Thư Vưu trợn tròn mắt.
Mỗi chữ trong lời nói của Lận Minh Húc cậu đều biết rõ, nhưng tại sao khi ghép chúng lại với nhau thì cậu nghe chẳng hiểu gì hết thế?
… Là ảo giác sao?
Những lời này tựa như còn có một mặt ý nghĩa sâu xa khác, nhưng nếu chỉ hiểu theo mặt chữ thì lại chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng… Nhưng mà nghe rất mập mờ.
Hệt như một cuộc trò chuyện thật sự giữa bạn trai với bạn trai vậy.
Kiểu nói lời âu yếm ấy.
Đối với những cặp đôi thật một trăm phần trăm thì có lẽ đây chỉ là chuyện hết sức bình thường, nhưng người nói ra lời này với cậu lại là Lận Minh Húc…
Thư Vưu đứng đờ người ra, cậu bất giác ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua người đàn ông, nhưng thoạt nhìn sắc mặt của người đối diện vẫn chẳng thay đổi, không hề cảm thấy có gì đó khác thường.
Lận Minh Húc nói xong những lời này, cứ như thật sự đơn giản là ý ngoài mặt chữ, anh chỉ đang thảo luận chuyện phát triển sự nghiệp với cậu một cách rất bình thường mà thôi, cọng tóc ngố mềm mại sượt khỏi ngón tay của người đàn ông, anh rút tay lại, rất tự nhiên mà chuyển chủ đề: “Cậu vẫn muốn đi xem buổi biểu diễn tối nay hả?”
Mọi người đều biết, buổi biểu diễn ở khung giờ vàng vào buổi tối sẽ càng thêm đặc sắc hơn.
Thư Vưu tất nhiên là muốn xem.
Cậu lấy lại tinh thần, bất giác lẩm bẩm: “Được đó. Nhưng chúng ta có nên đi ăn tối trước không…”
Có lẽ do cảm thấy chột dạ vì bản thân là cái đồ tham ăn, giọng cậu cũng vô thức nhỏ dần.
“Được.”
Lận Minh Húc vẫn thong dong đáp: “Tôi cũng đã đặt chỗ cho bữa tối của chúng ta rồi.”
Thư Vưu:… Cậu bỗng muốn biết rốt cuộc Lận Minh Húc đã lên kế hoạch cho hôm nay thế nào, tại sao lại kỹ lưỡng được như vậy.
Hai người sóng vai bước xuống tầng, đi về phía phố ẩm thực.
Đó là một khu trung tâm sầm uất, trên đường có rất nhiều người, gần như là người san sát người, Thư Vưu khó tránh khỏi việc phải đi kề sát vào Lận Minh Hút.
Len lỏi trong đám đông một lúc, đột nhiên phía trước có người kéo vali lao về phía Thư Vưu, cậu vừa định nghiêng người để tránh thì bất chợt có một cánh tay vòng qua bên hông, kéo cậu sang một bên, nhờ vậy mà kịp thời né được.
Là Lận Minh Húc.
Cánh tay anh vừa rắn chắc vừa mạnh mẽ, như thể muốn ôm Thư Vưu vào lòng, nhưng giây tiếp theo, sự thật chứng minh kia chỉ là ảo giác của cậu mà thôi. Lận Minh Húc rất nhanh đã buông tay ra, thấp giọng nhắc nhở cậu: “Cẩn thận một chút.”
“… Ò.”
Thư Vưu không biết bản thân nên đáp lại thế nào mới phải, nên đành máy móc bật ra một tiếng.
Một lúc sau, hai người họ đã tới nhà hàng.
Khác với địa điểm ăn trưa khá náo nhiệt, nhà hàng này lại rất yên tĩnh. Thư Vưu đi theo Lận Minh Húc bước vào thang máy của tòa nhà, thang máy đi thẳng lên một mạch, càng lúc càng cao.
Đây là một nhà hàng ngoài trời trên tầng thượng của tòa nhà này. Khi hai người họ bước ra, Thư Vưu không khỏi “wow” lên một tiếng đầy ngạc nhiên.
Bầu trời xanh thẳm lại chẳng có mây, tầm nhìn rộng lớn vì không có thứ gì che khuất, nếu đứng từ đây thì có thể nhìn thấy được hơn nửa thành phố, thật sự rất đẹp và hoành tráng.
“… Tôi có cảm giác cậu sẽ thích nơi này.”
Lận Minh Húc đứng bên cạnh cậu, bình tĩnh nói: “Đã chạng vạng rồi, đợi khi trời tối, cảnh đêm nơi này cũng không tệ lắm đâu.”
Thư Vưu có phần sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Lận Minh Húc đã lướt qua người cậu để bước lên trước rồi.
Cậu không kịp nghĩ nhiều, vội vàng bước theo sau.
Chỗ ngồi cũng là một vị trí vô cùng tốt.
Chỉ cần ngước mắt lên là dường như cậu đã có thể chạm tới bầu trời xanh vời vợi, mà phóng tầm mắt ra xa là thấy được đường chân trời tuyệt đẹp của thành phố này. Thư Vưu nhịn không được mà hỏi: “Đặt trước chỗ ở nơi này cũng rất khó nhỉ?”
“Tàm tạm.”
Lận Minh Húc hời hợt đáp: “Trùng hợp là tôi có người quen thôi.”
Thư Vưu:… Lợi hại.
Rõ ràng anh đang ở trong giai đoạn đầu của việc gây dựng sự nghiệp sau khi mất hết tất cả, nhưng sao cậu lại có cảm giác Lận Minh Húc đã mang phong độ của một ông lớn rồi thế nhỉ?
Bữa ăn này thậm chí còn vui vẻ hơn cả bữa trưa.
Sau khi ăn xong, thời gian cách giờ biểu diễn còn khá sớm, hai người dạo bộ trên phố thêm lần nữa, đang đi, Lận Minh Húc đột nhiên hỏi: “Cậu muốn uống trà sữa không?”
“… Không không.”
Trưa nay Thư Vưu đã hút sạch một cốc to bự rồi, trong khoảng thời gian tới cậu không muốn đụng vào thêm đồ uống nào nữa đâu.
Lận Minh Húc “ừ” một tiếng, rồi cực kỳ tự nhiên hỏi tiếp: “Cậu muốn ăn gì nữa không?”
“…”
Thư Vưu cảm thấy có gì đó không được bình thường cho lắm.
Cậu rất cẩn thận đáp lại: “Không?”
Lận Minh Húc “ừ” tiếp một tiếng, thản nhiên nói: “Muốn ăn gì thì nói tôi biết nhé.”
Thế mà giọng anh lại thấp thoáng có chút xíu… Dịu dàng?
Ngay lập tức, Thư Vưu bị chính cảm giác này của mình dọa sợ tới mức cứng đơ người.
Không, không ổn!
Vừa rồi cũng thế, Lận Minh Húc thật sự có gì đó không ổn chút nào!
Sao đột nhiên anh lại có thái độ tốt như vậy với mình thế? Chẳng lẽ…
Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu Thư Vưu dựng đứng, suýt nữa là đã tự nhảy ra ngoài: “Lận Lận Lận… Lận Minh Húc?”
Lận Minh Húc nghe thấy, quay đầu nhìn cậu: “… Cậu nói lắp gì thế?”
“Tôi…”
Thư Vưu vô cùng cẩn thận mà mở miệng: “Chút nữa tôi muốn đi ăn khuya tiếp.”
“Ừ.”
Lận Minh Húc nói: “Đợi xem xong buổi biểu diễn thì về nhà ăn đi, muộn quá mà ra đường cũng không tốt lắm.”
“Tôi…”
Thư Vưu trở nên xấu hổ, cậu nói thêm: “Tôi muốn mua chút đồ ở tiệm ven đường vừa nãy.”
Họ đã đi qua một đoạn khá xa, nếu bây giờ mà vòng ngược trở lại thì sẽ khá phiền phức.
Như là sợ Lận Minh Húc không đồng ý, Thư Vưu lập tức bổ sung: “Vừa rồi tôi đi ngang qua vẫn chưa nghĩ đến sẽ mua cái gì, bây giờ càng nghĩ thì càng cảm thấy nên mua.”
“Không thì anh chờ tôi một lúc nhé, tôi tự đi mua cũng được.”
“… Không được.”
Lận Minh Húc nhướn mày: “Tôi đi với cậu.”
Vì thế nên hai người đi vòng trở lại một đoạn, Thư Vưu vô cùng hưng phấn, cậu tìm được chính xác một quầy bán đồ trang trí nhỏ trong rất nhiều quán lề đường.
Đây cũng coi như là mặt hàng thủ công nhỏ. Chủ quầy là một cô gái, vui vẻ giới thiệu tất cả ở đây đều do một tay cô ấy làm ra.
Món nào cũng rất đáng yêu.
Thư Vưu chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn ra một con thỏ con và một con gấu trúc, cậu cầm chúng trên tay rồi hỏi Lận Minh Húc: “Cái nào đẹp hơn?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lận Minh Húc nhìn một lúc: “Cậu thích cái nào?”
“Tôi cảm thấy chúng đều rất đáng yêu.” Thư Vưu nói: “Chủ yếu là xem thử anh có thích hay không thôi.”
Cậu ho khan một tiếng: “Con Kim Thiềm* mà lần trước tôi mua không phải rất tệ sao? Tôi muốn mua lại một con cho anh, coi như là bồi thường.”
(*) Kim Thiềm (tiếng Trung: 金蟾; nghĩa đen: “Cóc vàng”) hay còn gọi là Thiềm Thừ (tiếng Trung: 蟾蜍; nghĩa đen: “con Cóc”) là một linh vật được ưa chuộng sử dụng để cầu tài lộc trong phong thủy của Trung Hoa và Việt Nam.
Lận Minh Húc: “…”
Thư Vưu không nhắc thì suýt nữa anh cũng quên mất chuyện con Kim Thiềm.
Về chuyện bây giờ con Kim Thiềm kia đang ở đâu… Lận Minh Húc lục lại trí nhớ, hình như là ở sâu trong tủ của văn phòng, cũng đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy nó nữa.
Giọng điệu Lận Minh Húc trở nên có chút vi diệu: “Hai cái này không phù hợp để đặt trong văn phòng đâu.”
“Tôi biết mà.”
Thư Vưu tự tin nói: “Cho nên anh có thể đặt cái này trên bàn trong phòng làm việc ở nhà.”
Lận Minh Húc lại tỉ mỉ nhìn con thỏ và con gấu trúc trông cực hợp rơ để đặt ở trong phòng học của nhà trẻ, anh lập tức không biết phải nói gì, chỉ có thể rơi vào trầm tư.
Anh dừng một chút, rồi lại chỉ vào một món đồ trang trí nhỏ khác trên quầy hàng, nói: “Cái này không tệ.”
“Cái này?”
Thư Vưu cúi đầu nhìn theo hướng mà anh chỉ, cậu buông con thỏ và gấu trúc trong tay xuống, cầm lấy một chú cún con.
… Chú cún con màu trắng, lông xù xù, gần như toàn bộ cơ thể đều nằm trong thùng, chỉ lộ ra nửa cái đầu và một đôi mắt to, cái đuôi hơi hếch lên phía sau, như là đang vẫy mừng chủ.
“Ừ.”
Lận Minh Húc tỉnh bơ nói: “Tôi cảm thấy cái này khá tốt, có thể đặt trên xe.” Mỗi ngày lái xe đi làm hay tan tầm về đều có thể nhìn thấy.
“… Được đó.”
Thư Vưu bừng tỉnh nhớ ra: Còn có thể đặt ở trên xe mà!
Dù sao sớm muộn gì Lận Minh Húc cũng sẽ mua xe, không thể đi nhờ xe của Bành Thượng Ân mãi được.
Hai người mua đủ đồ rồi nhanh chóng đổi hướng, họ tiếp tục đi về phía của sân khấu kịch. Trong lúc đang đi, bỗng nhiên Thư Vưu thốt lên một câu: “Lận Minh Húc, có phải anh…”
Cơ thể người đàn ông hơi căng cứng: “Sao?”
Thư Vưu nói một nửa thì dừng lại, lắc đầu lẩm bẩm: “Không đâu không đâu. Tôi tin tưởng anh không phải là loại người như vậy!”
Lận Minh Húc:…?
Anh lập tức dừng bước: “Cậu đang nghĩ cái gì trong đầu thế?”
“Chuyện đó…”
Thư Vưu cười rạng rỡ đáp: “Không sao đâu, anh đừng nghĩ nhiều, tôi không nghĩ gì đâu mà.”
Lận Minh Húc: “…”
Không, anh không thể ngừng nghĩ về điều đó được.
Thư Vưu chẳng những không trả lời mà còn nện bước nhanh hơn, rất nhanh đã mất cả hình lẫn bóng. Lận Minh Húc theo sau, chỉ thấy cậu đứng ở lối vào, đang nói chuyện với một người đàn ông khác.
Là một người đàn ông vẫn còn trẻ, ngoại hình cũng khá thu hút. Lận Minh Húc nhìn lướt qua, phát hiện Thư Vưu thế mà lại trông rất vui vẻ, trong đôi mắt còn lấp lánh ánh sao.
Trong lòng Lận Minh Húc lập tức vang lên một hồi chuông báo động, anh rảo bước nhanh hơn, lúc đi tới nơi thì chỉ nghe được câu cuối cùng: “Sau này chúng ta liên lạc tiếp nhé!”
Liên lạc tiếp?
Ánh mắt Thư Vưu lưu luyến không rời mà nhìn theo bóng lưng người đó đi vào sân khấu, vừa quay đầu lại thì đã thấy Lận Minh Húc bước tới, cậu hưng phấn nói: “Lận Minh Húc, anh đoán xem vừa rồi tôi gặp được ai?”
Lận Minh Húc bình tĩnh hỏi lại: “Đó là ai vậy?”
“Là chủ của nhà hát này đấy! Anh ấy cũng xuất thân từ talk show, nhưng mấy năm nay anh ấy không biểu diễn nhiều nữa…”
Thư Vưu hoàn toàn đang ở trong trạng thái nhìn thấy thần tượng của mình, không đợi Lận Minh Húc hỏi tiếp, cậu đã kể sạch sành sanh mọi chuyện: “Tôi thật sự không thể ngờ tới, hóa ra anh ấy lại biết đến tôi! Hơn nữa còn từng xem qua tôi biểu diễn nữa đó!”
Nhưng Lận Minh Húc lại suy nghĩ sâu xa hơn: “Anh ta định đào* cậu về?”
(*) Đào người: Chỉ việc lôi kéo cấp dưới hoặc người tài giỏi của công ty đối thủ hoặc cùng ngành về công ty mình.
“Hả?”
Thư Vưu sửng sốt: “Sao anh biết?”
“À đúng rồi, anh cũng là sếp mà.” Thư Vưu ưỡn ngực đầy kiêu ngạo: “Nhìn thấy nhân tài ưu tú như tôi, tất nhiên ai rồi cũng sẽ động lòng thôi.”
“Nhưng vẫn còn mấy tháng nữa thì tôi mới hết hạn hợp đồng với bên phía Chúc Phi Xế, nên đến lúc đó rồi tính sau vậy.”
“… Tây Hoa cách nhà chúng ta không xa lắm, mỗi tuần qua đây biểu diễn hình như cũng được.”
Thư Vưu cũng tiện đó mà thỏa sức tưởng tượng, hơn nữa còn vui vẻ tấm tắc khen đối phương: “Tôi đã sưu tầm và xem hết những buổi biểu diễn trước đây của anh ấy, thực sự rất tuyệt vời, chủ đề nào cũng hay, những mẩu chuyện rất hài hước, buổi biểu diễn lần nào cũng kín chỗ ngồi hết đó…”
Thư Vưu nhắc tới đối phương câu nào, Lận Minh Húc nghe kĩ câu nấy. Đến khi hai người vào nhà hát, vừa vặn người đàn ông đó cũng đang nói lời dạo đầu, thật sự vừa hài hước vừa thú vị, đúng là rất tài năng, Thư Vưu không ngừng vỗ tay, lòng bàn tay nhanh chóng đỏ bừng.
Lúc đi ra, cậu vẫn chưa đã thèm, ríu rít nói: “Anh ấy quá trâu bò, tôi cũng muốn lợi hại như vậy!”
Trong lòng Lận Minh Húc trầm xuống: “Cậu thích người như vậy?”
“Đúng rồi.”
Thư Vưu không chút do dự nói: “Khi chưa đầy ba mươi tuổi thì anh ấy đã ba lần giành được vô địch giải talk show toàn quốc…”
Lận Minh Húc:… Ồ, khi anh ba mươi tuổi, công ty đã được niêm yết từ lâu, còn được niêm yết thằng trên sàn NASDAQ*.
(*) NASDAQ: Là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Với khoảng 3.200 giao dịch hàng ngày tại sàn, NASDAQ hiện là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.
Cái miệng nhỏ của Thư Vưu vẫn không ngừng lải nhải: “Anh ấy mở năm nhà hát, tất cả đều ở thành phố lớn…”
Lận Minh Húc:… Ừ, anh cũng từng có chi nhánh công ty trải rộng khắp trong và ngoài nước, ngoại trừ Châu Phi và châu Nam Cực. Nếu còn cảm thấy chưa đủ thì lần này cử Bành Thượng Ân đi Châu Phi là được.
Thư Vưu tiếp tục bắn r ap: “Những người trong ngành có thể tới nhà hát của anh ấy nói talk show thì đều là những người đứng đầu…”
Lận Minh Húc:… Hờ, những ai có thể được chọn vào vòng phỏng vấn cuối cùng của công ty anh thì ít nhất cũng đến từ những trường thuộc 985*.
(*) Trường thuộc 985: Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới’’ một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
So sánh như vậy thì người nọ cũng chẳng có gì ghê gớm, Lận Minh Húc có thể đè bẹp anh ta trong mọi phương diện.
Bóng ma trong lòng Lận Minh Húc coi như biến mất một chút… Cơ mà cũng chỉ yên tâm được một chút mà thôi. Sau đó anh lại nghe Thư Vưu nói tiếp: “Nếu tôi có thể tiếp xúc nhiều với anh ấy, chắc chắn sẽ học được rất nhiều điều mới mẻ nhỉ?”
Người đàn ông sững sờ, không nhịn được mà hỏi: “Cậu thật sự thích anh ta đến vậy sao?”
“Nói chính xác thì không phải là thích.”
Thư Vưu lập tức phủ nhận, ngay sau đó lại nói với vẻ ngưỡng mộ khôn xiết: “Là tôi đặc biệt đánh giá cao tài năng và năng lực của anh ấy.”
… Câu này nghe có vẻ còn tệ hơn thích.
Trên đường trở về, Lận Minh Húc gần như không nói chuyện.
Thư Vưu cũng thấm mệt, nên cậu ngủ gà ngủ gật trên đường về, cũng không nói chuyện nốt.
Hai người về đến nhà, Thư Vưu đi thay quần áo trước, lúc đi ra thì mới thấy Lận Minh Húc đang ở trong phòng khách, laptop được đặt ngay ngắn trước mặt anh.
… Một cảnh tượng rất đỗi bình thường.
Thư Vưu không có việc gì làm, cậu cầm điện thoại ngồi trên sô pha chơi một lúc.
Thời gian từ từ trôi qua, đã hơn chín giờ tối, Lận Minh Húc khép laptop lại, mở miệng hỏi: “Cậu vẫn muốn ăn bữa ăn khuya chứ?”
“Ừm…”
Thư Vưu thử cảm nhận dung lượng trống của dạ dày, rồi lắc đầu: “Hình như tôi không quá thèm ăn đâu… Không thì thôi bỏ đi.”
Lận Minh Húc nói: “Được.”
Thư Vưu vẫn ngồi theo kiểu như người không có xương trên sô pha, cậu thử hỏi: “Anh định đi ngủ hả? Tôi xem hết buổi biểu diễn này trước đã, là của chủ nhà hát hôm nay ấy… Tôi phát hiện buổi biểu diễn này còn chưa kịp xem.”
Lận Minh Húc: “…”
Anh thoáng giữ im lặng, rồi đột nhiên gọi: “Thư Vưu.”
Mắt Thư Vưu vẫn đang dán chặt vào màn hình điện thoại, chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Hả?”
Lận Minh Húc nheo mắt, gọi lại lần nữa: “Thư Vưu?”
“Gì?”
Thư Vưu vẫn đang chăm chú nhìn vào điện thoại, không hề phát hiện nguy hiểm đang tới gần mình.
Không biết từ lúc nào, người đàn ông đã đi đến chỗ ghế sô pha mà Thư Vưu ngồi, anh đứng trước mặt cậu, thân hình cao lớn phủ xuống như muốn hoàn toàn bao vây lấy cậu vào lãnh địa của mình.
Trực giác của Thư Vưu trỗi dậy mãnh liệt, cậu buông điện thoại, ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, theo bản năng mà rùng mình một cái.
Cậu phản xạ có điều kiện, cố nở một nụ cười hết sức ngoan ngoãn: “Bạn trai, anh sao thế?”
“Nói đi, có chuyện gì cần tôi giúp hả? Chỉ cần tôi có thể làm, tôi sẽ lập tức làm liền cho anh ngay!”
“Ừ.”
Lận Minh Húc tựa như có điều gì đó mờ ám, nói: “Đúng là có chuyện, cần cậu giúp đỡ.”
Thư Vưu:… Vậy mà Lận Minh Húc lại cần cậu giúp đỡ? Cậu có thể giúp được gì chứ? Đến công ty của bọn họ để tổ chức một buổi tọa đàm về cách tiết kiệm tiền hả?
Cậu ngơ ngác nhìn Lận Minh Húc, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ nghe Lận Minh Húc nhẹ nhàng nói: “Hình như từ trước đến nay tôi chưa từng nghe cậu trực tiếp nói với tôi, rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm nào?”
“Ờm…”
Thư Vưu ngớ người.
Sao Lận Minh Húc lại đột nhiên hỏi về điều này?
Nhưng loại chủ đề như vậy…
Trong nháy mắt Thư Vưu đã nhập vai theo hình tượng, cứ thế mà thốt ra khỏi miệng: “Nói trực tiếp thì xấu hổ lắm.”
“Dù sao bạn trai của mình tài hoa hơn người, nhân phẩm vượt trội, hơn nữa ngoại hình lại đẹp như vậy…”
Cậu lắc ngón tay, cảm giác dùng hai tay cũng đếm không hết, suýt chút nữa còn phải cởi tất ra đếm chân.
Cũng may, Lận Minh Húc đã kịp thời ngắt lời cậu.
Người đàn ông chẳng ừ hử gì sau khi nghe xong một tràng dài câu nịnh hót từ cậu, rồi sau đó bất ngờ gọi: “Thư Vưu.”
Không biết tại sao mà trong phút chốc, Thư Vưu đã dựng hết tóc gáy: “… Thật ra tôi có thể đổi tên thành bé yêu không?”
“…”
Khóe miệng Lận Minh Húc giật giật, cố tình lờ những lời này đi.
Anh nhìn thật sâu vào mắt Thư Vưu, miệng tiếp tục nói: “Là bạn trai, cậu có muốn biết, tôi thích cậu ở điểm gì không?”
Thư Vưu:… Hả?
Cậu chớp mắt: “… Tôi biết mà.”
Lận Minh Húc:???
“… Làm sao mà cậu biết?”
“Tôi vẫn luôn biết mà.”
Thư Vưu hùng hồn nói: “Dù sao thì tôi cũng biết rất rõ về bản thân mình.”
“Ưu điểm của tôi, anh chắc chắn thích, khuyết điểm của tôi, nhất định anh sẽ bỏ qua. Nếu chúng ta yêu nhau đến vậy thì cần gì phải nói đến những chuyện này!”
Thư Vưu vội vàng ngẩng đầu lên liếc anh một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu: “Hai ta tốt như vậy, sao anh luôn quan tâm những chuyện vụn vặt này làm gì chứ.”
Lận Minh Húc cắn răng: “Đây là chuyện vụn vặt?”
“Không phải không phải.”
Thư Vưu vội vàng chữa cháy: “Ý tôi là, chỉ cần tình cảm của hai chúng ta vẫn đang tốt đẹp thì những chuyện khác đều là thứ yếu, phải không?”
Lận Minh Húc: “…”
Anh bỗng nhiên hận cái miệng dẻo quẹo này của Thư Vưu quá thể.
“Tôi hiểu rồi.”
Không đợi Lận Minh Húc đáp lại, Thư Vưu vỗ ngực, tỏ ra bản thân rất hiểu chuyện: “Tôi hiểu bạn trai đang không có cảm giác an toàn cho lắm, anh chỉ là quá yêu tôi mà.”
Lận Minh Húc: “…”
Không, anh không có, anh sẽ không hờn dỗi chỉ vì một ông chủ của nhà hát đâu.
Thư Vưu lại nói với giọng điệu thấu hiểu: “Tôi vừa nghĩ, từ trưa nay anh đã bắt đầu có gì đó không ổn rồi, hóa ra là do chuyện đó.”
Cậu tận tình khuyên bảo: “Anh yên tâm đi, nếu tương lai chẳng có biến cố nào lớn thì tôi vẫn sẽ luôn yêu anh.”
“Nếu có một ngày tôi hết yêu rồi thì sẽ kịp thời thông báo với anh một tiếng!”
Lận Minh Húc:…
Anh cứng miệng, cũng trở nên cạn lời, mọi cảm xúc đều bay biến hết.
Thư Vưu bò dậy từ trên sô pha, điềm nhiên như không có chuyện gì, nói: “Tôi đi tắm trước đây.”
Cậu vọt vào phòng tắm nhanh như chớp, không nói hai lời mà khóa cửa lại, sau đó vô cùng lưu loát vặn vòi nước sang phía nước ấm.
Dòng nước “rào rạt” rơi xuống, Thư Vưu che ngực, cậu tựa lưng vào tường, cảm giác chân mình như nhũn ra, trái tim cũng loạn nhịp đập thình thịch.
Lạ… Lạ lắm!
Lận Minh Húc thật sự lạ lắm!