“Phu nhân, ngày đại hôn của chúng ta, Tuyên Võ hầu cũng tới uống rượu mừng, hôm đó hắn uống say.”
Tạ Cảnh Ngọc chậm rãi tới gần Vân Sơ.
“Là ta tự mình đỡ Tuyên Võ hầu đến sương phòng nghỉ ngơi, hắn ta cứ luôn nói mớ, ta cẩn thận nghe thử mới biết được hắn ta đang nói hai chữ Vân Sơ, khi đó ta mới biết Tuyên Võ hầu đối với phu nhân là rễ tình đ.â.m sâu.”
“Sau khi chúng ta thành thân, hắn ta vẫn luôn âm thầm ngáng chân ta, may mà có Vân gia nên hắn ta mới không dám công khai làm khó ta, mãi đến khi Duy ca nhi đả thương thế tử Tuyên Võ hầu, hắn ta tìm được lý do quang minh chính đại nên đã không màng tất cả gây phiền toái cho ta… Vì ta nạp Hạ thị làm di nương nên Vân gia cũng không bảo vệ ta nữa, ta biết, đây là ta tự làm tự chịu… lúc đó từng bước đi trên quan trường của ta rất gian nan, cho nên không thể không mang theo phu nhân đi thỉnh tội.”
“Nhưng ta thề với trời, ta thật sự không có bỏ thuốc vào trà, trên đời này đâu có nam nhân nào tự đội nón xanh cho mình, ít nhất ta không phải là người như vậy!” Tạ Cảnh Ngọc đè bả vai Vân Sơ: “Phu nhân, người kia mơ ước nàng, không muốn thấy phu thê chúng ta hòa thuận cho nên mới châm ngòi ly gián, nàng đừng tin lời hắn ta, một chữ đều đừng tin.”
Vân Sơ nhìn thẳng vào mắt hắn ta.
Đôi mắt ngập tràn sự chân thành, ngụy trang cũng thật khéo, khó trách đời trước nàng sống đến hơn ba mươi tuổi mới phát hiện ra bộ mặt thật của hắn ta.
Nàng đã xác định sẽ không hỏi được thứ gì từ miệng hắn ta, ngoài việc giảo biện, hắn ta còn nói được gì chứ?
Chuyện nàng muốn biết, nàng chỉ có thể tự mình đi tra.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tuyên Võ hầu cùng hầu phu nhân phu thê tình thâm, hậu trạch không có một nữ nhân nào khác, sao có thể si mê ta, phu quân nhất định là hiểu lầm.”
“Hậu trạch không nạp thiếp không đồng nghĩa với việc thật lòng với thê tử.” Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Tuy hậu viện Tạ gia có mấy vị di nương nhưng trong lòng ta, phu nhân vẫn luôn ở vị trí đầu tiên.”
Hắn ta bỗng nhiên ôm lấy Vân Sơ.
“Phu nhân, sau khi đại hôn ta đã không tới phòng nàng, là ta có lỗi với nàng, hôm nay sẽ bồi thường cho nàng.”
Hắn ta gấp gáp muốn ôm Vân Sơ đi về phía giường ngủ.
Hắn ta chỉ muốn biết rốt cuộc nàng có qua mặt hắn ta làm chuyện đó với Tuyên Võ hầu không.
Trong khoảng thời gian này, Vân Sơ vẫn luôn theo Thu Đồng học võ, có lẽ trước kia nàng không địch lại Tạ Cảnh Ngọc nhưng sau khi học võ, thân thể chẳng những khá hơn mà sức lực cũng lớn hơn rất nhiều, nàng nhấc chân đá một cái, Tạ Cảnh Ngọc mất kiểm soát lui về phía sau, cũng may ở đằng sau là một chiếc ghế dựa nên hắn ta mới không ngã xuống đất.
“Phu quân, ta đã nói với ngươi rồi, trong lúc điều trị thân thể không được phép cùng phòng!”
Vân Sơ lạnh lùng nói.
Tạ Cảnh Ngọc cắn chặt môi.
Nàng kháng cự như vậy là vị điều trị thân thể hay là sợ hắn ta phát hiện manh mối…
“Phu quân, chiều nay ta có đến chùa Khánh An ở ngoài thành một chuyến.” Vân Sơ chuyển hướng đề tài: “Tìm đại sư siêu độ cho bọn nhỏ, hình như thi cốt của hài tử có chút vấn đề…”
Tạ Cảnh Ngọc lập tức vứt bỏ cảm xúc vừa rồi, khẩn trương truy vấn: “Vấn đề gì?” “Đại sư nói trước khi bọn nhỏ chuyển thế đầu thai sẽ quay về nhà của mình ở đời này, nhưng dù đại sư dẫn độ thế nào cũng không thấy hai đứa nhỏ quay về Tạ gia.” Vân Sơ nhìn Tạ Cảnh Ngọc: “Phu quân, ngươi nói xem là vì sao?”
Da đầu Tạ Cảnh Ngọc tức khắc tê rần.
Hắn ta vẫn luôn cảm thấy pháp sư siêu độ, quỷ hồn đầu thai đều là những lời thế nhân bịa đặt.
Nhưng hiện tại hắn ta không dám nghĩ như vậy nữa.
Khó trách hương khói chùa Khánh An lại thịnh như vậy, hóa ra là có đại sư có bản lĩnh thật sự.
“Có thể là về bổn gia Tạ gia.” Tạ Cảnh Ngọc vắt óc tìm lý do: “Có lẽ là bọn nhỏ về nhà cũ của Tạ gia ở Ký Châu.”
Vân Sơ gật đầu: “Hẳn là như vậy.”
“Sắc trời không còn sớm, phu nhân nghỉ ngơi sớm đi, ta còn có việc bận.”
Tạ Cảnh Ngọc đứng người, kéo cửa ra ngoài, nhìn thế nào cũng nhìn ra bộ dáng đang chạy trối chết.
Vân Sơ vô lực ngã ngồi xuống ghế.
Bây giờ nàng đã tin lời Tuyên Võ hầu nói là thật, hai t.h.i t.h.ể kia không phải hài tử của nàng!
Nếu không thì tại sao Tạ Cảnh Ngọc lại lộ ra biểu cảm như vậy.
Nếu không thì Tạ Cảnh Ngọc sẽ không hấp tấp rời đi như thế.
Sống lại một đời, nàng vẫn bị Tạ Cảnh Ngọc đùa bỡn trong lòng bàn tay, nàng quả thật là kẻ ngu nhất trên đời!
Nàng càng muốn biết tại sao Tạ Cảnh Ngọc cứ luôn lừa gạt nàng chuyện của hai đứa nhỏ, đó cũng là hài tử của hắn ta, tại sao hắn ta lại làm như vậy!
“Thính Sương!” Vân Sơ mở miệng nói: “Đi tra thử động tĩnh của từng người Tạ gia vào hôm ta ép hỏi nơi chôn t.h.i t.h.ể của hài tử!”
Thính Sương gật đầu: “Vâng, phu nhân!”
Nàng biết không thể để lộ chuyện này nên chỉ sai bảo nha hoàn thân cận âm thầm điều tra.
Đêm nay, Vân Sơ cho rằng bản thân sẽ mơ thấy hai đứa nhỏ nhưng lại không như vậy, lúc mở mắt ra, sắc trời vẫn còn tối.
Nàng mặc xiêm y luyện võ, theo Thu Đồng ra sân luyện võ nửa canh giờ, lúc này trời mới sáng tỏ.
Luyện võ xong, nàng tắm gội rửa mặt, lúc bước ra thì người đến thỉnh an cũng đã tới đủ.
Nàng giương mắt nhìn về phía Tạ Phinh đang đứng bên cạnh, so sánh với mấy ngày trước đây, dưới sự dạy dỗ của Phó ma ma, Tạ Phinh đã tiến bộ rất nhiều.
Cùng là đứng nhưng tư thế của Tạ Phinh hôm nay đã khiến người ta biết được nó được người ta tốn tâm tư dạy dỗ, cũng xem như có chút ý vị và giáo dưỡng.