Trong đám người, Lê Tĩnh Xu quỳ gối phía trước, gương mặt ngập tràn hận ý.
Rõ ràng người Hoàng Thượng để ý nhất là bà ta, nhưng từ khi Hoàng Hậu thay Hoàng Thượng chặn mũi đao kia thì mọi thứ đều thay đổi.
Sau khi Hoàng Hậu chết, Hoàng Thượng cũng không còn liếc nhìn bà ta một cái.
Quan hệ giữa bà ta và Hoàng Thượng đã bị công khai, bà ta mất đi thanh danh, nhất định phải có được một danh phận.
Vốn dĩ bà ta nghĩ có thể vào hậu cung là đủ rồi, nhưng bây giờ Hoàng Hậu đã chết, hậu vị bỏ không, đây rõ ràng là cơ hội của bà ta.
Bà ta nhất định phải trù tính cho tốt, nhất định phải ngồi lên vị trí kia…
Thái Tử ngơ ngác quỳ ở hàng đầu, Thái Tử Phi ở bên cạnh hắn ta, bi thương đốt tiền giấy.
Nàng ta rất rõ Thái Tử có thể yên ổn ở Đông Cung đều là do Hoàng Hậu trù tính, hiện giờ Hoàng Hậu qua đời, Công Tôn gia như rắn mất đầu, e là Đông Cung…
Nàng ta như nhớ ra gì đó, bàn tay đang đốt tiền giấy đột nhiên khựng lại.
Hoàng Hậu từng dặn dò muốn nàng ta xử lý Ngô thứ phi.
Lúc trước Hoàng Hậu còn sống nên chuyện này không cần phải vội.
Nhưng bây giờ Hoàng Hậu c.h.ế.t rồi, nếu có người thượng tấu chuyện của Ngô thứ phi thì nàng ta và Thái Tử căn bản không có biện pháp ứng phó.
“Điện hạ mấy ngày không ăn, thần thiếp đi lấy một ít thức ăn cho ngài.”
Cũng mặc kệ Thái Tử có nguyện ý hay không, Thái Tử Phi đứng dậy, cúi đầu rời khỏi linh đường.
Nàng ta trực tiếp trở về chủ điện Đông Cung, từ khi Ngô thứ phi mang thai đã ở lì mãi trong chủ viện không đi, cậy sủng sinh kiêu, đắc ý vênh váo.
Thái Tử Phi đã sớm muốn xử lý.
“Bái kiến Thái Tử Phi.” Tạ Phinh đứng dậy hành lễ: “Nếu không phải thiếp thân mang thai, thân phận thấp kém thì cũng sẽ đến tẫn hiếu với Hoàng Hậu nương nương.”
“Người đâu!” Thái Tử Phi lạnh lùng nói: “Siết c.h.ế.t nàng ta!”
Nàng ta không muốn nhiều lời vô nghĩa.
Hai ma ma nhanh chóng đi vào, đè bả vai của Tạ Phinh.
Thái Tử Phi cho rằng Tạ Phinh sẽ khóc thút thít xin tha, ai ngờ lại thấy Tạ Phinh nhếch môi cười quỷ quyệt: “Nếu thiếp thân c.h.ế.t thì Lan nhi quận chúa cũng không sống nói.”
“Ngươi nói cái gì?” Thái Tử Phi lộ ra sát ý: “Ngươi làm gì Lan nhi?!”
Tạ Phinh cười cười: “Lúc trước Hoàng Hậu nương nương cho thiếp thân một gói thuốc độc, hạ thuốc Cung Hi Vương, Cung Hi Vương uống phải thứ thuốc đó, đã ra tay g.i.ế.c Chu mỹ nhân.”
Thái Tử Phi sửng sốt.
Chu mỹ nhân quả thật là bị người ta g.i.ế.c c.h.ế.t nhưng Hoàng Hậu đã tra ra đó là việc làm của một cung nữ lòng mang oán hận, thế mà lại là Cung Hi Vương?
Thuốc gì mà đáng sợ như vậy?
“Lan nhi quận chúa thấy trong tay thiếp thân có thuốc, có chút tò mò, thiếp thân bảo nó nếm thử một ít.” Tạ Phinh tươi cười càng sâu: “Lan nhi quận chúa tham ăn, cũng không biết đã ăn bao nhiêu thứ ở chỗ thiếp thân, nếu Thái Tử Phi g.i.ế.c c.h.ế.t thiếp thân thì sẽ vĩnh viễn không biết được những bí mật này.”
“Tiện nhân! Độc phụ! Ngươi lại dám xuống tay với một hài tử!”
Thái Tử Phi tát mấy cái lên mặt Tạ Phinh.
Một âm thanh từ sau vọng tới: “Ngươi đang làm gì!”
Thái Tử vọt vào trong đẩy Thái Tử Phi ra, che chở Tạ Phinh ở phía sau: “Linh Lung đang mang thai hài tử của cô, nếu ngươi dám động thủ với Linh Lung thì cô phế vị trí Thái Tử Phi của ngươi!”
Thái Tử Phi chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt, phun ra một búng máu.
Bây giờ nàng ta không có thời gian đứng đây cãi cọ, nàng ta phải nhanh chóng tìm thái y xem bệnh cho Lan nhi…
Không một ai biết chuyện xảy ra ở Đông Cung.
Tình hình bên ngoài đại điện vô cùng bi thảm, tiếng khóc tang không ngừng vang lên bên tai. Cũng may là thay phiên khóc tang, Vân Sơ và bọn nhỏ cách một ngày sẽ tới một lần, một lần quỳ một ngày.
Tổng cộng quàn bảy bảy bốn mươi chín ngày, ngay cả sinh thần bảy tuổi của hai đứa nhỏ cũng bỏ lỡ, đêm trừ tịch ngày năm mới cũng bị dẹp bỏ, cứ quỳ cho đến cuối tháng giêng mới kết thúc.
Cuối tháng giêng, đưa tang Hoàng Hậu.
Văn võ bá quan đưa linh cữu đến hoàng lăng an táng.
Trong quãng thời gian này, ngày nào cũng phải ăn chay, Vân Sơ đã gầy đi một vòng lớn, hai đứa nhỏ vẫn còn ổn vì Vân Sơ thường trộm đút thịt cho bọn nó.
Lúc nàng trèo lên xe ngựa thì trông thấy Cung Hi Vương phi đang dắt theo hai đứa nhỏ đứng trong đám người.
Bây giờ Cung Hi Vương đã bị tước phong hào, nhốt vào địa lao, tạm thời chưa liên luỵ thê nhi, nhưng ngày tháng của thê nhi hắn ta cũng chẳng tốt đẹp gì, ngay cả xe ngựa cũng không có, chỉ có thể đi bộ theo đội đưa tang một đường tới hoàng lăng, hài tử nhỏ nhất kia còn chưa đến một tuổi.
Vân Sơ lắc lắc đầu.
Người hoàng thất chính là như vậy, lúc ra đời hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, nhưng chỉ cần không cẩn thận một chút thì chẳng khác gì ngã từ trên những tầng mây xuống địa ngục.
Ai cũng nói hài tử vô tội nhưng hài tử sinh ra trong hoàng thất sẽ không nói đến vô tội, lúc hưởng phúc thì ung dung hưởng phúc, đến lúc gặp tai ương thì cũng phải gánh chịu tai ương.
Đời trước, Sở Dực bị người ta hãm hại bỏ tù, e là Du ca nhi cùng Trường Sinh cũng phải chịu đựng những điều này…
Cũng may đời này sẽ không còn như đời trước.
Vân Sơ cùng hai đứa nhỏ lên xe, xe ngựa theo đội đưa ma chậm rãi tiến đến hoàng lăng.
Người của hoàng thành đều rời đi cả.
Sở Thụy vừa được phong vương được cung nhân dìu dắt đứng trên tường thành, nhìn đội ngũ chậm rãi đi xa.
Sau khi hắn ta cứu hoàng đế ở tiệc mừng thọ đã được phong Trang Thân Vương một lần nữa, vì bị thương quá nặng, dưỡng thương bảy bảy bốn chín ngày mà còn chưa hồi phục nên vẫn ở lại trong cung, chính là An Khanh Cung, tẩm cung trước đây của Thái Hậu.
Hắn ta chậm rãi mở miệng: “Ta ra cung một chuyến, không cần đi theo.”
Hắn ta khoác thêm một kiện xiêm y thật dày, chỉ mang theo thân tín duy nhất ngồi kiệu rời cung, sau đó đi thẳng đến địa lao.
Bây giờ hắn ta không chỉ là Trang Thân Vương mà còn lại đại thần Chính tam phẩm của Công bộ, tay có thực quyền, nhét một chút bạc để vào địa lao cũng không phải chuyện gì khó.
Cung Hi Vương Sở Mặc đang bị nhốt trong địa lao.
Hắn ta đã không còn là Vương gia ngăn nắp tươm tất của trước kia, lúc này tóc tai hắn ta dơ bẩn bù xù, gương mặt lấm lem, y phục rách tung toé, chỉ có cặp mắt kia còn chút thần thái, đáy mắt tràn đầy hận ý.
Ngoài cửa nhà lao của hắn ta có một tử sĩ hắc y đang cúi đầu nói: “Vương gia yên tâm, hiện giờ hoàng thành trống không, bọn thuộc hạ đã chuẩn bị chu toàn, nhất định sẽ cứu Vương gia ra…”
Cung Hi Vương trầm giọng nói: “Là phụ hoàng bất nhân, cũng đừng trách ta bất hiếu.”
Vì nghiệp lớn, hắn ta trù tính rất nhiều năm, bên dưới vương phủ của hắn ta chứa đầy binh khí và lương thảo.
Nếu phụ hoàng đã buộc tội hắn ta mưu phản thì chi bằng hắn ta biến tội danh này thành thật, cho dù c.h.ế.t cũng không thể c.h.ế.t một cách hèn mọn như vậy.
Lúc hai người đang bí mật mưu đồ chuyện lớn thì cửa địa lao đột nhiên mở ra, ánh sáng chói lóa chiếu vào, tử sĩ kia còn chưa kịp trốn đi thì đã bị một lưỡi kiếm sắc bén cắt qua cổ, ngã xuống đất tắt thở.
“Đã bị bắt vào đây rồi mà vẫn còn nhiều mưu tính như vậy.” Âm thanh của người đang đi tới vô cùng yếu ớt, hắn ta chậm rãi đến gần: “Một lần mưu phản c.h.ế.t hơn ngàn người, cái giá quá đắt, nên ngừng nghỉ đi thôi.”
“Sở Thụy?!” Sở Mặc trừng lớn đôi mắt: “Ngươi, ngươi ngươi…”
Người này vừa ra đời đã bệnh tật liên miên, không phải nên c.h.ế.t từ sớm sao, tại sao còn sống đến tận bây giờ?
Hơn nữa còn ngang nhiên tới địa lao g.i.ế.c c.h.ế.t thủ hạ th ân tín nhất của hắn ta!
“Ngươi căn bản không bị bệnh!” Sở Mặc gằn từng chữ một: “Ngươi dùng thân thể bệnh tật che mắt Thái Hậu, che mắt Hoàng Thượng, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì!”
Sở Thụy nhẹ nhàng cười: “Ta chỉ là không muốn sinh linh đồ thán mà thôi.”
Hắn ta vừa nói vừa lấy một viên thuốc đen ngòm từ trong tay áo đưa qua đó: “Uống nó.”
Sở Mặc lập tức lui về phía sau, nhưng hắn ta đã chậm một bước.
Thuộc hạ đứng sau lưng Sở Thụy đã duỗi tay nắm được tóc của Sở Mặc, ghìm c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn ta vào song sắt của buồng giam.