CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
– ..-..
-….-.-…- -….- -.-..- — -….- -.
–…- -….- -.-……!-…..!-….- -.–.
-.
Khương Tiêu nhất định phải đi mới yên tâm được.
Giờ phút này, Khương Tiêu đang ngồi trên xe lăn.
Phó Nhược Ngôn xem xong tin nhắn kia thì thấy anh khẽ nâng tay lên.
Hắn biết ý nghĩa của động tác này.
Hồi còn hẹn hò, động tác có nghĩa rằng Khương Tiêu muốn ôm một lúc.
Giờ không hẹn hò nữa nhưng Phó Nhược Ngôn vẫn đưa tay ra theo thói quen, ôm Khương Tiêu trong chốc lát.
Khi ôm, hắn nghe thấy tiếng Khương Tiêu bên tai.
Cổ họng chưa lành ảnh hưởng đến giọng, vì vậy anh phải rất nỗ lực để biểu đạt ý mình.
“May quá, anh không sao.” Khương Tiêu nói: “Cảm ơn anh.”
Nếu Phó Nhược Ngôn cũng gặp chuyện bất trắc vì cứu mình thì cảm giác tội lỗi của Khương Tiêu sẽ nặng nề tựa ngọn núi.
Phó Nhược Ngôn nhất thời không nói nên lời.
Lẽ ra hắn không định nói dối, thế mà trời xui đất khiến vẫn làm vậy.
Tương tự hồi còn hẹn hò với Khương Tiêu, hắn không nghĩ rằng điều đó sẽ làm tổn thương Khương Tiêu.
Đã từng đảm bảo sẽ đối xử thật tốt với em ấy, chẳng hiểu sao lại thành như bây giờ.
“…!Cậu ta vào trong trước.”
Trước khi Khương Tiêu rời đi, Phó Nhược Ngôn nắm lấy cổ tay anh, từ tốn nói ra sự thật.
Tối hôm ấy, hai người họ đều ở gần chỗ Khương Tiêu.
Khi đám cháy bùng lên, mọi người đang say ngủ.
Lúc thế lửa còn yếu, không ai phát hiện, thành thử bỏ lỡ giai đoạn dập lửa tốt nhất.
Thị trấn thiếu trang thiết bị phòng cháy chữa cháy.
Căn homestay lại có tuổi đời lâu năm, cất chứa nhiều vật dụng dễ bắt lửa.
Mọi người phát hiện thì đã muộn rồi.
Nhìn chung tất cả đều chạy ra, chỉ hai người họ biết Khương Tiêu còn ở trong nên cùng xông vào.
Lận Thành Duật ngủ nông, bị choàng tỉnh.
Y thấy trạng thái của Khương Tiêu từ cửa sổ, định hình ngay tức thì, chạy vội sang.
Ngọn lửa bốc lên từ tầng một.
Y nhanh chóng cầm theo bình chữa cháy ở chỗ mình, khoác chăn ướt cứ vậy xông tới.
Y đã thành công tạo ra một lối đi, men theo cầu thang hẹp, tìm thấy Khương Tiêu tại tầng hai.
Tuy nhiên, chỉ trong thoáng quay đầu, thế lửa đã mạnh lên rất nhiều.
Người ở ngoài múc nước dội vẫn không dập tắt được lửa.
Khói đặc khiến người ta bị sặc, không dám lại gần.
Xe cứu hỏa kẹt tại con đường hẹp, chưa tới kịp, tạm thời không thể trông mong vào những người khác.
Thêm vào đó, lối đi tạo ra ban đầu vốn đã khó lách qua.
Khi Lận Thành Duật bế Khương Tiêu chạy từ tầng hai xuống tầng một, ngọn lửa đã bùng lên dữ dội.
Ở đây có khá nhiều vật liệu chất gỗ, bén lửa sẽ rất dễ sập.
May mà Phó Nhược Ngôn nghe tiếng cũng chạy tới đúng lúc này.
“Có một cây cột bị đổ, khe hở chỉ đủ cho một người qua.
Cậu ta bế theo em không qua được.” Phó Nhược Ngôn kể lại: “Cậu ta nói em đã ngất xỉu một thời gian, không thể ở tại môi trường khói đặc này quá lâu, bảo anh đưa em ra ngoài trước.”
Phó Nhược Ngôn mới xông vào, đứng ở ngay cửa ra.
Kế hoạch để Khương Tiêu ra ngoài trước, Lận Thành Duật ra ngoài sau rồi cứu người tiếp và không ai bị thương lẽ ra phải suôn sẻ như dự định…
“…!Nhưng khi anh đỡ được em thì cây cột kia không chịu nổi nữa, lại sập xuống thêm một chút.” Nói tới đây, Phó Nhược Ngôn thoáng khựng lại: “Ngờ đâu Lận Thành Duật không ra ngay được.
Cậu ta mất một lúc mới phá xong chướng ngại vật để thoát ra.
Vết thương của cậu ta nghiêm trọng hơn chúng ta nhiều.”
Chỉ qua mấy chục giây, tình hình đã khác hẳn.
Căn cứ vào tình hình hiện tại và trí nhớ của mình, Khương Tiêu có thể đoán ra phần nào, tuy nhiên khi tận tai nghe, lòng anh vẫn hơi bức bối, ấy là một cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Anh không ngờ mình lại đòi Lận Thành Duật tận hai cái mạng.
Kể đến đây, Phó Nhược Ngôn ngừng một lát, sau đó thở dài.
Nói ra sự thật trái lại giúp lòng hắn nhẹ nhõm hơn nhiều, không còn những lắng lo trước đấy.
Tình hình buổi tối hôm đó quá hỗn loạn.
Nếu Phó Nhược Ngôn là người phát hiện trước thì hắn cũng dám đảm bảo mình sẽ làm vậy – Để Khương Tiêu ra ngoài trước đã rồi tính tiếp.
Trong lòng hắn, Khương Tiêu quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Chẳng qua, con người ta chậm một bước thì vẫn cứ là chậm một bước thôi.
Hắn không nên gạt Khương Tiêu những điều này.
Lần trước, Lận Thành Duật chậm hơn hắn một bước, lại bị hắn ngáng đường vài lần nên không đuổi kịp tới bên Khương Tiêu khi Hạ Uyển Uyển gặp sự cố.
Tuy nhiên, ở đời không có gì là tuyệt đối.
Lần này y đã tới kịp.
“Anh xin lỗi Tiêu Tiêu.” Phó Nhược Ngôn nói: “Ban nãy anh không giải thích với em, anh…”
Khương Tiêu lắc đầu, ý bảo đừng nói nữa, anh biết rồi.
Đến nước này, phải gặp được người ta đã rồi hãy nói tiếp những chuyện đằng sau.
Lận Thành Duật được đưa tới một bệnh viện tại Liễu Giang.
Khương Tiêu tranh thủ thời gian, xuống máy bay, lên xe, gấp rút sang đó.
Tới nơi rồi, tình trạng của Lận Thành Duật còn tệ hơn anh tưởng.
Y hít phải quá nhiều khí carbon monoxide, suýt nữa ngạt thở.
Diện tích bỏng rộng, biến chứng do vết bỏng gây ra cũng rất phiền phức, hiện vẫn đang quẩn quanh ranh giới nguy hiểm.
“Hai ngày nay, nó cũng có tỉnh lại.” Ông cụ Lận nói với anh: “…!nhưng chỉ tỉnh được một lát.
Nó là người đưa ra quyết định chuyển viện.”
Quá trình chuyển viện tuy có rủi ro nhưng sự thật đã chứng minh quyết định ấy là chính xác.
Điều kiện chữa trị tại bệnh viện thành phố đó hơi kém, cả bệnh viện tỉnh cũng vậy.
Việc chuyển viện nhanh tới đây, tránh dời tới dời lui mất thời gian trái lại tạo ra cơ hội lớn hơn hẳn.
Ít nhất khác với trước đó, bác sĩ không dám cam đoan.
Sau khi chuyển viện, phía bệnh viện còn nói ý chí sinh tồn của y rất mạnh, đau cỡ nào cũng chịu được, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất, tiếp theo chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
“Cháu thì sao rồi?” Ông cụ Lận thoáng yên tâm, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Khương Tiêu: “Nghe nói cháu hôn mê hai ngày, vừa mới tỉnh?”
Khương Tiêu gật đầu, sau đó lắc đầu.
Gật đầu xác nhận rằng anh hôn mê hai ngày, mặc dù không phải do nguyên nhân sức khỏe.
Lắc đầu ý nói mình không sao.
Anh không phải bác sĩ, tới bệnh viện hình như cũng không giúp được gì.
Chẳng qua, có anh ở bên, ít ra cảm xúc của ông cụ Lận đã tốt lên hẳn.
Bác sĩ vẫn đang ở trong phòng bệnh.
Lận Thành Duật chuẩn bị được phẫu thuật, không tiện thăm nom.
Anh nắm tay ông cụ Lận.
Hạ Uyển Uyển vừa biết mọi chuyện thì nắm tay anh.
Khương Tiêu nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật.
Ban đầu, anh trò chuyện với ông cụ Lận, về sau cả hai cùng rơi vào im lặng.
Ông cụ Lận mệt mỏi suốt mấy ngày nay, dựa lên ghế nhắm mắt lại như đang ngủ.
Khương Tiêu không ngủ.
Anh chỉ nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật, không biết đang nghĩ gì.
Thực ra Khương Tiêu rất hiếm khi vào bệnh viện.
Sức khỏe của anh khá tốt, không hay bệnh vặt, dù có bệnh thì cũng chỉ cỡ một, hai ngày là khỏi, ít khi phải uống thuốc.
Chỉ có điều, mỗi lần Khương Tiêu vào bệnh viện là lại có chuyện lớn xảy ra.
Lần này không phải chuyện lớn của anh mà của người khác.
Cửa ải khó khăn vốn dĩ anh phải trải qua đã được Lận Thành Duật độ.
Nếu đổi thành những người khác thì bọn họ sẽ trở thành ân nhân được Khương Tiêu vô cùng biết ơn.
Sau này, anh có rất nhiều cơ hội và cách thức báo đáp ân tình này.
Ấy thế nhưng đó lại là Lận Thành Duật.
Mối liên hệ giữa họ quá phức tạp, phức tạp đến nỗi Khương Tiêu không biết phải đối xử với y sao mới tốt.
Ca phẫu thuật rất thành công.
Ông cụ Lận tỉnh lại từ thoáng chợp mắt.
Sau khi nghe tin này, ông cụ đã được Khương Tiêu dẫn sang căn phòng bên cạnh ngủ.
Trong khoảng thời gian vừa qua, các cuộc phẫu thuật lớn nhỏ đã được tiến hành lần lượt trên Lận Thành Duật.
Lân này lại đúng lúc y tỉnh.
Bác sĩ nói có thể thăm nom, tuy nhiên đừng động vào bất cứ chỗ bị thương nào trên người y và đừng di chuyển y.
Nghe dặn dò xong, Khương Tiêu tiến vào.
Một người cực kỳ lạ lẫm đang nằm trên giường bệnh.
Lận Thành Duật bị đập trúng xương cung mày, thành thử lúc băng bó, bác sĩ băng luôn cả đôi mắt của y.
Do đó, y không thể nhìn thấy gì ngoài lúc bôi thuốc.
Vết thương trên đầu còn nhẹ, Lận Thành Duật chủ yếu bị bỏng ở phần lưng và chân.
Vết bỏng lan từ lưng đến một chút sau má.
Y ra nông nỗi này nên thoáng chốc Khương Tiêu không nhận ra y thật.
Hai người họ gặp phải những điều quá bất đắc dĩ.
Khương Tiêu không nói được.
Lận Thành Duật thì không nhìn thấy gì.
Khi anh di chuyển xe lăn tới cạnh giường, theo lý thì đối phương sẽ không phát hiện ra, nhưng dường như Lận Thành Duật cảm ứng được.
Y nhúc nhích, định quay sang phía anh.
Khương Tiêu bị y dọa sợ, nào rảnh lo đến cổ họng mình nữa.
Anh khàn giọng thốt ra mấy tiếng:
“Cậu đừng…” Khương Tiêu nói: “…cử động.”
Anh vẫn đang nói chuyện một cách khó khăn, còn nói vội nên sau một hơi, cổ họng lại khó chịu, ho khù khụ hồi lâu.
Lận Thành Duật vâng lời, nằm yên.
“Tiêu…!Tiêu?”
Y cũng nói năng một cách khó khăn.
Khương Tiêu không muốn để y nói, cơ thể này của y đã khiến người ta thấy không đành lòng lắm rồi.
Mặc dù ca phẫu thuật rất suôn sẻ nhưng vừa phẫu thuật xong thì vẫn sẽ đau đớn.
Khương Tiêu chỉ nhìn cũng biết.
Bị lửa đốt bỏng rát, biến chứng khiến cho cơ thể vừa đau vừa ngứa nhưng lại không thể động vào chỗ bị thương.
Y buộc phải chịu đựng hết những điều này.
Với hai người tới cứu mình, ít ra Khương Tiêu còn ôm Phó Nhược Ngôn được một lát.
Cái ôm đó mang ý nghĩa xoa dịu và cảm kích.
Nhưng bây giờ anh có muốn ôm Lận Thành Duật một lát cũng không thể và không đủ.
Khương Tiêu quan sát một lượt.
Tay phải y bị bỏng, có tay trái đặt ở cạnh giường thì vẫn ổn, không thấy vết thương.
Vì thế, Khương Tiêu viết chữ trên lòng bàn tay y bằng ngón tay mình.
“Đau (không)?”
Đây có lẽ là một vấn đề không cần phải hỏi, tuy nhiên Lận Thành Duật vẫn đáp “Không”.
Lại nói dối.
– Khương Tiêu nghĩ.
Trong lúc Lận Thành Duật phẫu thuật, ông cụ Lận đã nói với anh rất nhiều.
Ông mô tả cho anh tình trạng sức khỏe của y trong thời gian này ra sao; nói rằng y không thiết sống nữa; rằng lúc tỉnh, ngoài việc đưa ra quyết định chuyển viện, y chỉ hỏi Khương Tiêu thế nào rồi.
Dẫu biết Khương Tiêu đã ra ngoài trước mình, ắt hẳn sẽ không gặp vấn đề gì, y vẫn phải xác nhận lại thì mới yên tâm.
Khương Tiêu ngừng một lát, nhìn cơ thể băng bó thành một mớ hỗn độn của y, sau đó viết tiếp lên tay y.
“Đáng sao?”
Lận Thành Duật trả lời ngay lập tức: “Vâng.”
Dĩ nhiên là đáng chứ.
Khương Tiêu không sao là tốt rồi.
Chỉ cần anh không sao, ý chí sinh tồn của Lận Thành Duật sẽ sống dậy mạnh mẽ.
Y sẽ không từ bỏ, nỗ lực hết sức để sống sót rồi về bên Khương Tiêu, tiếp tục chở che bảo vệ anh.
Cơ thể Lận Thành Duật đang đau đớn nhưng khi Khương Tiêu đặt câu hỏi, ngón tay anh đặt tại lòng bàn tay y, đem đến cho y xúc cảm mềm mại khó diễn tả thành lời.
Mọi xúc giác trên người y như bị dời đi nơi khác, cơn đau vơi bớt hẳn.
Từ trước đến nay, nhờ Khương Tiêu mà Lận Thành Duật đã có được lòng dũng cảm vô hạn.
Vì thế, với chuyện lần này, y luôn tin tưởng rằng mình có thể cố gắng chịu đựng cho qua.
Tuy nhiên đôi lúc, sự can đảm lớn lao ấy lại mất đi hiệu quả tại khía cạnh nào đó.
Chẳng hạn như hiện giờ, ngón tay Khương Tiêu đặt tại lòng bàn tay y.
Anh không hỏi thêm, dường như đang suy nghĩ gì, vậy mà Lận Thành Duật đã cứng đơ tại đó, cõi lòng thấp thỏm lo âu, không dám nắm lấy tay anh..