Một lúc sau, Thu Đồng đưa Tạ Thế Doãn đã được ăn no về Tạ gia.
Lúc này Nguyên thị cũng phát hiện ra Tạ Thế Doãn không có ở nhà, bà ta đang sốt ruột đến mức đầu bốc khói thì lại nhìn thấy hài tử đã được người ta đưa về nhà, bà ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Tạ thái thái, các ngươi chăm sóc hài tử nhà mình cẩn thận một chút.” Thu Đồng nói chuyện không chút khách khí: “Đừng để nó đến tìm tiểu thư nhà ta nữa, để người ngoài nhìn thấy thì lại cho rằng Tạ gia và Vân gia còn liên quan tới nhau, lỡ đâu liên luỵ Tạ gia các ngươi thì tiểu thư nhà ta không đảm đương nổi đâu.”
Ý tứ châm chọc trong những lời này không hề bị che giấu.
Nguyên thị vô cùng xấu hổ: “Ta cũng không biết Doãn ca nhi đi tìm Sơ nhi…”
Tạ Thế An từ phía sau đi ra, lễ độ mở miệng nói: “Phiền toái Thu Đồng cô cô đi một chuyến, xin mẫu thân cứ yên tâm, ta sẽ trông chừng Doãn ca nhi, sẽ không để nó tìm đến Vân gia nữa.”
Thu Đồng xoay người rời đi.
Nàng ấy vừa rời đi, sắc mặt của Tạ Thế An đã trầm xuống: “Thế Doãn, ngươi tìm mẫu thân làm gì?”
Tạ Thế Doãn rất sợ đại ca này, run run rẩy rẩy nói: “Đệ muốn mẫu thân tìm di nương về cho đệ, đệ không thể không có di nương…”
Tạ Thế An đè bả vai nó: “Ngươi muốn ta nói với ngươi bao nhiêu lần nữa, di nương ngươi đã tới nhà người khác, sẽ không trở lại, ngươi cứ xem như di nương của ngươi đã c.h.ế.t rồi đi!”
“Không, di nương không có chết!” Tạ Thế Doãn hét lớn: “Di nương sẽ không bỏ mặc đệ! Dù di nương có đi đâu thì cũng sẽ mang đệ theo cùng!”
Nó nói xong thì xoay người bỏ chạy.
Nguyên thị thở dài: “An ca nhi, thật sự mặc kệ Vũ di nương sao?”
“Bạc cũng nhận rồi, tổ mẫu thấy nên làm thế nào?” Tạ Thế An lạnh lùng nói: “Nàng ta phản bội phụ thân, khiến phụ thân đã c.h.ế.t mà còn phải đội nón xanh, nàng ta không xứng làm người Tạ gia, đi rồi thì đi luôn đi. Tổ mẫu đừng chỉ mãi chăm sóc Thế Khang, trông chừng Thế Doãn nhiều chút, đừng để nó tới Vân gia nháo nữa.”
Hắn ta không muốn để mẫu thân biết bản thân chính là người đã ép Thính Vũ bước lên con đường này.
Mẫu thân hy vọng hắn ta là một người ngay thẳng hiên ngang, còn hắn ta lại lợi dụng người trong nhà để kiếm chác lợi ích cho bản thân.
Hắn ta sợ mẫu thân thất vọng.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Giang di nương đang đứng ở nơi đó.
Giang di nương đụng phải ánh mắt của hắn ta, rùng mình một cái rồi vội vàng bế Tạ Nhàn đi về phía hậu viện.
Nàng ấy thật sự sợ hãi Tạ Thế An, sợ Tạ Thế An tính kế nàng ấy, trong lòng nàng ý đã nảy ra một ý nghĩ, e là mẫu tử nàng ấy không thể ở lại Tạ gia được nữa.
Tạ Thế An nhếch môi mỏng.
Hắn ta xoay người muốn ra cửa thì lại nghe thấy ngoài cửa vọng tới tiếng gõ lộc cộc.
Nguyên thị không chút phòng bị đi tới, cửa mở ra, bà ta lập tức kinh hãi: “Vũ, Vũ di nương, ngươi…”
“Suỵt!”
Thính Vũ che miệng Nguyên thị, nhanh chóng chạy vào trong, đóng chặt cửa.
Nàng ta vô cùng chật vật, gương mặt sưng vù, cả người dơ bẩn: “Doãn, Doãn ca nhi đâu, mau gọi Doãn ca nhi ra đây!”
Nguyên thị ngơ ngác hỏi: “Không phải ngươi đã thành di nương của Hồ gia sao, sao ngươi lại thành ra thế này, ngươi còn về Tạ gia làm gì?”
“Thái thái, ta không có thời gian giải thích nhiều như vậy, mau, mau đưa Doãn ca nhi tới đây!” Thính Vũ há mồm th ở dốc nói: “Ta đưa Doãn ca nhi đi tránh trận phong ba này, vượt qua được rồi lại quay về.”
Nàng ta vừa nói vừa cất bước muốn chạy tới hậu viện.
Tạ Thế An ngăn nàng ta lại: “Vũ di nương, Thế Doãn là huyết mạch của Tạ gia, dù ngươi có đi đâu thì cũng không thể đưa Thế Doãn đi.”
“Doãn ca nhi là nhi tử của ta, là hài tử ta mang thai mười tháng sinh ra, ta đi đâu thì nó đi đó!” Thính Vũ gần như phát điên quát to: “Tạ Thế An, đều là ngươi, nếu không phải ngươi bức bách ta thì ta cũng không rơi vào hoàn cảnh này! Ngươi tránh ra, ta muốn đi tìm Doãn ca nhi!”
Nếu không có Doãn ca nhi, nàng ta làm di nương của Hồ gia cũng được. Nhưng nàng ta thật sự không thể rời khỏi nhi tử, tám ngày phú quý cũng không bằng được ở bên cạnh Doãn ca nhi!
Hơn nữa Hồ gia chính là một cái ổ sói!
“Rầm rầm rầm!”
Cửa lớn Tạ gia đột nhiên vọng tới tiếng gõ cửa ầm ầm.
Tiếng đập cửa ầm ầm vang lên.
Gương mặt Thính Vũ nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng ta run rẩy nói: “Thái thái, đại thiếu gia, không được mở cửa, cầu xin các ngươi kéo dài cho ta một chút thời gian, ta không thể để bọn họ bắt về.”
Mấy ngày nàng ta ở Hồ gia thật chẳng khác gì rơi vào địa ngục, sống không bằng chết.
Nếu cứ tiếp tục ở lại Hồ gia, sớm muộn gì nàng ta cũng phải bỏ mạng ở đó.
Hơn nữa nàng ta là một di nương đào tẩu, nếu đào tẩu bị bắt về thì đương gia chủ mẫu sẽ có quyền xử tử.
Nàng ta không thể c.h.ế.t được, Doãn ca nhi còn nhỏ như vậy mà.
Tạ Thế An lắc đầu: “Vũ di nương, đây là chính là con đường mà ngươi lựa chọn, không ai giúp ngươi được, ngươi phải tự mình đối mặt.”
“Đúng vậy.” Nguyên thị khuyên nhủ: “Ngươi bây giờ đã là di nương của Hồ gia, không nên qua lại dính dáng tới Tạ gia nữa, Tạ gia chúng ta bây giờ đã thành ra thế này, thật sự không thể đắc tội bất kỳ kẻ nào nữa, nếu Hồ gia ra tay gây phiền toái thì Tạ gia cũng xong đời. Vũ di nương, xem như ngươi thương xót cô nhi quả phụ Tạ gia bọn ta đi.”
Thính Vũ quỳ thụp xuống đất: “Thái thái cũng thương xót cho ta đi, ta bị Tạ Thế An ép buộc bò lên giường Hồ đại nhân, trước nay ta chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi Tạ gia… Chuyện đã ra nông nỗi này, ta cũng không trách ai cả, cũng không muốn liên lụy Tạ gia, cho ta mang Doãn ca nhi đi đi, ta và Doãn ca nhi rời đi từ cửa sau, Hồ gia sẽ không biết…”
Nguyên thị quay đầu đi chỗ khác, thở dài.
Bọn họ đã nhận bạc của Hồ gia, bây giờ lại giấu người của Hồ gia, thật không thể nào nói nổi mà…
Tạ Thế An cất bước đi về phía cửa lớn.
Thính Vũ ôm chặt đùi Tạ Thế An: “Đại thiếu gia, tất cả bạc của ta đều là của ngươi, ngươi muốn cái gì ta cũng cho, ngươi thương xót Doãn ca nhi được không, cho mẫu tử bọn ta một con đường sống được không?”
Nàng ta đang khóc lóc thì Tạ Thế Doãn chạy tới.
Nó há mồm cắn vào eo Tạ Thế An: “Đại ca, ta chán ghét ngươi, không được bắt nạt di nương của ta!”
Tạ Thế An cảm thấy bên hông tê rần, trong ánh mắt ngập tràn lệ khí.
Hắn ta đưa tay đẩy Tạ Thế Doãn sang một bên: “Đây là tự di nương ngươi lựa chọn, nàng ta phải tự gánh hậu quả.”
Hắn ta nhanh chóng bước tới mở cửa lớn Tạ gia.
Ngoài cửa là bốn bà tử thô to và bốn gia đinh, bọn họ cùng ùa vào trong, cánh cửa đóng lại.
Thính Vũ hoảng sợ nhìn cửa lớn dần dần khép lại, nàng ta không thể nào chạy thoát.
Tám người vừa bước vào đã nhìn nàng ta chằm chằm, nàng ta theo bản năng bảo vệ hài tử sau lưng mình.
“Hay cho Vũ di nương, dám chạy trốn!” Bà tử dẫn đầu lạnh lùng nói: “Luật pháp triều ta đã viết rõ, tiện thiếp và nô tài tự tiện bỏ trốn cũng giống như đào binh trên chiến trường, có thể xử tử ngay lập tức! Người đâu!”
Đương gia chủ mẫu không có quyền quyết định sinh tử của lương thiếp được nạp chính thức, nhưng loại tiện thiếp tự đưa tới cửa, còn có cả khế bán mình thế này, muốn đánh muốn g.i.ế.c cũng là chuyện rất dễ dàng.
Nguyên thị khiếp sợ, bà ta cho rằng Hồ gia chỉ tới bắt người về, hoàn toàn không ngờ tới bọn họ lại muốn ép c.h.ế.t một mạng người!
Bà ta vội vàng nói: “Các ngươi hiểu lầm, Vũ di nương chỉ về thăm hài tử, không phải bỏ trốn…”
“Hài tử?” Bà tử kia bật cười: “Có hài tử mà còn dám bò lên giường đại nhân nhà ta, thật là thứ dâm phụ, phu nhân ta thấy ngươi đáng thương nên cho ngươi làm di nương, thế mà ngươi còn nhớ tới hài tử trước đây, tự tiện đào tẩu, tiện phụ như ngươi có sống trên đời thì cũng chỉ mất mặt thêm thôi! Khiến Tạ gia mất mặt cũng thôi đi, còn vứt hết thể diện của Hồ gia, đánh c.h.ế.t ngươi cho rảnh nợ!”
Bà tử nói xong thì nhẹ nhàng vỗ tay.
Bốn gã gia đinh tiến lên bao vây Thính Vũ và Tạ Thế Doãn.