Tần Minh Hằng bỗng nhiên bắt đầu giãy giụa, hai quan binh cũng khó lòng giữ được hắn ta, suýt nữa đã để hắn ta chạy thoát.
“Buông ta ra!”
Hắn ta tức giận quát, hai quan binh ngoảnh mặt làm ngơ, dùng sức giữ chặt kéo hắn ta xuyên qua con phố náo nhiệt.
Tần Minh Hằng gắt gao nhìn về phía Vân Sơ.
Hắn ta không làm gì sai, đừng mơ sẽ gán được tội danh khiến hắn ta bị trừng phạt, hắn ta nhất định sẽ được phán vô tội phóng thích!
Đến lúc đó, hắn ta nhất định phải hỏi nữ nhân này một câu, rốt cuộc nàng có trái tim hay không!
Vân Sơ nhìn Tần Minh Hằng bị áp đi, biểu cảm trên mặt cũng không có quá nhiều biến hóa.
Sáng hôm sau nàng đã nghe người ta nói thê tử Lạc thị bị hưu của Tuyên Võ hầu chạy đi đánh Đăng Văn Cổ, cáo trạng trượng phu qua lại với dư đảng của tội thần, còn lấy ra chứng cứ quan trọng nhất.
Vốn dĩ triều đình còn đang truy tìm chứng cứ phạm tội của Tuyên Võ hầu, hành động này của Lạc thị có thể nói là đã cho Tuyên Võ hầu một đòn trí mạng.
Triều đình trực tiếp hạ chỉ, huỷ bỏ phong hào Tuyên Võ hầu, tịch thu tất cả tài sản riêng của hầu phủ, nam đinh ba đời bao gồm cả Tần Minh Hằng toàn bộ lưu đày ba ngàn dặm.
Những thế hệ trước của Hầu phủ đều đã qua đời, thế hệ này chỉ có Tần Minh Hằng và đích trưởng tử của Lạc thị.
Ở triều đại này, phu thê hòa ly, hài tử đều được xem là người nhà trai, nhưng niệm tình Lạc thị có công cáo trạng, đích tử lại còn nhỏ, triều đình đã mở cho một đường sống, để đích tử của Tuyên Võ hầu sửa họ Lạc, miễn bị lưu đày.
Vân Sơ không khỏi cảm thán, nếu không phải Tần Minh Hằng dưỡng ngoại thất, Lạc thị tuyệt sẽ không quyết tuyệt chặt đứt quan hệ với hầu phủ như vậy.
Tần Minh Hằng bị thê tử kết tóc cáo trạng là hắn ta tự làm tự chịu, tự nếm quả đắng… Chỉ là đáng thương ngoại thất vừa bước chân vào hầu phủ, nghe nói trong ngày hôm đó cũng bị dọa cho sinh non…
“Tốt, thật sự quá tốt!” Tạ Trung Thành vô cùng thống khoái: “Lúc trước Duy ca nhi cũng chỉ làm ngón tay của tiểu thế tử bị trầy một chút mà lại bị hắn ta dẫm đứt chân… Ha ha ha, Tuyên Võ hầu ỷ thế h.i.ế.p người, hoành hành ngang ngược, đây không phải là gặp báo ứng rồi sao?”
“Làm nhiều việc ác, đều có quả báo!” Nguyên thị căm giận nói, sau đó lại thở dài: “Cũng không biết Duy ca nhi bây giờ đang ở đâu, tuổi còn nhỏ, lại ra ngoài một mình, hài tử đáng thương…”
“Nhắc tới nó làm cái gì?” Tạ Trung Thành đổi đề tài: “Sắp tới tháng chín rồi, An ca nhi sắp phải vào Quốc Tử Giám, hôm kia nghe người ta nói phải đến Quốc Tử Giám điểm mão, không biết Cảnh Ngọc có thể đứng dậy đưa An ca nhi đi hay không.”
Bệnh tình của Tạ Cảnh Ngọc đã có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Tay trái hoàn toàn không cử động được, chân trái miễn cưỡng có thể chống đỡ cơ thể, đã nằm trong phòng quá lâu, hắn ta cũng muốn ra ngoài hít thở bầu không khí.
Hơn nữa vì chuyện lão thái thái qua đời mà hắn ta phải giữ đạo hiếu một năm, hắn ta sợ bản thân cứ ở trong phòng không ra khỏi cửa thì triều đình sẽ quên mất sự tồn tại của một vị Tạ đại nhân.
Ngày hôm sau, hắn ta đứng dậy, đích thân đưa Tạ Thế An vào cung điểm mão.
Sau chuyện chậu hoa kia, quan hệ giữa hai phụ tử có chút khó nói, ngồi chung xe ngựa mà cả đường đi đều trầm mặc.
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng trước cửa cung.
“Ái chà, đây không phải Tạ đại nhân sao, sao lại vào cung rồi?” Viên đại nhân, đối thủ một mất một còn của Tạ Cảnh Ngọc từ xa đi tới: “Khí sắc của Tạ đại nhân có chút kém, nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”
Tạ Cảnh Ngọc nhàn nhạn nói: “Đa tạ Viên đại nhân quan tâm.”
“Tạ đại nhân chưa hết hiếu kỳ, không nên tới cửa cung, nếu va chạm quý nhân trong cung thì không chừng sẽ bị gán cho vài tội danh bất kính.” Viên đại nhân nhỏ giọng nói: “Lưu phò mã cùng Tuyên Võ hầu bị xử tội cũng là do bất kính, Tạ đại nhân cẩn thận một chút thì hơn.”
Lời này nghe qua thì có vẻ là quan tâm nhưng thật ra lại tràn ngập ý trào phúng.
Tạ Cảnh Ngọc trầm mặc, nếu là trước đây, hắn ta nhất định sẽ đáp trả, nhưng hiện tại hắn ta không có tinh lực làm chuyện đó.
“Viên đại nhân nói nghiêm trọng quá rồi.” Tạ Thế An đứng bên cạnh mở miệng: “Viên thiếu gia học vấn kém, không thi đậu công danh nên Viên đại nhân tất nhiên không biết hôm nay là ngày điểm mão của Quốc Tử Giám, phụ thân đưa ta vào cung đọc sách cùng quý nhân, sao có thể nói là va chạm?”
Sắc mặt Viên đại nhân cứng đờ.
Hài tử nhà ông ta quả thật là học hành không ra gì, cứ nói tới chuyện này là ông ta lại thấy xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Ông ta xám mặt rời đi.
“Ta chỉ đưa ngươi tới đây thôi.” Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Chú ý thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Hắn ta không cần phải nhiều lời, hắn ta tin nhi tử này biết cách ứng đối.
Cung tường nguy nga.
Tạ Thế An bước qua một cách cửa nhỏ ở phía đông, theo tiểu thái giám đi hơn một khắc mới tới Quốc Tử Giám. Quốc Tử Giám là học đường chuyên dùng cho hoàng tử hoàng nữ, hài tử nhà huân quý cũng có thể nhập học, mỗi một thế hệ trọng thần chỉ có một danh ngạch, như Vân gia là thế gia đại tộc trăm năm nhưng cũng chỉ có thể đưa một hài tử vào đây… Một số dòng dõi thấp hơn chỉ có thể dựa vào sự ưu tú của hài tử, phải đủ xuất sắc mới có thể đến Quốc Tử Giám kết bằng hữu đọc sách cùng quý nhân, còn bá tánh bình thường, nghĩ cũng đừng nghĩ…
Tạ Thế An vừa đến cửa học đường, đảo mắt nhìn khắp nơi, không phải hoàng tử thì chính là nhi tử của vương gia, hầu gia bá tước… Thân phận của hắn ta là thấp nhất.
Hắn ta cất bước vào trong, vừa muốn tìm chỗ ngồi thì đã nghe một âm thanh trào phúng vang lên.
“Ái chà, đây không phải là Tạ thiếu gia sao?”
Hắn ta quay sang nhìn, thấy một người ăn mặc sang trọng đang đi tới.
Tuy hắn chưa thấy được bao nhiêu quý nhân trong cung nhưng chỉ cần nhìn cách ăn mặc này, bộ dáng phô trương này, ngữ khí này thì cũng biết đây là một vị hoàng tử nào đó.
Hắn ta chắp tay, cung kính nói: “Bái kiến điện hạ.”
Người đến là lục hoàng tử.
Hiện giờ năm vị hoàng tử bên trên đều đã trưởng thành, đảm nhiệm nhiều vị trí quan trọng ở trong triều nên người có thân phận tối cao ở Quốc Tử Giám hiện tại chính là lục hoàng tử này.
“Tạ thiếu gia lợi hại, còn nhỏ mà đã đỗ đầu kỳ viện thí!” Lục hoàng tử cười lạnh: “Đâu như chúng ta, vụng về ngu ngốc như heo!”
Ánh mắt của một đám huân quý nhìn về phía Tạ Thế An lập tức thay đổi.
Thì ra đây là thủ khoa kỳ viện thí trẻ tuổi nhất, Tạ đại thiếu gia, mỗi lần bọn họ bị mắng, trưởng bối trong nhà đều mang Tạ thiếu gia ra so sánh.
Bị mang ra so sánh với người khác, không phải là tức c.h.ế.t người sao?
Chỉ vì kinh thành có nhiều người ưu tú như vậy mà bọn họ đã bị lão gia tử và lão cha trong nhà đánh không biết bao nhiêu roi.
Trong học đường còn có một thân ảnh nho nhỏ, là tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương, Sở Hoằng Du.
Thằng bé ngồi ở hàng ghế đầu, thoáng nhìn Tạ Thế An, trong n.g.ự.c nổi lên một tia ghen ghét.
Không phải nó ghen ghét Tạ Thế An đỗ đầu mà là ganh tỵ Tạ Thế An có thể quang minh chính đại gọi mẫu thân là mẫu thân.
Tạ Thế An vừa nghe người trước mặt lên tiếng thì cũng đoán ra người này là lục hoàng tử, hắn ta cúi đầu mở miệng: “Đỗ đầu một kỳ viện thí nho nhỏ không nói lên được cái gì, tại hạ đã sớm nghe nói lục điện hạ tài trí hơn người, xảo tiệp vạn đoan, là nhân tài kiệt xuất.”
Lục hoàng tử đào đào lỗ tai: “Cái gì xảo, cái gì đoan, có ý tứ gì?”
Đám ăn chơi trác táng bên cạnh lập tức phụ họa: “Chính là khen lục điện hạ ngài thông minh.”
“Khen người thì cứ khen, văn vẻ như vậy làm gì, còn không phải muốn khoe khoang bản thân bụng đầy học vấn sao?” Lục hoàng tử nhấc chân dẫm lên chiếc ghế: “Tạ thiếu gia đọc sách lợi hại như vậy, hẳn là lau giày cũng không tệ, tới, lau khô giày cho bổn điện hạ!”
Một đám ăn chơi trác táng ở bên cạnh ồn ào.
“Tạ gia không phải hàn môn sao, hẳn là Tạ thiếu gia đã quen với những việc này.”
“Lục điện hạ bảo ngươi lau giày, đây là phúc khí của ngươi, mau làm, mau làm đi!”
“Không phải là Tạ thiếu gia không muốn làm đó chứ!”
Tạ Thế An cắn chặt môi.
Hắn ta biết vào Quốc Tử Giám đọc sách nhất định sẽ bị rất nhiều người làm khó, lại không ngờ ngay ngày đầu tiên đã bị người ta khó dễ, hơn nữa còn bắt hắn ta làm chuyện nhục nhã như vậy.
Lục hoàng tử địa vị tối cao, nếu hắn ta đắc tội lục hoàng tử thì sau này khó mà tồn tại ở Quốc Tử Giám.
Hắn ta siết chặt nắm tay, môi mím thành một đường thẳng tắp, chậm rãi khom lưng.
Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên: “Lục hoàng huynh.”
Là bát hoàng tử tới, hắn mới mười tuổi nhưng thân thể cao ráo tựa như thanh tùng, đi đến trước mặt lục hoàng tử nói: “Tay Tạ thiếu gia là để cầm bút viết văn chương, lau giày là chuyện nhỏ, để nô tài làm là được.”
Hắn vừa dứt lời thì cung nữ phía sau đã đi tới, lấy khăn tay giúp lục hoàng tử lau giày, lau đến khi không còn vết bẩn.
Lục hoàng tử hừ một tiếng.
Đích mẫu Tạ gia là người Vân gia, mẫu phi của lão bát cũng là người Vân gia, hắn bảo vệ Tạ Thế An cũng không lạ.
Vừa lúc Vân tướng quân hồi kinh, ngày ngày lắc lư trước mặt phụ hoàng.
Lần này thôi vậy, chờ lần tới lão bát không ở đây, xem hắn ta khiến Tạ Thế An mất mặt xấu hổ thế nào!