Quả nhiên, Vân Sơ và Thái Tử Phi vừa ngồi được một lúc thì Hoàng Hậu đã bảo muốn thay y phục, Thái Tử Phi bèn kéo nàng đi hầu hạ Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu tùy ý để cung nữ rửa mặt chải đầu, ôn thanh nói: “Sơ nhi mới hai mươi nhỉ.”
Vân Sơ cúi đầu đáp lời: “Qua năm đã là hai mươi ba rồi.”
“Nữ tử hai mươi ba là độ tuổi rất đẹp, một mình phí hoài năm tháng chẳng phải cô độc lắm sao?” Hoàng Hậu bỗng nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Lúc ngươi còn nhỏ cũng thường theo mẫu thân ngươi vào cung, bổn cung cũng coi như nhìn ngươi lớn lên, năm đó ngươi gả cho Trạng Nguyên lang Tạ Cảnh Ngọc, cũng coi như là một cửa hôn nhân tốt, đáng tiếc…”
“Quả thật là đáng tiếc.” Thái Tử Phi tiếp lời: “Vân tiểu thư chính là đệ nhất mỹ nhân kinh thành năm đó, một người phòng không gối chiếc thực sự tịch mịch… Mẫu hậu, đại biểu ca hiện giờ cũng một thân một mình, con thấy cũng rất xứng đôi với Vân tiểu thư, không bằng mẫu hậu làm mai, tác thành cho một mối nhân duyên?”
Vân Sơ lập tức trầm mặc.
Đại biểu ca trong miệng Thái Tử Phi chính là biểu huynh ruột của Thái Tử, là đích trưởng tử của đương kim quốc cữu, cũng chính là đại ca của hoàng hậu, Công Tôn Ninh.
Đích trưởng tử của Công Tôn gia, Vân Sơ đương nhiên từng nghe nói tới.
Công Tôn Ninh năm nay hẳn đã ngoài ba mươi, lúc trước từng cưới hai chính thê nhưng đều c.h.ế.t cả, trong nhà đầy một đám di nương cùng hài tử.
Hoàng Hậu đây là muốn nàng trở thành thê tử thứ ba của Công Tôn Ninh.
“Sơ nhi, nếu ngươi gả vào Công Tôn gia, về sau nên gọi bổn cung một tiếng cô mẫu.” Hoàng Hậu ra vẻ hiền từ: “Hôm nay là ngày lành, bổn cung thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho các ngươi được không?”
Bà ta kỳ thật không muốn chất nhi cưới nữ nhi Vân gia.
Vân Tư Lân mất tích nhiều ngày như vậy, e là đã c.h.ế.t ở xó xỉnh nào rồi, dù cuối cùng Vân gia không bị định tội thì Vân gia cũng thất thế.
Vân gia mất đi binh quyền không thích hợp làm thông gia với Công Tôn gia.
Nhưng sau khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Vân Sơ, từ sau khi Vân Sơ thủ tiết, chất nhi của bà ta như lên cơn điên, ngày nào cũng la hét đòi cưới Vân Sơ.
Bà ta thật sự không còn cách nào khác, chỉ đành mời Vân Sơ vào cung, nhân cơ hội này định ra hôn sự.
Chỗ tốt duy nhất mà bà ta có thể nhìn ra trong cuộc hôn nhân này chính là Hoàng Thượng còn nhớ thương Vân gia nhiều đời lập công, thương tiếc người Vân gia, đương nhiên cũng sẽ xem trọng Công Tôn gia.
“Xin Hoàng Hậu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Vân Sơ trực tiếp quỳ gối dập đầu.
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương thương nhớ, thần nữ tang phu hòa ly, bát tự quan tinh nhược, không dám trèo cao gả cho Công Tôn đại nhân.”
Hoàng Hậu nhíu mày.
Nữ tử bát tự quan tinh nhược chính là khắc phu, cái c.h.ế.t của Tạ Cảnh Ngọc cũng xem như là một ví dụ.
Bà ta vốn đã không muốn chất nhi cưới nữ nhi Vân gia vào cửa, bây giờ Vân Sơ nói như vậy, bà ta lập tức đánh mất ý niệm, đỡ Vân Sơ lên: “Bổn cung chỉ hỏi ý ngươi một chút, nếu ngươi không muốn thì thôi.”
Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra.
Nàng thật sự không ngờ bản thân đã thủ tiết hòa ly, Vân gia cũng đã thành ra như thế mà vẫn còn có người hứng khởi đi làm mai cho nàng.
Cũng may Hoàng Hậu cũng không phải người cố chấp, bằng không thánh chỉ tứ hôn ban xuống, nàng có khóc cũng không còn kịp nữa.
Vân Sơ cùng Thái Tử Phi cẩn thận hầu hạ Hoàng Hậu thay y phục, lúc bước ra khỏi nội thất thì trắc phi cũng vừa lúc bước vào cửa lớn Đông Cung, bắt đầu chính thức bái đường.
Hỉ bà và các cung nữ vây quanh Thái Tử cùng trắc phi, từ cửa lớn đi vào.
Tất cả khách khứa không phân nam nữ đứng dạt sang hai bên quan sát.
Trắc phi của Thái Tử không thể mặc màu đỏ tươi mà sẽ chọn màu đỏ nhạt hơn một chút, tay cầm quạt che hết nửa gương mặt.
Phương Tâm Nghiên lén lút hạ quạt xuống một chút, ngẩng đầu nhìn khách khứa đứng hai bên, nàng ta nhìn thấy một gương mặt khiến bản thân ngày đêm thương nhớ.
Nàng ta không thể trở thành Bình Tây Vương phi, lại trở thành trắc phi của huynh trưởng hắn.
Vì sao lại bỏ lỡ như vậy.
Vận mệnh trêu người… Lần này Thái Tử nghênh trắc phi, hoàng đế cho Phương gia đủ mặt mũi, gác một đống tấu chương sang một bên, tới đây xem náo nhiệt.
Hoàng Hậu lộ ra tươi cười, hoàng đế cho Phương gia mặt mũi cũng là cho Đông Cung mặt mũi, để những người này biết rằng vị trí trữ quân của Thái Tử đã được củng cố không thể d.a.o động.
Dưới sự chuẩn bị của Lễ Bộ, Phương Tâm Nghiên kính trà cho Hoàng Đế Hoàng Hậu, cùng với Thái Tử Phi xong thì hôn lễ cũng xem như kết thúc.
Trắc phi được đưa tới tân phòng, rượu ngon món ngon được bưng lên như nước chảy, mọi người dựa theo thân phận phẩm cấp ngồi vào chỗ.
Vân Sơ cùng Lâm thị ngồi cùng nhau.
Lâm thị nghe nói ý đồ của Hoàng Hậu, sắc mặt có chút khó coi: “Không ngờ Hoàng Hậu lại có tâm tư đó.”
Công Tôn Ninh thật không xứng, hành động này của Hoàng Hậu thật khiến người ta ghê tởm.
Bà ấy không muốn để nữ nhi vừa rời khỏi ổ sói Tạ gia đã phải nhảy vào một hang hổ khác.
Mẫu tửu hai người an tĩnh dùng cơm.
Ăn uống linh đình một hồi, yến hội cũng dần dần tới hồi kết thúc.
Vân Sơ đứng dậy đến cung phòng một chuyến.
Thu Đồng đi cùng nàng, vừa đi được nửa đường thì Thu Đồng dừng lại nói: “Tiểu thư, có người đi theo chúng ta.”
Vân Sơ cau mày.
Nơi này là Đông Cung, Hoàng Thượng Hoàng Hậu đều ở đây, ai lại to gan dám sinh sự ở chỗ này?
Nàng vòng qua một giàn hoa, sau đó đột nhiên dừng bước quay đầu lại, lập tức thấy đích trưởng tử Công Tôn Ninh của Công Tôn gia ăn mặc đẹp đẽ quý phái đứng đó.
Bị phát hiện, Công Tôn Ninh hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, phe phẩy quạt xếp đến gần: “Có thể gặp được Vân tiểu thư ở đây thật đúng là duyên phận.”
Hắn ta vất vả lắm mới thuyết phục được Hoàng Hậu cô mẫu mai mối cho hắn ta, kết quả, cô mẫu lại nói Vân Sơ cự tuyệt gả vào Công Tôn gia.
Cha hắn ta là đương kim quốc cữu, cô cô lại là nhất quốc chi mẫu, biểu đệ là hoàng đế tương lai, thân phận hắn ta như vậy, nữ tử ít nhiều cũng muốn trèo lên, nhưng nữ nhân này lại cự tuyệt.
Nhưng nàng từ chối cũng dễ hiểu thôi, dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, là đích trưởng nữ Vân gia, kiêu ngạo một chút cũng không sao.
“Vân tiểu thư, ngươi tang phu, ta tang thê, hai người chúng ta là tuyệt phối.” Công Tôn Ninh tiến lên một bước: “Đợi đến khi ngươi trở thành Công Tôn đại thiếu phu nhân, ta sẽ nhờ Hoàng Hậu cô mẫu ra mặt xin Hoàng Thượng trả lại trong sạch cho Vân gia.”
Vân Sơ cúi đầu: “Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục, chuyện của Vân gia sớm muộn cũng tra ra manh mối, không làm phiền Công Tôn đại nhân.”
Công Tôn Ninh lạnh mặt: “Vân tiểu thư, ngươi đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi phải biết rằng rất nhiều nữ tử muốn làm chính thê của ta, ta lại chỉ coi trọng ngươi, ngươi từng gả chồng mà còn có thể trở thành đại phu nhân của Công Tôn gia, đây là vinh hạnh của ngươi, nếu ngươi còn dám từ chối thì ta cũng không đảm bảo có giữ được vị trí chính thê cho ngươi hay không.”
Hắn ta nói xong thì khép quạt giấy, quạt giấy chậm rãi tới gần cằm Vân Sơ, ý đồ chạm vào mặt nàng.
Hắn ta thật sự muốn cẩn thận quan sát xem gương mặt này có bao nhiêu tuyệt sắc.
Nhưng lúc quạt giấy của hắn ta chỉ còn cách mặt nàng trong gang tấc thì có một cơn gió mạnh đánh úp tới.
Công Tôn Ninh chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, n.g.ự.c bị người ta đá vào, lảo đảo ngã xuống đất.
Hắn ta ngẩng đầu, nhìn thấy Bình Tây Vương đứng đó, thân hình cao lớn che chắn cho Vân Sơ.
“Ngươi!” Công Tôn Ninh giận dữ: “Bình Tây Vương, trước giờ ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng, ngươi lại dám ra tay với ta, ta phải đi nói với cô mẫu!”
Sở Dực thờ ơ mở miệng: “Xin cứ tự nhiên.”
Bộ dáng bình tĩnh không chút gợn sóng của hắn càng khiến Công Tôn Ninh tức giận, hắn ta lồm cồm bò dậy, đi về phía tiền viện.
Sở Dực quay đầu lại: “Không sao chứ?”
Vân Sơ lắc đầu, còn chưa kịp xảy ra chuyện gì thì nam nhân này đã tới.
Như một ngọn núi lớn chắn trước người nàng, thay nàng che mưa chắn gió… tuy nàng đã sớm không sợ mưa gió gì nữa.
Nàng mở miệng: “Cẩn thận ác nhân cáo trạng, Vương gia, chúng ta nên nhanh chóng qua đó.”