“Có ta chăm sóc muội muội, không sao đâu…” Sở Hoằng Du vỗ vỗ ngực, ra dáng người lớn nói: “Đều trở về đi, chớ có đi theo.”
Trịnh ma ma căn bản là không yên tâm, Trình Tự bước tới nói: “Vương gia nói để A Mao đi theo là được, tối muộn một chút Vương gia sẽ đích thân đi đón tiểu thế tử và tiểu quận chúa.”
Vân Sơ gật đầu, nắm tay dắt hai đứa nhỏ lên xe ngựa.
Vừa mới bước lên xe, xung quanh không còn ai, Sở Hoằng Du ngọt ngào ôm lấy Vân Sơ: “Nương.”
Vân Sơ cong môi: “Gọi thêm một tiếng nữa đi.”
Sở Hoằng Du sáng bừng cả mắt, khi trước nó gọi như vậy, mẫu thân có vẻ như cũng không quá vui vẻ, hôm nay hình như không giống.
“Nương!”
Nó la lớn.
Vân Sơ tươi cười càng xán lạn: “Ai da —— Du ca nhi, thật ngoan, kêu thêm một tiếng nào!”
Từ khi nàng chưa biết gì thì Du ca nhi đã vô thức gọi nàng là mẫu thân.
Nàng phải sớm phát hiện mới đúng.
“Nương!”
“Nương!”
“Nương!!”
Hai đứa nhỏ vây quanh nàng, đồng thanh gọi.
Vân Sơ ôm chặt đôi nhi nữ vào lòng, có gọi thêm mấy tiếng nương nữa nàng cũng không ngại nhiều đâu, đã lỡ mất bốn năm, nàng phải lấy lại cho đủ số.
Nhưng phụ thân của hài tử là Bình Tây Vương, muốn khiến tiểu thế tử và tiểu quận chúa của phủ Bình Tây Vương thành hài tử của nàng, không cần nghĩ cũng biết là rất khó.
Nhưng dù chuyện này có khó hơn lên trời thì nàng vẫn phải làm.
Đối phương quyền cao chức trọng, vậy nàng cứ từ từ mưu tính, thế nào cũng sẽ có cách.
Sở Hoằng Du nhạy bén phát hiện cảm xúc của Vân Sơ, bèn ôm nàng cổ hỏi: “Nương, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Vân Sơ ôn nhu nói: “Nương vừa mua một viện tử mới, hai con có muốn đi xem không?”
Sở Hoằng Du vỗ tay: “Thích, tất nhiên là thích rồi.”
“Con còn chưa thấy mà đã thích rồi sao.” Vân Sơ gõ lên mũi nhỏ của nó: “Xe ngừng, tới rồi.”
Xe ngựa dừng lại trước tòa tam tiến viện mà Vân Sơ vừa mua.
Vân Sơ nắm tay hai đứa nhỏ đi vào, viện tử đã được tu sửa, nhìn không khác gì một tòa mới.
“Oa, đây là cây hồng!” Sở Hoằng Du chỉ cần liếc mắt là nhận ra: “Hồng trên đó sắp chín rồi, có thể ăn được không?”
Đây là hồng đã kết quả mà Vân Sơ đã dùng một số bạc lớn để mua về trồng, quả chi chít nặng trĩu trên đầu cành, nhìn vô cùng đẹp mắt.
A Mao đúng bên cạnh nhảy lên hái xuống một quả hồng, tùy tiện chà vào áo rồi đưa cho Sở Hoằng Du.
Tiểu gia hỏa há mồm muốn cắn ngay, Vân Sơ cuối cùng cũng hiểu vì sao Trịnh ma ma lại lo lắng.
Nàng duỗi tay đoạt lấy quả hồng, đưa cho hạ nhân rửa sạch sẽ rồi mới cầm về.
Sở Hoằng Du cắn một ngụm, lập tức ghét bỏ nhổ ra: “Không ăn được, không ngọt gì cả!”
Vân Sơ cười nói: “Chờ tới cuối thu thì hồng mới ngọt, đừng có gấp.”
Nàng chỉ một khu vườn nhỏ rồi nói: “Trường Sinh, nương đã nuôi mấy con mèo con thỏ nhỏ trong sân vườn này cho con, con có muốn đi xem không?”
Sở Hoằng Du lập tức nói: “Nương, Trường Sinh không thể sờ mèo, sẽ bị nổi sởi.”
“Không sờ, liền xem.” Vân Sơ nắm hai đứa nhỏ triều cái kia sân đi đến: “Nhìn xem, thích sao?”
Sở Trường Sinh vui vẻ nhảy cẫng lên, không cần ai dạy đã mở miệng nói: “Mèo… mèo mèo…”
Sở Hoằng Du chui qua hàng rào, ôm lấy một con mèo nhỏ trông có vẻ hiền ngoan rồi tới gần muội muội một chút, một đứa nựng mèo, một đứa xem mèo, hai huynh muội vô cùng vui vẻ.
Lồ ng n.g.ự.c của Vân Sơ như được lấp đầy, thế giới vốn đang trống trải cũng trở nên đầy ắp.
Cuộc đời chưa bao giờ viên mãn đến như thế.
Sau khi tham quan viện tử, Vân Sơ đưa hai đứa nhỏ đến tửu lầu dùng cơm.
Nàng nhẹ giọng hỏi Sở Hoằng Du: “Ngoài nấm ra thì muội muội còn không ăn được món gì nữa nào?” “Không thể ăn cay.” Tiểu gia hỏa nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cũng không thể ăn những thứ quá to, yết hầu của muội muội không khỏe, rất dễ bị mắc nghẹn.”
Vân Sơ cảm thấy vô cùng chua xót.
Khi trước nàng từng nghe Trịnh ma ma nói lúc Trường Sinh mới sinh ra còn không uống được sữa, uống một ngụm là sặc, chỉ có thể đút từng giọt từng giọt.
Hài tử ở trong bụng nàng còn chưa phát triển hoàn toàn, có nhiều chỗ khiếm khuyết, ra đời bốn năm, ngày ngày đều phải chịu khổ.
Nhưng may mà chúng nó còn sống, chỉ cần còn sống thì mọi thứ sẽ tốt lên.
“Trứng…”
Tiểu cô nương chỉ vào trứng hấp trên bàn, mềm mại nói.
Vân Sơ hướng dẫn con bé: “Đây là trứng hấp, con phải nói là nương, con muốn ăn trứng hấp.”
nương, con muốn ăn trứng hấp
“Trứng, trứng hấp!” Tiểu cô nương gian nan học theo: “Ăn, ăn trứng…”
Vân Sơ xúc một ít trứng hấp vào bát cơm tẻ, xé nhỏ vịt bát bảo cho vào chung rồi đặt trước mặt con bé.
Trước đây đều là Trịnh ma ma đút cơm, hôm nay không có Trịnh ma ma, Vân Sơ cầm muỗng chậm rãi đút con bé.
Lúc nàng còn nhỏ, được khoảng hai tuổi thì cha nương đã dạy nàng tự ăn cơm, không được chờ người khác hầu hạ.
Trong lòng nàng, hài tử hơn bốn tuổi quả thật cũng nên học cách tự dùng bữa.
Nhưng đối diện với tiểu nữ nhi, nàng có thể vứt bỏ tất cả nguyên tắc và lý luận giáo dục hài tử, nàng còn hận không thể ôm Trường Sinh đặt lên đùi mình.
Tương lai còn xa như vậy, thời gian để con bé tự học cách ăn cơm còn rất dài, trong khi quãng thời gian cần người đút ăn này lại không còn được bao nhiêu.
“Nào, Trường Sinh, há mồm ——”
Vân Sơ dịu dàng như nước.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời há to miệng, ăn hết một muỗng cơm.
Sở Hoằng Du có chút ghen tị: “Nương, nương, con cũng muốn được đút cơm.”
“Được.”
Vân Sơ đút cho Trường Sinh một muỗng rồi lại quay sang đút cho Du ca nhi một thìa, luôn tay luôn chân vô cùng vui vẻ.
Nếu mỗi ngày có thể ăn cơm chung với hai đứa nhỏ thì tốt rồi, nàng thật sự rất muốn bù đắp khoảng thời gian bốn năm khuyết thiếu kia, mỗi một ngày sau này đều phải trân trọng.
Nhưng đâu phải ngày nào cũng là thời gian thuộc về ba mẫu tử bọn họ.
“Nương, nương còn chưa ăn đó.” Sở Hoằng Du cầm đũa gắp đầu sư tử: “Nương, a —— hé miệng.”
Vân Sơ tươi cười, hé môi ăn đầu sư tử, đây chính là đầu sư tử ngon nhất mà nàng từng ăn.
Tiểu cô nương cũng không cam lòng yếu thế, dùng muỗng múc canh gà đưa tới bên miệng Vân Sơ.
Đây cũng là canh gà ngon nhất nàng từng được uống.
Lúc mẫu tử ba người đang dùng cơm thì Sở Dực đã xuất hiện ngay cửa nhã gian.
Hắn thấy Vân Sơ ngồi ở giữa, hai đứa nhỏ mỗi đứa một bên, cả ba đều đang tươi cười, khoảnh khắc đó khiến hắn hoảng hốt.
Ba người trước mặt hắn thật giống như mẫu tử ruột thịt…
Hắn cất bước đi vào.
Vân Sơ liếc mắt thấy hắn tới thì lập tức mở miệng nói: “Phụ vương các con tới, nhớ kỹ lời ta vừa nói đó.”
Sở Hoằng Du dùng sức gật đầu, kéo lỗ tai nói: “Dạ, trước mặt phụ vương không được gọi nương, muội muội nhớ kỹ chưa?”
Tiểu cô nương chớp mắt to gật đầu.
Vân Sơ đứng lên: “Vương gia.”
“Hai đứa nhỏ đang vào độ tuổi bướng bỉnh, vất vả Vân tiểu thư.” Sở Dực mở miệng nói: “Hai ngày trước thủ hạ của ta vừa mang về một thứ mới lạ, một nam nhân như ta không dùng được, vừa lúc tặng lại cho Vân tiểu thư.”
Hắn lấy một vật to cỡ lòng bàn tay từ trong tay áo ra.
Vân Sơ rũ mắt, cặp lông mi dài che khuất cảm xúc trong đáy mắt.
Nàng suy nghĩ Bình Tây Vương ở trước mặt nàng tỏ vẻ ôn hòa như vậy rốt cuộc là vì nàng là mẫu thân của hai đứa nhỏ hay vì đêm hôm đó nên hắn thấy thẹn với nàng, bây giờ muốn đền bù sao?
Nếu có thể, nàng thật muốn mở miệng đòi hai đứa nhỏ về, nhưng nàng cũng biết Bình Tây Vương sẽ không đáp ứng.