuổi, ca ca ruột vất vả vì nam chính hoặc là nguyên nhân khác mà chết, sau khi hắn tham gia tang lễ xong mới biết được đó là huynh trưởng của mình.

……

Tất cả hắc hóa đều có dấu vết để lần theo.

Dung Đường thậm chí không dám nghĩ, trên thế giới này có phải còn có thân nhân của Túc Hoài Cảnh rải rác các nơi hay không, mỗi một người sau khi chết hắn mới biết.

Trong lúc miên man, đèn đuốc Ngu kinh hoà vào nhau tạo thành một hồi hỏa diễm ngập trời.

Không phải trận hỏa hoạn ở phủ Hiển Quốc công, mà là một trận hỏa hoạn khác ăn sâu vào đáy lòng Dung Đường, thoáng hồi tưởng lại sẽ không nhịn được gặp ác mộng.

Chuông cổ ngàn năm của Phật tự nặng nề rơi xuống đất, rung lên một tiếng chuông đáng lẽ không nên xảy ra vào lúc nửa đêm. Ngàn vạn cổ phật bị ánh lửa ác liệt mạ lên thể xác đỏ bừng, sắc mặt thống khổ nhưng vẫn thương xót nhìn về phía nhân gian.

Một khi chùa cổ ngàn năm bị chôn vùi, tầng mây đen kịt tụ tập trên đỉnh núi Đà Lan tự bảy ngày chưa tan, như là thần phật đầy trời đều đến niệm một bài kinh vãng sinh, độ phật tự này, độ nhân gian này.

Thịnh Thừa Lệ không thể tìm thấy Tuệ Miễn liền trở về kinh thành, hai tháng trôi qua, thời tiết cuối thu mát mẻ, trời khô vật khô, Phật tự xảy ra hỏa hoạn.

Nhưng cho dù là như thế, cao tăng Tuệ Miễn vẫn mất tích như cũ, ngọn lửa ở Phật tự thiêu đốt không lưu lại dù chỉ là một thi thể cháy xém.

Trước kia Dung Đường sẽ không suy nghĩ, cũng không dám suy nghĩ, vì sao trận hỏa hoạn này lại nổi lên. Nhưng hôm nay y lại không khỏi suy nghĩ, trận hỏa hoạn kia là do ai thả.

Giữa hè nóng bức, cả người Dung Đường lại đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Tiểu Lư đại nhân đang hăng hái bừng bừng đứng trước một cửa hàng trang sức ven đường, chọn quà cho mẫu thân và tỷ muội trong nhà, thường thường lôi kéo hai vị học huynh giúp mình làm tham mưu.

Trên đường dài chung quanh đều là sự yên bình và tĩnh lặng, đây quả thực là thịnh thế phồn hoa nên xuất hiện trong tranh.

Đại đạo vô tình, thiên đạo bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu.*

(Đất trời chẳng có lòng nhân,Mà xem vạn vật in tầm chó rơm – Trích Đạo đức kinh.)

Nhưng ý định ban đầu của những lời này là Thiên Đạo đối xử với tất cả mọi người bình đẳng.

Mà nó rõ ràng cũng đối xử với ngàn vạn bách tính ở thế giới này bình đẳng mà nhìn xuống, thuận theo tự nhiên, nhưng vì sao…

Lại đối với một mình Túc Hoài Cảnh như vậy?

Duy chỉ muốn cho hắn trải qua tuyệt vọng như địa ngục, sau đó kéo lên một chút, lại hung hăng giẫm xuống. Kéo lên một chút, lại vô tình ném xuống vực sâu?

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: Cậu nên tỉnh lại rồi

Túc Hoài Cảnh là tội nhân tội ác tày trời gì sao?

Dung Đường mờ mịt vô cùng, trong ánh mắt nhìn Túc Hoài Cảnh toát ra một loại mê mang khó hiểu, như là một đứa nhỏ còn chưa vỡ lòng, bối rối nghiêng ngả lảo đảo thăm dò thế giới hoàn toàn xa lạ này.

Vẻ mặt này rơi vào trong mắt Túc Hoài Cảnh, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác đau lòng không thể kiềm chế.

Hắn không biết Dung Đường nghĩ tới cái gì, nhưng trực giác cho rằng có liên quan tới mình.

Hắn không tránh người, trực tiếp ôm Dung Đường trên đường, ôm vào trong lòng nhẹ giọng trấn an: ” Ta ở đây, ta ở đây, Đường Đường đừng sợ.”

Từng tiếng từng tiếng gọi, vụng về lại dịu dàng khuyên nhủ.

Trước mắt Dung Đường có chút mơ hồ, cũng không phải là muốn khóc, chỉ là cảm giác mình không thể nhìn thấu thế giới này.

Y thuận theo tựa vào lồ ng ngực Túc Hoài Cảnh hồi lâu, ổn định tâm trạng, nhẹ nhàng đẩy Túc Hoài Cảnh ra: “Ta không sao.”

Y nói: “Nếu là thân nhân của ngươi, thì cố gắng giữ lại cậu ấy ở Đại Ngu đi, ở Đại Tuy không phải là kết cục tốt.”

Tránh thoát lần này, khó bảo đảm còn có thể có lần ám sát hao tổn tâm cơ tiếp theo.

Túc Hoài Cảnh cũng không truy vấn, chỉ gật đầu, có sự tín nhiệm tự nhiên đối với Dung Đường: “Được.”

Tầm mắt Dung Đường nhìn về phía trước, lại nhìn Mộc Cảnh Tự đang bị ép thử một cây trâm ngọc giùm cho Lư Gia Hi, nói: “Tìm một đại phu tốt cho Mộc đại nhân đi, chờ chuyện này qua thì khuyên huynh ấy từ quan.”

“Được. “Túc Hoài Cảnh gật đầu.

Dung Đường cụp mắt, suy tư một hồi xem còn có cái gì có thể nhắc nhở, một lúc lâu sau y nói một câu không đầu không đuôi: “Khi nào ngươi rảnh, chúng ta cùng đi Đà Lan tự bái lạy Phật đi.”

Hai đời cũng không gặp Tuệ Miễn, nhưng đời này có thể gặp được, nói bọn họ hữu duyên hết lần này tới lần khác rồi tặng y một bộ tượng Phật.

Có trời mới biết là nguyên nhân sâu xa gì, có trời mới biết có liên quan tới Túc Hoài Cảnh hay không.

Thiên đạo chẳng chính thống chút nào, Dung Đường đại nghịch bất đạo nghĩ, ngước mắt nhìn trời.

Tinh vân thấp thoáng, ánh trăng chiếu sáng nhân gian phồn hoa, bầu trời là một cảnh tượng đẹp đẽ, bình thản như là một hồi ảo cảnh.

Đến tột cùng là Túc Hoài Cảnh đăng cơ tuyến thế giới sẽ chôn vùi, hay là Thịnh Thừa Lệ không đăng cơ, thiên đạo sẽ tiêu vong?

Nhưng cần gì tồn tại một thiên đạo như vậy.

Dung Đường đã sống ở đời này rất nhiều lần, cũng nhiều năm, lần đầu tiên cảm thấy có lẽ mình cũng được xưng là một câu ác độc.

Túc Hoài Cảnh nhìn thần sắc của y, trong lòng đau xót, lông mày tụ một tầng lệ khí không dễ phát hiện.

Hắn muốn Đường Đường vui vẻ một chút, nhưng hình như không có cách nào có thể dời đi sự chú ý của y.

Thật lâu sau, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Tiền thị đã sảy thai trước tháng sáu, Đường Đường biết không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.