Đa Bảo rất giống hắn ta, hắn ta đã giữ Đa Bảo lại bên người, thân phận là một thái giám nhưng trên thực tế gã ta cũng không phải là thái giám thật.
Hắn nghĩ một ngày nào đó đăng cơ hoàng đế, hắn ta sẽ phong cho Đa Bảo một chức quan, để Đa Bảo cưới vợ, để Đa Bảo có hài tử của bản thân, có thân nhân huyết mạch thì con người ta mới có hy vọng sống tiếp.
Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu, tại sao Đa Bảo lại…
“Đều là ta sai…”
Sở Thụy khàn giọng nói,
Là hắn ta coi thường Vân Trạch, cho rằng chỉ cần phái hai mươi người đi là có thể lấy mạng Vân Trạch.
Sao hắn ta có thể sơ suất như vậy.
Là hắn ta chủ quan nên mới hại c.h.ế.t Đa Bảo.
“Vân, Trạch!” Hắn ta siết chặt nắm tay: “Bổn vương chắc chắn sẽ bắt ngươi đền mạng!”
Một đêm lặng yên không một tiếng động trôi qua.
Sáng hôm sau mọi người vẫn thượng triều theo lệ thường.
Vân Trạch ở bên kia đã truyền tin về, nói đã diệt được thổ phỉ, tìm được đại phu và dược liệu ở trong một hang động, đã đưa đến Ninh Châu.
Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà sau khi đưa đại phu và dược liệu tới đó, tình hình ôn dịch vẫn không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại chủ thành Ninh Châu cũng gặp tai họa.
Người được triều đình phái đi tận lực tập trung người bệnh lại một chỗ để tiện bề quản lý, nhưng người thật sự quá nhiều, căn bản là không quản nổi, người bệnh không ngừng len lỏi khiến hàng ngàn bá tánh bị lây nhiễm ôn dịch, mỗi ngày đều có người c.h.ế.t thảm, nghe nói thành Ninh Châu ngày nào cũng tràn ngập mùi hôi thối do đốt thi thể.
Bởi vì những người đó nhiễm ôn dịch qua đời, nếu không thiêu t.h.i t.h.ể thì bệnh dịch sẽ lây nhiễm vào nguồn nước, sẽ khiến càng nhiều người nhiễm bệnh hơn…
Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, triều đình cũng không dám coi thường.
“Hoàng Thượng, Thái Hậu, nhìn xu hướng này, chỉ chừng nửa tháng nữa là bệnh dịch sẽ lan tới kinh thành.”
“Ngay cả đại phu cũng bó tay không có biện pháp, bệnh dịch lần này quá nghiêm trọng, nếu không có cách khống chế thì từ bỏ đi, bằng không không biết phải c.h.ế.t bao nhiêu người nữa.”
“Cừu đại nhân, từ bỏ là ý gì, ngươi nói rõ một chút xem.”
“Nếu không phải đám người nhiễm bệnh đó len lỏi khắp nơi thì ôn dịch sẽ không trở nên nghiêm trọng như vậy, không bằng làm thế này, gom những người nhiễm bệnh đó lại chung một chỗ, một mồi lửa thiêu hủy tất cả…”
“Trời! Những người đó chỉ là nhiễm bệnh mà thôi, đâu phải phạm nhân tội ác tày trời, làm như vậy thật sự không ổn!”
“Nếu không làm như vậy thì những người đó sẽ mang theo bệnh dịch tới kinh thành, đến lúc đó triều thần chúng ta cũng sẽ nhiễm bệnh, hậu quả rất nghiêm trọng.”
“Tuy đây là hạ sách nhưng đối với cục diện hiện tại, chúng ta chỉ có thể làm như thế, triều đình không phải là lạm sát vô tội mà là để bảo hộ nhiều bá tánh hơn, không thể không làm như vậy.”
“Này, ai…”
Những người muốn phản đối cũng không biết phải nói gì, mọi người nhỏ giọng nghị luận không ngớt.
“Hoàng Thượng, Thái Hậu, xin hãy mau chóng đưa ra quyết định, không thể kéo dài việc này được!”
Mọi người bắt đầu tạo áp lực. Sở Hoằng Du tuy rằng thông minh nhưng cũng là lần đầu gặp phải tình huống như thế này, hoàn toàn không nghĩ ra đối sách gì hay.
Nhưng hắn vẫn có năng lực phân biệt tốt xấu, lập tức mở miệng nói: “Cho dù thế nào thì cũng không thể khai đao với dân chúng, trẫm không đồng ý.”
“Hoàng Thượng, thằn lằn gặp nguy hiểm còn biết tự cắn đứt đuôi để bảo vệ tính mạng, con người cũng như vậy.” Cừu đại nhân khuyên nhủ: “Nếu con người trúng độc thì cũng phải thẻo phần thịt bị nhiễm độc để giữ mạng, đây là hạ sách nhưng cũng là biện pháp vẹn toàn nhất.”
“Nếu đã biết là hạ sách thì đừng nói tới nữa.” Vân Sơ ngồi sau rèm châu chậm rãi mở miệng: “Ai gia có một biện pháp.”
Vân Sơ ngồi sau rèm châu, chậm rãi lên tiếng.
“Huyện Trường Cam chính là nơi khởi phát bệnh dịch, gần như mọi người ở đó đều nhiễm bệnh, nếu đã vậy thì tiến hành chữa trị ở huyện Trường Cam đầu tiên.”
“Đầu tiên là tập trung hết tất cả những đại phu vào huyện thành, làm vậy có thể thu hút những người nhiễm bệnh đến huyện Trường Cam, đại phu bắt mạch chẩn bệnh cho bệnh nhân, tập trung kê đơn sắc thuốc, quản lý đồng bộ. Ngoài cửa thành phải thiết lập trạm kiểm soát, chỉ được phép vào, không cho phép ra, nghiêm khắc canh giữ.”
“Người nhiễm ôn dịch sẽ biểu hiện bệnh trạng rất rõ ràng, đáy mắt đỏ lên, môi thâm sạm, rất dễ nhìn ra, sắp xếp thị vệ cẩn thận lục soát các huyện thành lân cận, chỉ cần tìm được bệnh nhân thì phải lập tức đưa đến huyện Trường Cam trị liệu, những người nào bị nghi ngờ nhiễm bệnh thì phải cách ly theo dõi…”
Vân Sơ nói đâu vào đấy, đám đại thần bên dưới trầm mặc chớp mắt.
Tuy đây không phải thượng sách nhưng rõ ràng là tốt hơn cái hạ sách kia rất nhiều, ít nhất sẽ không khiến dân chúng phẫn nộ.
Chẳng qua muốn thực hiện được biện pháp này thì vẫn có chút phiền phức.
Hơn nữa huyện Trường Cam là địa phương nhiễm ôn dịch nặng nề nhất, không có quan viên nào nguyện ý dấn thân vào đó.
“Thần nguyện đi tới đó.”
Giọng nói của một thiếu niên vang lên.
Triều thần đồng loạt nhìn sang, là thất hoàng tử, cũng chính là Thuận Vương điện hạ, năm nay mới mười ba tuổi.
Thuận Vương bước ra giữa điện, chắp tay nói: “Hoàng Thượng, Thái Hậu, thần nguyện ý đến huyện Trường Cam xử lý ôn dịch, xin hai vị đồng ý.”
Thân mẫu của Thuận Vương là Thục thái phi, cũng có giao hảo với Vân Sơ, nàng đương nhiên là tin tưởng Thuận Vương vô điều kiện, chẳng qua hắn còn quá nhỏ, lỡ đâu bị nhiễm ôn dịch… Lúc trước Thục phi mạo hiểm đút thuốc cho tiên hoàng, đã giúp đỡ nàng rất nhiều, nếu Thuận Vương xảy ra chuyện, nàng thật không còn mặt mũi đi gặp Thục phi…
“Vẫn nên để thần đi thôi.” Hướng đại nhân đứng dậy: “Thần là Thái bảo đương triều, nhưng hiện giờ triều đình không có Thái Tử, thần vô cùng nhàn rỗi, cứ để cho thần đi xử lý dịch bệnh đi.”
Vân Sơ mở miệng: “Hôm nay cứ tập hợp các vị lang trung đại phu và dược liệu trước đã, trong buổi thượng triều ngày mai, ai gia sẽ quyết định ai là người đi chuyến này.”
Sau khi bãi triều, thất hoàng tử Thuận Vương đi đến trước mặt Vân Sơ, chắp tay nói: “Thần thật lòng muốn tới huyện Trường Cam, không biết có gì Thái Hậu băn khoăn?”
“Việc này nói thì dễ nhưng làm lại rất phiền toái, ngươi hiện tại còn chưa có đủ năng lực để xử lý chuyện này.” Vân Sơ mở miệng nói: “Bây giờ ngươi cứ đến Lại bộ trước đi, rèn luyện cho tốt đã.”
“Thái Hậu đang lo ta sẽ xảy ra chuyện ở huyện Trường Cam đúng không.” Thuận Vương ngẩng đầu: “Ta sinh ra đã là hoàng tử, không thể chỉ ham hưởng thụ, chuyện cần gánh vác thì phải gánh phải. Hoàng Thượng còn nhỏ, trong chỗ tối vẫn có người mơ ước ngôi vị hoàng đế, ta thân là hoàng thúc của hắn, cũng nên giúp hắn bài ưu giải nạn, xin Thái Hậu cho ta cơ hội này.”
Vân Sơ lắc đầu.
Bệnh dịch còn vô tình hơn cả kiếm đao, sẽ không bởi vì ngươi là hậu duệ hoàng thất hay quý tộc mà buông tha ngươi.
Lúc này nên sắp xếp một người có kinh nghiệm đến đó chứ không phải là…
Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện thì bên tai lại truyền đến âm thanh của Thục thái phi: “Thái Hậu, làm hắn đi, hắn từ nhỏ liền có khát vọng, là ta vẫn luôn đè nặng hắn.”
Thục thái phi thở dài.
Nhà mẹ đẻ của bà ấy chỉ là nhà quan Tứ phẩm, một gia tộc tầm trung không thể trợ giúp được gì, bà ấy không muốn nhi tử bị cuốn vào tranh đấu triều đình nên trước giờ vẫn luôn khiêm tốn.
Nhưng hiện giờ cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế đã sắp đi đến hồi kết, đang lúc cần nhân tài, nếu lão thất đã muốn tiến lên thì cứ để hắn tiến lên.