Ngón tay tái nhợt của Sở Thụy xuyên qua song sắt, nắm lấy cằm của Sở Mặc, nhét viên thuốc kia vào miệng Sở Mặc rồi giữ chặt mồm hắn ta, trong nháy mắt, viên thuốc kia lập tức tan ra, theo nước miếng chảy vào yết hầu, chui vào bụng.
Bước ra khỏi địa lao, Sở Thụy dùng nước lạnh như băng rửa tay.
Hắn ta không ngừng ho khan, trông vô cùng yếu ớt.
Hắn ta vừa ho vừa kéo thân thể suy yếu từng bước từng bước lê lết về hoàng cung.
Lúc này linh cữu của Hoàng Hậu đã được đưa tới hoàng lăng, mọi người không có nổi nửa khắc nghỉ ngơi, vừa đến cửa hoàng lăng đã phải quỳ xuống dập đầu không ngừng…
Khi mọi thứ kết thúc thì trời cũng đã tối mịt.
Vân Sơ đưa hài tử đi nghỉ ngơi, Du ca nhi va Trường Sinh đã mệt muốn chết, vừa ngã ra giường đã ngủ.
Nàng cũng không ép hai đứa nhỏ dậy rửa mặt, chỉ giúp bọn nhỏ cởi giày và áo ngoài, sau đó cũng trèo lên giường ngủ cùng.
Hoàng lăng dần dần trở nên an tĩnh nhưng vẫn còn văng vẳng tiếng khóc.
Người khóc thương tâm nhất đương nhiên là Thái Tử vừa mất mẫu thân.
Trong một tháng này Thái Tử gầy xuống nhanh chóng, lộ cả xương gò má, đôi mắt khóc tới mức sưng húp, tướng mạo bên ngoài cũng có sự thay đổi.
“Điện hạ, nén bi thương…” Tạ Phinh ôn nhu khuyên nhủ: “Điện hạ giày xéo bản thân mình như vậy, nương nương ở dưới suối vàng có biết cũng không thể yên lòng…”
Theo lý thuyết thì một thứ phi như nàng ta không có tư cách tới hoàng lăng, nhưng Thái Tử lo lắng để nàng ta ở Đông Cung một mình sẽ bị người ta hại nên mới đưa nàng ta cùng tới đây.
Thái Tử lẩm bẩm nói: “Làm sao bây giờ, cô nên làm gì bây giờ, không còn mẫu hậu, không còn ai bày mưu tính kế giúp cô…”
Tạ Phinh cũng không hiểu mấy chuyện này.
Nàng ta ôn nhu an ủi hồi lâu, cuối cùng Thái Tử cũng đồng ý ăn một chút gì.
Nàng ta vui mừng nói: “Điện hạ chờ một chút, thiếp thân đích thân đi làm.”
Thái Tử rất thích mì nước nàng ta nấu, đập vào một quả trứng là Thái Tử có thể ăn sạch.
Hiện giờ Hoàng Hậu đã chết, Thái Tử Phi bị ta nàng uy h.i.ế.p không dám động thủ, cuối cùng nàng ta cũng không cần phải lo lắng cho tính mạng của mình.
Thái Tử hứa hẹn chờ sau khi nàng ta sinh hài tử sẽ nâng nàng ta từ thứ phi lên trắc phi.
Chỉ cần nàng ta sinh được nam hài, sau này Thái Tử đăng cơ, nói không chừng, nàng ta có thể tranh vị trí Hoàng Hậu…
Đương nhiên, bây giờ nghĩ đến những chuyện này vẫn còn quá sớm.
Tạ Phinh đưa theo một cung tỳ đến thiện phòng, vừa cất bước đã trông thấy một lão nhân đẩy một xe thức ăn tươi mới đi ngang qua.
Vào tháng giêng này, dù là người hoàng thất muốn ăn một miếng rau xanh tươi cũng là chuyện không dễ, Tạ Phinh dừng chân nói với cung tỳ đứng phía sau: “Ngươi đi nhóm lửa trước, ta đi lựa nguyên liệu.”
Cung tỳ vội vào thiện phòng.
Lão ông kia mở miệng cười nói: “Quý nhân muốn đồ ăn tươi, không bằng theo tiểu nhân sang bên này, đều là mới thu hoạch, vẫn còn mọng nước.”
Tạ Phinh không nghĩ nhiều, bèn theo lão ông vòng ra sau thiện phòng.
Nàng ta cũng không thèm suy nghĩ vì sao lại có một ông lão đẩy thức ăn đến đây lúc nửa đêm thế này, cũng không nghĩ tại sao lão ông càng đi càng xa…
Nàng ta đi một hồi lại không muốn đi nữa.
Cũng không nhất định phải ăn đồ ăn tươi mới, dù sao Thái Tử điện hạ cũng không có tâm trạng thưởng thức.
Nàng ta dừng chân nói: “Thôi, ta từ bỏ.”
Nàng ta quay đầu muốn đi thì đột nhiên trông thấy bóng của lão ông phản chiếu trên bức tường đang tiến về phía nàng ta, trong tay ông lão đang cầm một thứ gì đó.
Nàng ta vừa thét lên một tiếng thì đã bị dây thừng siết chặt cổ, tiếng kêu cứu nghẹn trong cổ họng, cảm giác hít thở không thông bao trùm lấy nàng ta.
Nàng ta ngửi được hơi thở tử vong.
Nhưng nàng ta không muốn chết.
Nàng ta vừa mang thai hài tử.
Nàng ta được Thái Tử sủng ái.
Nàng ta sắp có chỗ đứng ở Đông Cung. Nàng ta muốn trở thành Hoàng Hậu.
Nàng ta có thể giúp Hà gia lật lại bản án…
Nàng ta không thể cứ c.h.ế.t đi như vậy…
Nhưng lão ông không hề buông tay, không ngừng gia tăng sức lực…
Lão ông dùng hết sức lực toàn thân, mãi đến khi Tạ Phinh không còn giãy dụa ông lão mới buông ra.
Ông ấy khom lưng dò xét chóp mũi của Tạ Phinh, không còn hơi thở, lúc này ông ấy mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng ông ấy cũng không hề ngơi nghỉ, lập tức bỏ t.h.i t.h.ể vào cái sọt chứa đồ ăn, dùng cải trắng phủ lên trên, đẩy xe bước về phía trước, đến như thế nào thì đi như thế đó.
Thân ảnh của lão ông lầm lũi trong màn đêm, không một ai phát hiện ra ông ấy, ông ấy đi đến bờ sông sau hoàng lăng, nhặt hết cải trắng rồi dùng sức đẩy t.h.i t.h.ể xuống sông, t.h.i t.h.ể lăn xuống, rất nhanh đã chìm xuống, không còn thấy tăm hơi.
“Linh Lung!”
Lão ông bụm mặt khóc rống không thôi.
“Cuối cùng gia gia cũng có thể báo thù cho con, Linh Lung của ta…”
Ông lão khóc lóc không ngừng, vô cùng thống khổ.
Hơn bốn mươi tuổi ông ấy mới có một nhi tử, nhi tử vừa ra đời thì thê tử của ông ấy cũng rời đi, là ông ấy một tay chăm sóc nuôi nấng nhi tử trưởng thành, cưới thê cho nhi tử, nhi tử vừa thành thân đã ngã xuống núi mất mạng, cũng may trong bụng nhi tức đã có hài tử, ông ấy quỳ ngoài cửa phòng nhi tức suốt ba ngày, nhi tức mới đồng ý sinh hài tử, hài tử ra đời, nhi tức cũng tái giá.
Ông ấy vẫn như ngày xưa từng nuôi nấng nhi tử, một tay nuôi dưỡng tôn nữ duy nhất thành người.
Tôn nữ rất có tiền đồ, tìm được một công việc ở hoàng lăng, một tháng được trả tám trăm văn, còn giới thiệu cho ông ấy đưa đồ ăn đến hoàng lăng, cuộc sống của hai tổ tôn bọn họ cũng dần dần khá lên.
Điều khiến ông ấy lo lắng nhất là việc tôn nữ coi sóc con hổ ở hoàng lăng, ông ấy sợ lão hổ mất khống chế cắn c.h.ế.t tôn nữ.
Ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng tôn nữ sẽ bị người ta hại chết.
Ông ấy vẫn nhớ như in ngày hôm đó, lúc ông ấy tới hoàng lăng tìm Linh Lung, một cung nữ quen biết Linh Lung đã nói với ông Linh Lung được Thái Tử mang về kinh thành hưởng phúc.
Linh Lung vẫn luôn là hài tử hiểu chuyện, nếu thật sự đến kinh thành thì chắc chắn sẽ cho người về thông báo với ông ấy một tiếng.
Trong lòng ông ấy dâng lên dự cảm bất hảo, cố ý lên kinh nhờ vả quan hệ khắp nơi, nhờ người truyền tin cho Ngô thứ phi ở Đông Cung nhưng mãi vẫn không có hồi âm.
Lúc ông ấy thất vọng quay về hoàng lăng tìm cung nữ kia hỏi thăm tình huống thì nhìn thấy một t.h.i t.h.ể vừa được người ta vớt ra khỏi con sông hộ lăng.
Dù t.h.i t.h.ể kia đã biến dạng hoàn toàn nhưng ông ấy vẫn nhận ra đôi giày trên chân thi thể, đế giày đó là do ông ấy đích thân làm cho tôn nữ…
Linh Lung của ông ấy bị kẻ gian hại chết!
“Linh Lung, rốt cuộc gia gia cũng có thể đi gặp con rồi…”
Lão ông khóc lóc một hồi rồi lấy ra một cặp đế giày từ trong sọt ôm vào ngực, sau đó nhảy thẳng xuống sông.
“Ùm”, tất cả mọi tung tích đều biến mất dưới lòng sông giữa đêm đen.
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Thái Tử vẫn còn đắm chìm trong bi thương, mãi đến khi một cung tỳ vội vã chạy tới bẩm báo: “Thái Tử điện hạ, không hay rồi, không thấy thứ phi nương nương đâu!”
Thái Tử lau nước mắt đứng lên: “Cái gì gọi là không thấy?”
Cung nữ nơm nớp lo sợ đáp lời: “Thứ phi nương nương bảo nô tỳ đi nhóm lửa, ngài ấy đi lựa rau dưa tươi mới cho điện hạ, rốt cuộc một đi không trở lại… Nô tỳ đã cho người đi tìm nhưng đã tìm hết hoàng lăng mà vẫn không thấy người.”
“Tìm! Tiếp tục tìm!”
Thái Tử gào rống, gần như đã phát điên.
Nhưng tìm mấy ngày vẫn không tìm được, một người sống sờ sờ cứ biến mất như vậy.
Tựa như khi trước, nàng ta đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta, bây giờ lại bất ngờ biến mất, còn mang theo hài tử trong bụng…
Một quãng thời gian ngắn ngủi mà hắn ta đã mất đi quá nhiều.
Mẫu hậu không còn.
Phương trắc phi và hài tử cũng mất.
Linh Lung và hài tử cũng đi rồi…
Hắn ta còn lại gì chứ?