Về đến nhà, Tam Cửu lập tức chạy ra đón: “Đại thiếu gia, không hay rồi, nhị thiếu gia vào phòng ngủ của ngài, không biết là muốn làm gì…”
Tạ Thế An lấy lại tinh thần, nhanh chóng trở về viện tử của mình.
Chỉ thấy cửa phòng ngủ của hắn ta đang đóng chặt, âm thanh rầm rầm từ bên trong vọng ra.
Hắn ta vừa đá cửa đã nhìn thấy Tạ Thế Duy loay hoay trong phòng ngủ của mình, chăn gối trên giường đều đã bị quăng xuống đất.
“Ngươi đang làm gì?”
Tạ Thế An tức giận hỏi.
Tạ Thế Duy ra vẻ chẳng có việc gì: “Ta biết cửa hàng của ngươi lời được chút bạc, ta là thân đệ đệ của ngươi, lấy một chút bạc cũng không quá chứ?”
Tạ Thế An nâng tay tát tới: “Đây là trộm bạc!”
Tạ Thế Duy không kịp phòng bị, đột nhiên bị ăn bạt tia thì tức đến mức đỉnh đầu bốc khói: “Ngươi có tư cách gì mà đánh ta, đều do ngươi nên mẫu thân mới vứt bỏ Tạ gia, đều tại ngươi! Tạ gia biến thành như vậy đều là do ngươi sai!”
Nó đồng ý về Tạ gia là vì ở Tạ gia còn có mẫu thân.
Nhưng mẫu thân đi rồi, bị thân đại ca của nó ép đi rồi, nó vô cùng khổ sở…
“Không hay rồi, cháy!”
Tam Cửu đứng bên ngoài hô to.
Hai huynh đệ đang tranh chấp sửng sốt một hồi rồi mới chạy ra khỏi phòng.
Bọn họ nhìn thấy viện tử của phụ thân trước kia đang cháy, khói đen cuồn cuộn bay lên, thế lửa càng ngày càng to.
“Cứu hoả, mau cứu hoả!”
Đây là lần đầu tiên Tạ Thế An thất thố quát lên.
Đó thư phòng của phụ thân, từ thời tổ phụ của phụ thân, Tạ gia đã bắt đầu đọc sách, trong thư phòng chứa đầy thư tịch mà nhiều thế hệ đã tích lũy, còn có rất nhiều sách cổ bản đơn lẻ.
Hắn ta là người đọc sách, đương nhiên biết được số sách này trân quý thế nào, để lại cho đời tiếp theo cũng được, cùng đường bán lấy bạc cũng được, đây chính là một mớ tài sản quý giá.
Sao có thể tiêu tan trong biển lửa được chứ?
Hắn ta vội vàng đi cứu hoả, lúc tới cửa thư phòng của Tạ Cảnh Ngọc thì lại nhìn thấy Tạ Thế Doãn đang đứng đó cười quỷ dị.
Hắn ta còn nhìn thấy bàn tay đen thui của Tạ Thế Doãn, rõ ràng là vừa mới chạm vào than.
Hắn ta lập tức sầm mặt: “Là ngươi phóng hỏa?”
“Đại ca, ngươi xem lửa này có đẹp không.” Tạ Thế Doãn càng cười sâu hơn: “Nếu có thể đốt sạch cả Tạ gia thì tốt rồi.”
“Ngươi điên rồi!”
Tạ Thế An lập tức bóp cổ Tạ Thế Doãn.
“Ta, ta đúng là điên rồi…” Tạ Thế Doãn còn chưa đến năm tuổi nhưng trong mắt lại toát ra vẻ trải đời lạ thường: “Di nương ta bị ngươi bức tử, ta muốn cái nhà này đi theo bầu bạn với di nương, khụ khụ khụ…”
“An ca nhi, con làm gì vậy!” Nguyên thị xông tới cứu Tạ Thế Doãn: “Suýt nữa là con bóp c.h.ế.t Doãn ca nhi rồi, con điên rồi sao?”
“Rốt cuộc là ai điên, ai điên!!” Tạ Thế An nhìn lửa cháy càng ngày càng lớn, không còn cơ hội cứu chữa thì phát điên quát lên: “Ta muốn giúp Tạ gia quật khởi, muốn Tạ gia trở về như trước, ta muốn người Tạ gia có thể ngẩng mặt với đời, ta sai rồi sao, rốt cuộc là ta làm sai chỗ nào rồi!”
Hắn ta gào thét, lệ rơi đầy mặt.
“An ca nhi, chúng ta về Ký Châu, trở về thôi!” Nguyên thị cũng òa khóc: “Ở kinh thành quá khó khăn, tổ mẫu cũng sắp không chịu nổi nữa…” Tạ Thế An kịch liệt lắc đầu: “Không, không quay về, có c.h.ế.t thì con cũng phải c.h.ế.t ở kinh thành!”
Hắn ta nói xong thì lảo đảo xông ra ngoài.
Nguyên thị chỉ có thể lau khô nước mắt, theo Tam Cửu đi dập lửa.
Cũng may bên ngoài thư phòng có một cái hồ làm vách ngăn lửa lớn, nếu không toàn bộ Tạ gia đều sẽ bị thiêu rụi.
Tạ Thế An mơ màng hồ đồ đi tới cửa phủ Cung Hi Vương.
Lúc trước hắn ta bị nhốt vào địa lao, Cung Hi Vương đã cứu hắn ta một mạng.
Lúc hắn ta rời khỏi địa lao rồi tìm đến cầu kiến Cung Hi Vương, Cung Hi Vương lại từ chối gặp mặt.
Hắn ta đại khái đã đoán ra kiến nghị lúc trước hắn ta gợi ý đã xảy ra vấn đề trong lúc thực hiện nên Cung Hi Vương đã bỏ rơi hắn ta.
Nhưng hiện tại Cung Hi Vương bị hoàng đế trừng phạt đóng cửa ăn năn, ngay cả tiệc trừ tịch trong cung cũng không được phép tham dự, đây chính là thời điểm khó khăn nhất, cũng là lúc ăn không ngồi rồi nhất, có lẽ sẽ đồng ý bớt chút thời gian gặp mặt hắn ta.
Hắn ta bước đến cổng lớn, nói rõ mục đích của mình.
Hoàng đế chỉ là cấm không cho phép Cung Hi Vương ra khỏi vương phủ chứ không cấm người ngoài tới cửa.
Nhưng vì để tránh tị hiềm, đa số mọi người đều không lựa ngay lúc này đến gặp mặt Cung Hi Vương.
Vì thế, ngoại trừ Huệ phi, Tạ Thế An trở thành người đầu tiên tìm đến của cửa trong suốt quãng thời gian này.
Hắn ta tất nhiên là được cho vào.
Bước vào cửa lớn phủ Cung Hi Vương, Tạ Thế An được đưa tới thẳng thư phòng.
Cung Hi Vương đang vẽ tranh, nghe thấy có người tiến vào thì mới buông bút lông, ngẩng đầu thoáng nhìn Tạ Thế An, ngay sau đó lại cười lạnh: “Một thân chật vật, đây là cùng đường nên mới tới tìm bổn vương?”
Tạ Thế An mím môi nói: “Lần đầu tiên thảo dân rơi vào bước đường cùng đã được Vương gia cứu giúp nên mới kéo dài hơi tàn tới tận đây, nhưng lại không có gì để báo đáp.”
“Hửm?” Cung Hi Vương dù sao cũng nhàn rỗi, bèn dựa vào ghế ung dung nhìn hắn ta: “Nói như vậy, Tạ đại thiếu gia tới đây để báo đáp bổn vương?”
Tạ Thế An cúi đầu: “Ân cứu mạng, không có gì báo đáp, ta chỉ có thể tận lực giúp đỡ Vương gia bước lên vị trí tối cao kia.”
“Làm càn!” Cung Hi Vương đột nhiên lạnh mặt: “Một thứ dân như ngươi mà cũng dám vọng nghị chuyện của triều đình, bổn vương thấy ngươi chán sống rồi!”
“Vương gia tuy bị vây trong mấy tấc vuông này nhưng chắc cũng biết đích trưởng nữ Vân gia Vân Sơ sắp gả vào phủ Bình Tây Vương, trở thành Bình Tây Vương phi.” Tạ Thế An ngẩng đầu: “Mà ta chính là trưởng tử từng được trưởng nữ Vân gia coi trọng nhất, hiện giờ ta vẫn âm thầm gọi nàng một tiếng mẫu thân, nàng không thể sinh dưỡng, cũng coi ta như thân sinh, sao không để ta bố trí nhãn tuyến của Vương gia ở bên cạnh Bình Tây Vương chứ?”
Đuôi mắt Cung Hi Vương lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Lúc này hoạt động chúc tết trong cung cũng đã kết thúc, Sở Dực đưa hai đứa nhỏ rời khỏi hoàng cung, sau khi đưa hai đứa nhỏ trở về, hắn lập tức triệu tập phụ tá đến nghị sự.
Phải biết rằng hôm nay là mùng một tết, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tất cả mọi người đều nghỉ ngơi đến nhà bằng hữu ăn uống chúc tết, bây giờ bất ngờ nhận được ý chỉ của Bình Tây Vương, đám đại thần vừa mới uống một bụng rượu lại vội vàng uống mấy chén canh giải rượu to, vỗ vỗ mặt rồi nhanh chóng ngồi xe ngựa đến chỗ ở hiện tại của Sở Dực.
Từng người từng người họp mặt trước cổng, cả đám mặt ủ mày ê.
“Mùng một tết mà sao Vương gia lại đột nhiên triệu kiến?”
“Chắc chắn là có chuyện quan trọng, nếu không Vương gia sẽ không lựa lúc này mà quấy rầy chúng ta.”
“Không phải là thổ phỉ lại tụ tập ngoài thành chứ, đó là chuyện lớn đấy.”
Một đám quan đại thần vừa bàn tán vừa bước vào trong, lại thấy trình tổng quản cười ha hả nói: “Vương gia biết cả năm nay các vị đều vất vả, cố ý chuẩn bị lễ tân niên cho các vị, mời chư vị đại nhân sang bên này.”
Vừa nghe lời này, trái tim lơ lửng của bọn họ cũng quay về chỗ cũ.
Thì ra là gọi bọn họ tới nhận lễ tân niên, Vương gia này cũng quá khách sáo rồi, khiến bọn họ có chút ngượng ngùng.