CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..
-….-.–.-…….- — -.
–.
-….- — -.
–….-.- -.
–..—- —-.
—..
Dù vậy nhưng sau đó, cảm xúc của đôi bên cũng không bị kích động.
Phó Nhược Ngôn thở hổn hển một hơi nặng nề, tựa vào sô pha, nắm cổ tay Khương Tiêu ấn lên lồ ng ngực mình.
Hắn đã tiếp thu bài học lần trước, ngữ điệu nói chuyện với Khương Tiêu khá bình tĩnh.
“Tiêu Tiêu ơi.” Thậm chí nghe được giọng hắn rất đỗi tủi thân: “Anh ghét thằng đó.”
Phó Nhược Ngôn vẫn giữ nguyên chủ đề.
Không phải Khương Tiêu chột dạ, anh chỉ không biết xử lý sao.
Về người tên Lận Thành Duật này, từ khi Khương Tiêu ở bên Phó Nhược Ngôn, anh đã cố gắng tránh hiềm nghi đến mức nhất định.
Quả thực, Lận Thành Duật rất đặc biệt, Khương Tiêu hiểu tại sao Phó Nhược Ngôn quan tâm.
Ban đầu bọn họ chỉ không liên lạc với nhau, đến tầm tháng 3, tháng 4 năm ngoái, chẳng hiểu sao Phó Nhược Ngôn lại đề cập đến chuyện này lần nữa.
Vì hắn, Khương Tiêu đã chặn số Lận Thành Duật không mấy do dự, hết khả năng liên hệ tiếp, càng đừng nói đến chuyện gặp mặt.
Tiếp theo, Khương Tiêu cũng bớt gặp ông cụ Lận.
Trước đây người ta đã giúp đỡ anh rất nhiều, Khương Tiêu luôn biết ơn ông, không thể quá tuyệt tình.
Vừa hay năm ngoái anh đi công tác bên ngoài nhiều, gửi cho ông cụ ít quà, nhưng chỉ đến thế mà thôi.
Đứng ở góc độ của Khương Tiêu, anh đã làm hết mọi chuyện trong khả năng.
Chẳng qua, trong mắt Phó Nhược Ngôn, rõ ràng đã làm đến mức độ này, Lận Thành Duật vẫn có nước chen vào.
Không thể thay đổi quá khứ nhưng có thể thay đổi tương lai.
—— Địa chỉ mới của công ty.
Trước đây đã cách xa vậy rồi mà Lận Thành Duật vẫn làm được đến thế.
Sau này nếu gần nhau nữa thì có trời mới biết y sẽ làm ra điều gì.
Miễn bàn đến chuyện xây xong của 1-2 năm sau.
Bây giờ tòa nhà đang được xây dựng, kiến trúc vốn là chuyên môn của Lận Thành Duật.
Mặc dù Khương Tiêu không hợp tác với Vịnh Giang nhưng Lận Thành Duật chưa bao giờ là thứ gì đơn giản.
Y có thể làm rất nhiều chuyện trong quá trình đó.
Phó Nhược Ngôn không mạo hiểm như vậy được.
“Anh không thể cứ vậy mãi, Nhược Ngôn à.” Nghe hắn nói đến đây, Khương Tiêu thở dài, vẫn ôm ý định giúp đôi bên bình tĩnh lại: “Em không có cách nào kiểm soát hành động của người khác.
Về chuyện tình cảm, chỉ cần chúng ta tin tưởng lẫn nhau thì bất cứ ai cũng không thể chen lọt.”
Phó Nhược Ngôn còn đang trong giới giải trí.
Không ít người nghĩ bậy muốn sáp tới gần hắn.
Dù gì cũng là người yêu, thỉnh thoảng Khương Tiêu cũng ghen chút chút khi xem mấy tin đồn tình cảm bị viết lung tung ấy.
Đó hoàn toàn không phải chuyện lớn.
Bởi vì trong thâm tâm anh biết những tin đồn này đều là giả.
Phó Nhược Ngôn chỉ hứng thú với duy nhất anh, ngứa mắt tất cả những người khác.
“Anh cũng nên đặt đủ lòng tin vào em, Nhược Ngôn à, em không phải loại người như vậy.” Khương Tiêu nói: “Anh còn muốn em phải chứng minh thế nào nữa đây?”
Nói đến mức này rồi, Phó Nhược Ngôn vẫn không có ý dừng lại.
Khương Tiêu là người trong cuộc nên anh không rõ rằng ngọn nguồn mâu thuẫn không xuất phát từ sự thiếu tin tưởng của Phó Nhược Ngôn, mà từ lòng chiếm hữu quá mạnh của hắn.
Hắn hận không thể khiến từng quãng đời của Khương Tiêu đều dần thuộc hết về mình.
Sở dĩ lòng chiếm hữu ấy có cơ hội thể hiện ra trực tiếp là từ những lần được cho phép trước đó.
Hắn được Khương Tiêu nhường nhịn lâu lắm rồi.
Mỗi lần tiến lên trước một bước, dẫu bằng cách thức nào, dịu giọng làm nũng hay dùng giọng ép buộc, thậm chí là cãi nhau như mấy tháng trước, cuối cùng, Khương Tiêu luôn xuôi theo ý hắn.
Những chuyện từng trải đã nuôi dưỡng thành một Phó Nhược Ngôn như vậy.
Khương Tiêu nào phát hiện ra điều này? Nỗ lực đến kiệt sức để chứng minh mình không liên quan tới Lận Thành Duật của anh hoàn toàn vô dụng với Phó Nhược Ngôn.
Phó Nhược Ngôn cần có sự thỏa hiệp cao hơn nữa.
Dù không phải địa chỉ mới của công ty thì vẫn còn những mặt khác.
Không gì Khương Tiêu không làm được, chẳng phải em ấy sẵn sàng giao ra nhánh hàng tươi sống đã theo cả năm sao trong thời khắc quyết định chỉ vì một câu của hắn sao?
Hôm nay đúng là hắn bị rượu k1ch thích đôi chút, nhưng những lời nói ra đều là suy nghĩ thật nơi đáy lòng.
Chẳng qua lần này Khương Tiêu thực sự không làm được.
Địa chỉ công ty sớm đã được quyết định, ảnh hưởng đến các bên, sao nói một câu sửa là sửa được.
Chuyện này xuất phát từ Lận Thành Duật, tuy nhiên y vốn không hề quan trọng.
Anh hết nói nổi với Phó Nhược Ngôn rồi.
Lần đầu anh cảm thấy đối phương hơi vô lý.
Tối khuya, Khương Tiêu một lần nữa phát động cơ chế giúp đôi bên bình tĩnh của mình.
Anh đứng tên vài căn hộ, gần đây cũng có một căn.
Phó Nhược Ngôn muốn níu anh lại như lần trước nhưng thất bại tiếp.
Khương Tiêu lần đầu tiên rời khỏi căn nhà của anh và Phó Nhược Ngôn vào buổi tối muộn.
Giờ này, Khương Tiêu ngại quấy rầy Hạ Uyển Uyển.
Chuyện anh và Phó Nhược Ngôn cãi nhau không đáng tự hào gì, nói ra tự nhiên lại khiến mẹ lo lắng.
Anh đến căn nhà mình đã mua hồi trước nhưng chỉ để đó không ở, công ty vệ sinh cử người tới quét dọn định kỳ nên cũng sạch sẽ.
Khương Tiêu lần đầu ở tại đây.
Anh lăn qua lăn lại trên giường, không ngủ được.
Hôm nay, anh dạo một vòng bên ngoài, cơ thể mỏi mệt, bèn tắt đèn nằm trên giường.
Anh muốn chờ đôi bên bình tĩnh lại, ngày mai khi cơn say của Phó Nhược Ngôn tan hết, hai người có thể nói chuyện tử tế.
Thế nhưng anh không tài nào chìm vào giấc ngủ được.
Anh mở to mắt ngắm trần nhà, suy nghĩ trong đầu phức tạp rối bời, không biết đang nghĩ gì cụ thể.
Anh và Phó Nhược Ngôn đã hẹn hò một thời gian, tính ra gần hai năm rồi.
Hồi đầu không thế này.
Hai người ở bên nhau rất vui vẻ, đều cảm nhận được niềm hạnh phúc từ đối phương.
Tuy nhiên, theo thời gian, một số chuyện đã dần dần thay đổi.
Với tình cảm dài lâu như vậy, Khương Tiêu chưa đến mức muốn chia tay vì hai lần khó chịu.
Anh chỉ thấy muộn phiền, không biết giải quyết ra sao.
Phó Nhược Ngôn cũng vậy.
Hắn biết Khương Tiêu đi đâu.
Căn hộ đó ở không xa, hắn cũng qua theo.
Nhìn ánh đèn trong phòng ngủ sáng rồi tắt, hắn đoán Khương Tiêu đã ngủ.
Hắn muốn gọi một cuộc điện thoại nhưng lại sợ làm ồn đến anh.
Bây giờ tới nói gì cũng gây hiệu ứng tiêu cực, còn khiến Khương Tiêu không vui, và đó cũng không phải mong muốn của em ấy.
Tin nhắn xin lỗi cứ được viết ra rồi sửa đi, cuối cùng không biết nên gửi không.
Đó là người yêu hắn mà họ lại cãi nhau đến khó chịu.
Phó Nhược Ngôn một lần nữa hối hận.
Chỉ là hành vi tự phát của Lận Thành Duật.
Khương Tiêu có biết gì đâu, mình ép em ấy làm gì chứ?
Song, nghĩ tiếp về chuyện này, Phó Nhược Ngôn vẫn không tài nào bình tĩnh được.
Hắn cũng mất ngủ.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn gọi điện thoại tìm một người cấp dưới.
Chuyện Diệp Ảnh Ảnh nhắc tới vẫn canh cánh trong lòng hắn.
Có điều, nói với Khương Tiêu những việc này cũng vô dụng thôi, tình địch của mình thì mình phải tự giải quyết.
Hôm nay, một lần nữa hắn lại cảm nhận được sâu sắc rằng mình nghĩ quá đơn giản về Lận Thành Duật.
Ngoài nhánh hàng văn hóa và sáng tạo, còn chuyện gì khác mà tên đó từng nhúng tay không? Gã can dự vào chuyện của Khương Tiêu sâu tới mức độ nào rồi?
“…!Đi tra hết cho tôi.” Phó Nhược Ngôn nói qua điện thoại: “Tra ghi chép đi lại của gã năm ngoái.
Mặt khác, với những gì liên quan đến Khương Tiêu, điều tra được bao nhiêu thì đưa hết bấy nhiêu cho tôi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, càng nhanh càng tốt.”
Phó Nhược Ngôn cũng không phải Phó Nhược Ngôn của trước kia.
Hắn đã tiếp thu bài học từ Phó Tông Lâm, đồng thời sớm có sự chuẩn bị về một số thế lực ngầm.
Ầm ĩ thành vậy, ít nhất hắn phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lận Thành Duật hết sức cẩn thận, song, tìm được ghi chép đi lại của y không phải chuyện khó lắm.
Năm ngoái, Khương Tiêu đi công tác nhiều, tần suất ra ngoài của Lận Thành Duật cũng rất cao, về cơ bản đều trùng khớp với hành trình của Khương Tiêu, điểm đến cũng giống.
Năm nay, Khương Tiêu không đi công tác, y cũng nghỉ ngơi theo.
—— Vấn đề này đã có thể được giải thích rõ ràng.
Năm ngoái, Khương Tiêu làm thêm hai nhánh hàng mới, cả hai đều có sự can thiệp của Lận Thành Duật.
Năm nay ổn định, Khương Tiêu bàn giao công chuyện, muốn xây một tòa nhà văn phòng mới, chuyện này lại tiếp tục liên quan mật thiết tới Lận Thành Duật.
Đâu đâu cũng thấy y.
Xem những thông tin này, sau khi nổi điên, Phó Nhược Ngôn trở nên bình tĩnh hơn cả lúc trước.
Hắn thấy bản thân thực sự quá hồ đồ, sao đến tận bây giờ mới biết những chuyện này.
Khương Tiêu…!Khương Tiêu…!Khương Tiêu của hắn…!không thể bị bất kỳ kẻ nào cướp đi.
Khương Tiêu lăn qua lăn lại cả đêm, mãi đến 3 giờ sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Anh ngủ không yên ổn chút nào, 5 giờ hơn đã dậy, ra ngoài xem thử thì trời vẫn còn tờ mờ sáng.
Anh đói bụng.
Tối qua đi tụ tập với Diệp Ảnh Ảnh, ăn chưa được mấy đã bắt đầu uống rượu và trò chuyện rất hăng say.
Kết quả là đoạn sau nhắc đến chủ đề nhạy cảm, anh bèn dẫn người rời đi.
Khương Tiêu đi đến phòng bếp xem thử.
Quả nhiên, trống trơn.
Ai bảo anh không ở đây bao giờ kia chứ.
Giờ chắc hàng quán bán đồ ăn sáng mở cửa rồi, ra ngoài mua vậy.
Kết quả là vừa ra khỏi nhà, Khương Tiêu đã thấy Phó Nhược Ngôn ở dưới sảnh.
Tầng một có sảnh tiếp khách lớn, Phó Nhược Ngôn ngồi một mình tại đó, trông khá lẻ loi.
Nghe tiếng thang máy, hắn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn qua đã thấy Khương Tiêu đi xuống.
…!Đừng nói anh ấy ở đây cả đêm nhé?
Khương Tiêu lo lắng, vội đi tới xem tình hình của hắn.
Phó Nhược Ngôn ở đây cả đêm thật.
Tuy nhiên, ngoài chờ đợi, hắn cũng làm rất nhiều chuyện.
Khương Tiêu chỉ thấy cảnh hắn thức trắng đến nỗi mặt mũi phờ phạc.
Anh bước tới, sờ lên gương mặt hắn, không nén nổi sự đau lòng: “Anh bị ngốc à?”
Quầng thâm mắt hiển lộ rất rõ.
Lần này không giống hồi ở nước ngoài, anh chỉ ở mỗi nơi đây, chạy được đi đâu chứ?
“Tiêu Tiêu ơi.” Phó Nhược Ngôn vươn tay ôm anh: “Anh xin lỗi…!Anh không thể trách em vì chuyện hôm qua được.”
Do hắn xử lý kém, hắn lơ là khiến người ta lách vào kẽ hở.
Nào chỉ mặt mũi phờ phạc, giọng Phó Nhược Ngôn cũng khàn khàn.
Hắn còn chủ động xin lỗi khiến Khương Tiêu nhìn hắn vậy mà bớt giận hơn nửa.
Anh vốn tốt tĩnh sẵn, giờ xem ra càng khó nói thêm gì.
Có lẽ hôm qua đúng là do đối phương uống say, nói ra những lời giận nhất thời thôi chứ không cố ý ép anh làm gì.
– Khương Tiêu tự an ủi mình như vậy.
“…!Thôi vậy.” Anh vùi mặt vào lòng Phó Nhược Ngôn, thở dài: “Sau này…!sau này anh thật sự không thể làm vậy nữa đâu đó Nhược Ngôn, em chưa làm chuyện gì có lỗi với anh.
Anh phải tin tưởng em, đừng nghĩ mấy thứ linh tinh đó.
Chúng ta sống thật yên vui, được không anh?”
Phó Nhược Ngôn: “Được, anh biết rồi.”
Hắn biết rõ Khương Tiêu là người thế nào.
Em ấy hay mềm lòng, quá dễ thương lượng, cũng dễ dỗ dành.
Để bảo vệ một Khương Tiêu như vậy, hắn phải hoàn thành rất nhiều chuyện.
Qua buổi tối này, cuối cùng Khương Tiêu cũng yên tâm lại.
Anh trằn trọc cả đêm, vì vậy khi nhẹ lòng rồi, cả ngày buồn ngủ không chịu được, về nhà lập tức đi ngủ bù.
Phó Nhược Ngôn nằm cùng anh một lát rồi lại dậy.
Hắn cúi đầu ngắm Khương Tiêu, chẳng hề buồn ngủ.
Gần 11 giờ trưa, điện thoại Khương Tiêu đổ chuông.
Từ tiếng reo đầu tiên, Phó Nhược Ngôn đã với tay qua cầm lên, xem thông báo trên điện thoại rồi tự mình nghe máy.
Người gọi là Diệp Ảnh Ảnh..