Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Chương 18: C18: Talk show



Hai chiếc chăn dày, dường như ép đến cả người nặng trĩu.

Giường đôi rất rộng, nhưng chăn vừa chồng lên, bị bao phủ trong cùng một không gian thì khoảng cách giữa hai người không khỏi việc rút ngắn lại.

Thư Vưu đã chui vào trong ổ chăn, tìm một dáng nằm thoải mái: Chắp hai tay để lên bụng, khoan thai nằm thẳng.

Đáng nói là, lúc mua quần mùa thu, Thư Vưu cũng nhân tiện mua luôn áo ngủ lông nhung, còn là loại liền mũ, lúc này cậu đang đội mũ lên…

Lông xù xù, càng giống một chú cún con.

Hai cái chăn chồng lên nhau quả nhiên uy lực cũng tăng gấp đôi. Nằm trong ổ chăn mềm mại và ấm áp, Thư Vưu nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Nhưng một lúc sau, cậu lặng lẽ mở một mắt, lén lút nhìn người bên cạnh.

Phần mũ lông xù che gần hết khuôn mặt của Thư Vưu, đồng thời cũng che khuất tầm nhìn của cậu. Thư Vưu giơ tay lắc mũ một cái, nhưng vẫn không nhìn thấy nên cậu dứt khoát nằm nghiêng người, đối mặt với người đàn ông.

Cậu lên tiếng: “Sao anh vẫn chưa đi ngủ?”

Lận Minh Húc chỉ có thể im lặng.

Cho dù là đời trước hay đời này thì Lận Minh Húc cũng chưa từng ngủ chung chăn với người khác

… Anh bỗng muốn rút lại lời nói ban đầu.

Nằm trên cùng một chiếc giường, đã là cực hạn của anh. Anh chẳng thể ngờ tới, Thư Vưu lại có thể làm được một chuyện như thế này.

Nhưng mà sự im lặng của người đàn ông khiến Thư Lưu hiểu lầm, cậu như bừng tỉnh hiểu ra gì đó, trên mặt viết rõ ba chữ “tôi hiểu mà”, vỗ vỗ lên chiếc chăn bông mềm mại, ân cần nói: “Không sao đâu, chuyện gì cũng có lần đầu tiên mà.”

Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật: “Đừng dùng bừa từ “lần đầu tiên”.”

“Mau đi ngủ nào!” Ánh mắt Thư Lưu tràn đầy thương yêu: “Không thì tôi vỗ chăn dỗ anh ngủ nhé?”

“Khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi đều làm vậy để ru tôi ngủ đó.”

Mặt Lận Minh Húc lạnh tanh: “Không cần.”

“Ấy, đừng khách sáo mà.”

Thư Vưu dùng sức vươn tay, đặt lên trên phần chăn bông phía Lận Minh Húc, nhẹ nhàng vỗ vỗ, miệng thì bắt đầu ngâm nga: “Bé yêu bé yêu ngủ đi nào…”

Gân xanh trên thái dương Lận Minh Húc giật thình thịch: “Tôi – đã – nói – không – cần.”

“Ừm ừm… Vậy thì thôi.”

Thư Vưu thấy thái độ kiên quyết của anh, khi rút tay lại, cậu còn thấy hơi tiếc nuối. Đèn đã tắt, hai người bước vào thời gian nghỉ ngơi ban đêm. Nhưng không biết tại sao, vừa rồi Thư Vưu còn thấy hơi buồn ngủ nhưng giờ lại chẳng thể ngủ được.

Ổ chăn ấm áp như này, nệm thoải mái như thế, xung quanh cũng rất yên tĩnh, cửa số đóng hết rồi… Không nên như vậy chứ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 97: Ca hát

Trong bóng tối, mắt cậu mở to, mờ mịt nhìn chằm chằm lên trên trần nhà một vài giây rồi ngó trái quay phải… Cuối cùng, Thư Vưu đã tìm ra nguyên nhân khiến cậu không ngủ được.

“Lận Minh Húc?”

Cậu nhích người sang bên cạnh như một chú tằm con được bọc trong hai lớp chăn, nhỏ giọng, khẽ thầm thì: “Lận Minh Húc?”

Lận Minh Húc nhắm mắt lại, không muốn đáp lời.

“Hời, ngủ nhanh thật…”

Thư Vưu tưởng rằng anh đã ngủ rồi, nên không gọi tiếp. Ngay sau đó, những tiếng “sột soạt” vang lên, chăn bông hơi phập phồng, Lận Minh Húc vẫn nằm yên chẳng lên tiếng, muốn nhìn xem rốt cuộc thì cậu muốn làm gì.

Cục lông xù xù nhích rồi lại nhích, nhích từ từ sang phía bên anh. Sau đó…

Ghé sát vào tai người đàn ông, thì thào nói: “Ngủ ngon!”

Hơi thở ấm áp thoáng qua, tựa như ảo giác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lận Minh Phúc thoáng cứng người.

Một lúc lâu sau, hơi thở đều đặn của người bên cạnh vang lên, cậu đã chìm vào giấc ngủ say.

/

Thoáng cái mà đã trôi qua mấy ngày.

Đã có hai trận tuyết rơi, nhiệt độ giảm xuống đáng kể. Vào một buổi sáng, Thư Vưu mặc áo khoác lông vũ mới mua, vô cùng vui vẻ ra khỏi nhà.

Ngô Hữu Triết đã hẹn cậu đến công ty ký hợp đồng mới vào chín giờ sáng.

Cậu bọc cơ thể trong chiếc áo khoác lông vũ ngắn trắng tinh, cọng tóc ngố nhún nhảy trên đỉnh đầu, chạy chậm vào tòa nhà văn phòng giữa gió lạnh.

Vừa bước vào cửa thì ông anh bảo vệ đã cản cậu lại: “Làm gì? Là khách thì vào đây đăng ký!”

Thư Vưu lộ khuôn mặt nhỏ nhắn ra từ trong cổ áo lông: “Là tôi nè! Anh trai, anh không nhớ tôi hả!”

“Hử?”

Ông anh bảo vệ cẩn thận xác định trong chốc lát: “À… Cậu chính là…”

“Đúng đúng đúng!”

“… Sóng lượn dập dìu trên cánh đồng ngô hả?”

Thư Vưu ngượng ngập nói: “Thật ra tôi đã sửa tên rồi, giờ tên là Sóng đập cuồn cuộn trên Thái Bình Dương.”

Phạm vi của sóng đã mở rộng, biên độ cũng tăng lên rồi! Sắp lao ra khỏi Trái Đất, bay về phía vũ trụ.

“Vậy thì vẫn phải qua đây đăng ký.” Ông anh bảo vệ vẫn làm tận chức trách của công việc: “Lần sau xin ông chủ của cậu cấp cái thẻ công tác, như vậy sẽ không cần đăng ký nữa.”

“Không thành vấn đề, anh trai.”

Thư Vưu qua quýt viết họ tên số điện thoại mục đích tới đây vào sổ, rồi sải bước vào thang máy. Chẳng mất mấy phút đã tới văn phòng của Ngô Hữu Triết, cậu nhận ra bên trong đã thay đổi.

Một phần đồ nội thất đã dọn đi, cũng chẳng còn thiết bị. Ngô Hữu Triết đứng cạnh bàn làm việc, thấy Thư Vưu đi vào, anh ta vội vàng bước ra đón cậu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 127

“Thư Vưu à, tôi cũng không giấu cậu nữa, đây chắc là lần cố gắng cuối cùng của tôi rồi.”

“Nói ra thì, ở cái độ tuổi này rồi mà phải gây dựng lại sự nghiệp, có hơi mất mặt.”

Thư Vưu cố gắng cổ vũ anh ta: “Không sau đâu, cao thủ nhặt đồng nát đều là người già cả, có những ngành tuổi càng cao càng tốt mà.”

Ngô Hữu Triết: “…”

Nghe cứ chướng tai thế nào ấy nhỉ.

Nhưng Thư Vưu có thể đến, anh ta thật sự rất vui mừng.

Ngô Hữu Triết nhanh chóng lấy hợp đồng ra, đưa cho Thư Vưu: “Cậu đọc qua một lượt đi, có ý định gì thì nói ra rồi hai ta thương lượng…”

Thư Vưu mở văn kiện ra, lật từng trang một.

Có lẽ do tình hình hiện tại nên hợp đồng này của Ngô Hữu Triết rất hào phóng. Chỉ định Thư Vưu vào một vị trí trên danh nghĩa trong công ty thì không nói, thế mà tỷ lệ chia hoa hồng cho người đại diện cũng rất thấp.

Trước khi tới đây, Thư Vưu cũng đã tìm đọc thông tin, nói chung một người mới ký hợp đồng thì có thể nhận mức tỷ lệ năm năm thì đã là nhiều rồi. Nhưng Ngô Hữu Triết định luôn tỷ lệ ba bảy với cậu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hiện giờ công ty của Ngô Hữu Triết chỉ là một cái thùng rỗng. Điều anh ta có thể cung cấp chỉ là Thư Vưu đang là người mới, chẳng có chút hiểu biết nào đối với cái giới này, mà anh ta đã từng là người đại diện lâu năm, có mạng lưới quan hệ nhất định, có thể giúp Thư Vưu phát triển nhanh nhất có thể.

Trên thực tế, Thư Vưu có thể đến những công ty khác để ký hợp đồng nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu quyết định vẫn đến xem các điều kiện mà Ngô Hữu Triết đưa ra thế nào.

Kết quả khiến cậu khá vừa lòng, Ngô Hữu Triết cũng không vì cậu là người mới không hiểu biết mà chèn ép cậu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thư Vưu lưu loát ký hợp đồng. Ngô Hữu Triết vui mừng ra mặt, cẩn thận cất nó đi, nói với Thư Vưu: “Tối hôm qua tôi có nhờ giám đốc Trương của Khách Cư Tiểu Xá gửi video biểu diễn hôm đó của cậu cho tôi.”

“Giám đốc Trương nói với tôi là muốn mời cậu qua đó biểu diễn lần nữa.”

“Buổi tối mấy ngày sắp tới đều được hết, cậu xem…”

Thư Vưu cũng không phải dân chuyên nghiệp, nhưng hôm biểu diễn ở Khách Cư Tiểu Xá, miễn cưỡng có thể tính là trong phạm trù talk show. Chỉ yếu là do rất được chào đón, khiến khách hàng rất vui vẻ, cụ thể có phải talk show hay không, chẳng ai thèm để ý đâu.

“Chuyện này…”

Thư Vưu hơi do dự, nhớ tới những lời ngày đó Lận Minh Húc nói: “Bạn trai tôi có vẻ không vui lắm.” Tuy cậu cũng không biết tại sao.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhưng đối với Thư Vưu mà nói, suy nghĩ của Liên Minh Húc vẫn rất quan trọng.

Cậu phải tự lo cho cái mạng nhỏ của cậu trước, rồi mới nghĩ đến sự nghiệp sau.

Ngô Hữu Triết kinh ngạc: “Tại sao cậu ta không vui?”

“Tôi không rõ lắm.”

Thư Vưu cũng thấy khó hiểu: “Không thì tôi về hỏi thử xem nhé?”

Ngô Hữu Triết hơi lo lắng: “Vậy cậu thử hỏi cậu ta đi… Hơn nữa, bản thân cậu nghĩ thế nào?”

“Tôi thấy cũng được.”

Dù sao cũng là lên bục nói chuyện thôi, với cậu mà nói, dường như cũng không khó lắm.

Ngô Hữu Triết ngẫm nghĩ một lát cũng chẳng nghĩ ra, nhưng để tăng thêm lợi thế, anh ta cố ý nói: “Lần này được tính là biểu diễn chính thức, có thể trả 5000 tệ!”

5000 tệ!

Thư Vưu vui mừng quá đỗi, thế chẳng phải cậu sẽ có đủ tiền mua thảm điện và thức ăn cho tháng này hay sao?

… Vì thế tối hôm đó, Lận Minh Húc về đến nhà, nhận ra bữa tối hôm nay rất thịnh soạn.

Món chính là sườn xào chua ngọt và thịt chiên mắm, món phụ là khoai mỡ xào và canh sườn heo củ sen, cơm thơm dẻo, trên bàn còn đặt một ly sữa bò.

Thật ra bữa cơm này rất bình thường, nhưng so với bữa cơm hai món đơn giản của hôm qua và hôm trước nữa thì có vẻ chẳng bình thường chút nào.

Lận Minh Húc cởi áo khoác, vô thức nhướng mày. Lúc này Thư Vưu với quả đầu hơi bù xù chui ra từ phòng bếp: “Bạn trai, anh đã về rồi!”

“Ngồi xuống đi, nếm thử xem có ngon không.”

Thái độ nhiệt tình khác thường.

Lận Minh Húc híp mắt, bước đến cạnh bàn ăn kéo ghế ra, ngoài miệng thì hờ hững nói: “Hôm nay cậu ra ngoài hả?”

“Sao anh biết vậy?”

Thư Vưu ngạc nhiên: “Sau khi anh đi tôi mới đi mà. Chẳng lẽ…”

Cậu nhìn Lận Minh Phúc bằng ánh mắt nghi ngờ, to gan đoán: “Chẳng lẽ anh yêu tôi đến chẳng thể kiềm chế được, thậm chí lén theo dõi tôi?”

Thái dương của Liên Minh Húc bắt đầu nhói lên: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Thư Vưu vuốt ngực thở phào, tiện đà ra vẻ bẽn lẽn cụp mắt nói: “Thật ra nếu anh thật sự yêu tôi đến như vậy, thì cũng không phải là tôi không chấp nhận được khuyết điểm của anh.”

Lận Minh Húc: “…”

Chẳng hiểu sao lại có thêm một khuyết điểm.

Anh cạn lời, chọn chuyển hướng chú ý của Thư Vưu: “Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

“Khụ, là thế này.”

Thư Vưu hắng giọng, bất chấp nói: “Tối mai tôi sẽ biểu diễn một talk show, vẫn ở câu lạc bộ lần trước tôi biểu diễn.”

Lận Minh Húc:…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.