Dung Đường ngồi lên bàn ăn còn kiên trì không ngừng nâng ống tay áo lên, muốn cho Vương Tú Ngọc nhìn da thịt mọc ra trên cánh tay mình.
Nếu không phải thời cổ đại quá mức phong kiến, thậm chí y còn muốn cho bà xem cái bụng của mình!
Nhưng Vương Tú Ngọc chỉ nhẹ nhàng liếc y một cái, liền gọi Dung Tranh tới.
Nhị thiếu gia mờ mịt hỏi thăm mẹ cả, lại theo phân phó của bà kéo ống tay áo lên, so sánh với Dung Đường.
[Là thân cây với cành cây nha Đường Đường.] Hệ thống lành lạnh nói.
Dung Đường trầm mặc hai giây, ủ rũ hạ cánh tay xuống.
Hệ thống: [Vẫn là màu lúa mạch khỏe mạnh hơn màu gà yếu tái nhợt nha.]
Dung Đường chán nản: “Chỉ có mi mới có miệng đấy!”
Hệ thống cười ha hả hai tiếng, im lặng lui sang một bên.
Túc Hoài Cảnh trông thấy vẻ mặt thất bại của Bồ tát nhỏ nhà mình, nhịn rồi lại nhịn, không nhịn được nữa quay đi cúi đầu nở nụ cười.
Dung Đường không tóm được hệ thống, cũng không thể chống đối Vương phi, chút tiếng cười này Túc Hoài Cảnh quả thực như phát tín hiệu cho y.
Vì thế mà lông mày tiểu thế tử nhíu lại, trợn tròn mắt, bắt đầu đe dọa Túc Hoài Cảnh!
Đại nhân vật phản diện cười nhướng mày, đưa cho Dung Đường một chén trà, nhỏ giọng như thật như giả nói: “Chuyện gì xảy ra thế, chỉ biết bắt nạt ta thôi, khắp thiên hạ chỉ có ta dễ bắt nạt nhất đúng không”
“Còn phải ngươi cáo trạng giả à?”Dung Đường không phục, rõ ràng y đã ăn rất nhiều, hơn nữa còn béo hơn trước kia, thậm chí còn cao hơn hai đời trước hai ba cm, Túc Hoài Cảnh nói suông lại nói xấu y!
Đó là phỉ báng!
“Ngươi đi giải thích với nương rằng không phải ta ăn không ngon ngủ không yên đi!” Y đã hai mươi tuổi rồi, ở trong lòng nương còn giống trẻ con là sao vậy chứ?
Hơn nữa nếu cộng thêm thời gian thực tế mấy đời này, y không nhỏ hơn Vương Tú Ngọc bao nhiêu.
Túc Hoài Cảnh: “Giải thích như thế nào đây? Nói Đường Đường mỗi buổi tối đều ngủ bên cạnh ta, không có nóng thì đạp chăn, lạnh liền chui vào trong lòng ta. Mỗi buổi sáng chân đều gác ở trên người ta, bản thân ỷ vào sinh bệnh uống thuốc không có phản ứng liền mặc kệ ta, thấy động tĩnh thì chạy đi, để ta một mình xử lý hay sao?”
Sắc mặt Dung Đường ửng đỏ.
Túc Hoài Cảnh đứng đắn như là đang thảo luận quốc sự, chậm rãi lại bao hàm oán niệm hỏi: “Ta không cần mặt mũi à?”
[Ah~ hiểu rồi, đây là trả đũa.] Hệ thống sung sướng mà xem kịch vui giữa kí chủ cùng đại nhân vật phản diện.
Dung Đường kẹt nửa ngày, gặp chuyện không thể giải quyết chạy là thượng sách, y quay đầu đi, ma xui quỷ khiến không biết làm sao mà lại nhìn xuống một cái rồi như bị bỏng quay đi.
Túc Hoài Cảnh rầu rĩ cười, không trêu chọc y nữa, tầm mắt phóng tới cửa, hữu ý vô hình nhìn.
Công vụ Dung Minh Ngọc bận rộn, từ trước đến nay luôn là người xuất hiện cuối cùng, lúc ông ta tới, chân trời cơ hồ đã không nhìn thấy một chút bóng dáng mặt trời, chỉ còn lại ánh chiều tà dần dần tản đi.
Mặc dù Trưởng công chúa không ăn cơm tối, nhưng vẫn đặt lên bàn bát canh lạnh để trốn cái nóng mùa hè.
Tiệc rượu quá nửa, bà như là vừa mới nhớ tới, tùy ý hỏi một câu: “Tiền thị sắp sinh à?”
Tiếng bát đũa chạm nhau đột nhiên im bặt, trong phòng gần như có thể nghe thấy tiếng thở rõ ràng, mỗi người đều có tâm tư khác nhau, thần sắc trên mặt tùy tiện liếc qua một cái, đều có thể biên soạn ra một quyển bách khoa toàn thư biểu cảm.
Dung Đường chỉ nhìn Vương Tú Ngọc, lại cúi đầu im lặng múc canh trong bát.
Dung Minh Ngọc buông đũa xuống, khi đối mặt với mẫu thân vẫn cung kính như trước, thoạt nhìn dáng vẻ như là có thể được vẽ vào Bách Hiếu Đồ, trả lời: “Hồi mẫu thân, mỗi ngày đại phu đều bắt mạch, nói là nhiều nhất còn bảy ngày nữa sẽ lâm bồn.”
“Có thể nói là nam hay nữ không? “Đoan Ý cố ý hỏi ông.
Dung Minh Ngọc: “Là mạch tượng của thai nam.”
“Rất tốt. “Đoan Ý gật đầu, vẻ mặt uy nghiêm lại trang trọng, khiến người ta không thấy rõ trong lòng đang suy nghĩ gì.
Dung Viễn gần đây có hơi mất tập trung, lại gần như không có cơ hội dùng bữa trên bàn cơm cùng tổ mẫu, thấy vậy tâm tư khẽ động, cười nói: “Sau Diêu Diêu, đã rất nhiều năm trong phủ không có đệ đệ muội muội ra đời, nếu tổ mẫu không bỏ mặc, không bằng đặt nhũ danh cho đệ ấy đi được không?”
Lời vừa nói ra, mấy người trên bàn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đều không lên tiếng nữa.
Sắc mặt Dung Tranh thay đổi, nhìn Dung Ninh, người sau mặt khinh thường, liếc Dung Viễn một cái, chợt lắc đầu với ca ca cô.
Túc Hoài Cảnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cười ở trong lòng gạch bỏ đánh giá nói Dung Ninh ngây thơ kia.
Ninh Tuyên Vương phủ làm sao có thể nuôi người rảnh rỗi, nàng còn lâu mới ngây thơ, nàng là người thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Túc Hoài Cảnh quay đầu, gọi Song Thọ múc cho Dung Đường bát cơm đưa lên.
Dung Đường thoáng khựng lại, dòng nước ngầm trên bàn bắt đầu khởi động, y trầm tư hai giây, yên lặng cúi đầu ăn cơm, trong nháy mắt đồng tình với Tiểu Lư đại nhân.
Đoan Ý nặng nề nhìn Dung Viễn một cái, nói: “Không thích hợp.”
Ngay cả lý do bà cũng khinh thường không muốn bịa bèn dứt khoát ném ra ba chữ, những người ngồi ở đây không ai dám xen vào, Dung Minh Ngọc thậm chí trừng mắt nhìn Dung Viễn: “Sách ngươi đọc đi đâu cả rồi. Sao có thể làm phiền tổ mẫu.”
Sắc mặt Dung Viễn trắng bệch, vội vàng đứng dậy xin lỗi.
Đoan Ý: “Không sao. Ta nhắc tới chuyện này, chỉ là bởi vì ngày hôm trước ở Đà Lan tự, nha đầu Dung Oánh cầu một chữ, thầy giải chữ thuận miệng nói một câu quý nhân sẽ giáng thế xuống quý phủ.’
Trưởng công chúa điện hạ đã lăn lộn trên triều đình mấy chục năm, lại trải qua thế sự, địa vị cao thượng, có bà dẫn đầu, dăm ba câu đã ném hai chuyện ra ngoài.
Dung Đường nhìn thoáng qua Vương phi, nhìn thấy bà khi nghe thấy “cầm tinh hổ” trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, thoáng qua rồi lại khôi phục khí chất thong dong, cứ như chẳng hề thắc mắc gì.
Y có chút buồn bực, Túc Hoài Cảnh đưa tay ở dưới bàn khẽ xoa xoa y.
Dùng xong bữa tối, sắc trời đã tối, Dung Đường bị Vương Tú Ngọc giữ ở lại vương phủ nghỉ ngơi, Túc Hoài Cảnh bị Ninh Tuyên Vương gọi đến thư phòng nói chuyện.
Vương phủ hiện giờ chỉ có ba người làm quan trong triều, ông ta nhớ tới dáng dấp của trưởng bối, tiến hành dặn dò tiểu bối cũng là chuyện bình thường.
Túc Hoài Cảnh cung kính lại cẩn thận nghe ông nói câu được câu chăng, có hứng thì trò chuyện vài câu, không có hứng thú thì gạt người sang một bên, ở thư phòng đợi hơn một canh giờ, rốt cục đợi được Dung Minh Ngọc ngáp một cái.
Hắn vội vàng đứng dậy cáo lui, khoảnh khắc đi ra cửa phòng buông lỏng phòng bị trên vai.
Trăng sao nhô lên cao, đêm hè ve kêu thong thả, Túc Hoài Cảnh đi dọc theo con đường nhỏ đá cuội về phía Đường Hoa Viện, mới vừa đi qua một góc rẽ, lại thấy có người thong thả bước đi trên Đường Hoa viện, thường thường còn giậm chân nhẹ nhàng nhảy lên trên.
Thân dài, thon gầy suy nhược, đứng ở dưới ánh trăng cứ như có thể tiêu tan bất cứ lúc nào, không phải Dung Đường thì là ai được chứ?
Túc Hoài Cảnh thoáng sửng sốt, nhanh đi qua, vô thức dùng tay quạt gió cho y: “Sao ngươi lại tới đây?”
Dung Đường quay đầu, tự nhiên trả lời: “Chờ ngươi, ông ấy không làm khó ngươi chứ?”
Túc Hoài Cảnh cảm thấy ấm áp, lắc đầu.
Dung Đường thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt lộ nguyên hình, lông mày nhíu lại: “Vậy mau về đi, ta sắp bị muỗi ăn mất rồi!”
Túc Hoài Cảnh: “…?”
Đại nhân vật phản diện cực kỳ bất đắc dĩ.
Cũng may đêm hè vốn nhiều muỗi, Túc Hoài Cảnh ra ngoài cũng phải mang theo thuốc mỡ đặc chế, sợ tiểu tổ tông nhà mình bị chích ngứa bắt đầu gãi gãi, cuối cùng lại rách da khó chịu.
Cho nên hắn chỉ thoáng sửng sốt một chút, không chút suy nghĩ, trực tiếp ngồi xổm xuống mặt đất, áo bào lướt qua đá cuội, lại dịu dàng vén vạt áo Dung Đường lên.
Trong nháy mắt mở thuốc mỡ ra, một mùi cỏ xanh tản ra trong không khí, Túc Hoài Cảnh vừa xoa bóp vết sưng đỏ tấy cho Dung Đường, vừa làm bộ răn dạy không nhẹ cũng không nặng: “Vừa nóng vừa ngột ngạt, ngươi đi ra làm cái gì, bị sưng tấy này không ngứa sao?
Dung Đường tránh nặng tìm nhẹ: “Ngứa.”
Túc Hoài Cảnh chờ y nói tiếp, đợi nửa ngày cũng không đợi được, tức giận nở nụ cười, ngước mắt từ dưới lên trên trừng Dung Đường một cái: “Nghe ngươi thành thật nói một câu thích ta, sợ phải chờ ta chết mới nghe được.”
Nếu như Hành Phong ở đây, có khi con ngươi cũng phải rớt xuống.
Mười mấy năm nay, kể từ lúc chủ tử mới tám tuổi, chưa từng có ai nghe hắn nói như vậy.
Vừa giận dỗi vừa ngột ngạt, vừa vui vẻ vừa uất ức……
Mâu thuẫn muốn chết.
Dung Đường sờ sờ mũi, quay đi.
Túc Hoài Cảnh bôi thuốc cho y xong lại nhân tiện bôi lên da thịt lộ ra bên ngoài, sau đó mới buông tay, dắt Dung Đường cùng về viện.
Ánh trăng như nước, mưa to vẫn chưa rơi, tiếng gió lại dần nổi lên thổi qua lá cỏ, lật tới mùi bùn đất vừa dày vừa nặng.
Dung Đường hỏi: “Ông ấy tìm ngươi hàn huyên cái gì vậy?”
“Trên triều đình có một ít việc vặt, còn có việc chúng ta sống ở bên ngoài thế nào? “Túc Hoài Cảnh nói.
Không thể không nói Dung Minh Ngọc coi như một người thông minh, ông muốn biết hướng đi của Ngự Sử Đài, nhưng từ đầu tới cuối chỉ nói đôi câu vài lời chứ không đi xa hơn, rồi thỉnh thoảng đề cập tới một số chỗ, dụ Túc Hoài Cảnh trong lúc lơ đãng tiết lộ tin tức cho ông ta.
Túc Hoài Cảnh nghe hiểu, nhưng cũng vui vẻ chơi loại trò chơi này với ông ta, không hề nói dối Dung Minh Ngọc một lời.
Hắn cười cười, nói: “Ninh Tuyên Vương còn nói, Vương phi nhớ ngươi, mấy ngày nữa có thể sẽ dọn đến ngõ Vĩnh An ở cùng chúng ta một thời gian ngắn.”
Dung Đường cười nhạo một tiếng: “Lời cần nói đều để ông ấy nói sạch sẽ rồi.”
Nếu thật sự nhớ y thì yêu cầu trưởng tử dọn về trong phủ, so với để thê tử ra ngoài đơn giản lại tôn kính hơn nhiều.
Y buồn bực đi về phía trước, nhớ tới bữa tối lúc Vương Tú Ngọc liếc mắt, có hơi không rõ lắm: ” Sao trông nương như đã đoán được hết vậy chứ?”
Túc Hoài Cảnh: ” Chỉ là bà ấy hiểu được trượng phu của mình không đáng tin mà thôi.”
Ở trước mặt chính sự, thê tử vĩnh viễn là người Dung Minh Ngọc có thể bỏ qua, đáng buồn chính là Vương Tú Ngọc đã sớm biết điểm này, nhưng thỉnh thoảng vẫn có ảo tưởng với ông ta.
Trong lòng Dung Đường có chút buồn bực, nhưng không thể nói nặng lời, Vương Tú Ngọc dù sao cũng là mẫu thân của mình.
Y ấp ủ trong chốc lát, nhìn chằm chằm vào mắt Túc Hoài Cảnh, trịnh trọng nói: “Nhưng ta rất đáng tin.”
Túc Hoài Cảnh giật mình một giây, kịp phản ứng Dung Đường đang nói hai tầng hàm nghĩa, làm con, làm chồng.
Nhưng hắn không nhịn được, tầm mắt nhẹ nhàng rơi xuống, miệng nói: “Ừ, đáng tin tới mức không cứng nổi.”
Dung Đường: “…?”
Dung Đường: “…!”
Sắc mặt y thay đổi nhanh chóng, đỏ trắng không thể tin được, cuối cùng phẫn nộ cắn răng: “Mỗi ngày ngươi đều nghĩ cái gì vậy.”
Túc Hoài Cảnh rất uất ức: “Đường Đường cũng biết, ta mới mười tám tuổi.”
Hắn hỏi: “Huyết khí phương cương của ta không phải là chuyện đương nhiên sao?”
– ——————-
Túc Túc: “Cả nhà ai hiểu cho ta, vợ ngày ngày lắc lư trước mặt ta, nhưng ta lại không đ* được.”
Vâng, một số nam sinh trung học cứng hơn kim cương (khum phải đou)