Không biết là ai lớn tiếng nói: “Thành Vương điện hạ quan tâm bá tánh, Thành Vương mới là chân mệnh thiên tử, giang sơn này phải để Thành Vương điện hạ kế thừa, bá tánh chúng ta mới có thể an cư lạc nghiệp!”
“Thành Vương điện hạ là chân mệnh thiên tử!”
“Thành Vương điện hạ là chân mệnh thiên tử!”
Đám người càng hô càng to.
Trong lòng Thành Vương vô cùng đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ trầm ổn: “Các ngươi chớ nên nói những lời đại nghịch bất đạo như thế, đều xếp hàng cả đi, tất cả đều sẽ nhận được nước cam lộ.”
Trong hàng người còn có Giang di nương dắt theo hai đứa nhỏ là Tạ Nhàn và Từ Thích.
Bên cạnh nàng ấy còn có hàng xóm cách vách, vô cùng vui sướng nói: “Giang nương tử, chúng ta sẽ lãnh được nước cam lộ ngay thôi, nếu không phải Thành Vương điện hạ đưa thiên nữ nương nương vượt đường xa tới đây thì chúng ta nào có cơ duyên này.”
Giang di nương gật đầu: “Chứ còn gì nữa, không ngờ Thành Vương điện hạ lại lương thiện như vậy.”
Lần trước Nhàn tỷ nhi bị người ta bắt cóc, tuy ngự y đã lấy hết châm trong đầu con bé ra nhưng đêm nào con bé cũng gặp ác mộng, nàng ấy rất lo lắng cho sức khỏe của hài tử nên mới gác hết công việc để đưa hai đứa nhỏ đến đây nhận nước cam lộ, chỉ cần uống xong là thân thể của Nhàn tỷ nhi sẽ khá lên.
“Mẫu thân, nước cam lộ này linh thật sao?” Từ Thích nhíu mày nói: “Nếu nước cam lộ linh nghiệm như vậy thật thì làm sao lại phân phát cho đám dân chúng tầng chót như chúng ta vô điều kiện như vậy?”
Trên đời này đồ quý giá đều hiếm có, có lẽ trên đời này chỉ có một cái duy nhất.
Nước cam lộ có thể trị bách bệnh lại được đựng trong lu to một cách tùy tiện, gặp người nào cũng phát một chén, nhìn thế nào cũng thấy kỳ dị.
Giang di nương gật đầu: “Đương nhiên là thật, bằng không sao có nhiều người đến đây xếp hàng như vậy, mọi người đều uống, chắc chắn là linh, Thích nhi, con đứng mệt sao, mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Từ Thích lắc đầu: “Thứ mọi người đều uống là thứ tốt sao?”
Giang di nương vô cùng tin tưởng: “Thành Vương điện hạ đã đích thân nói như vậy, khẳng định là thứ tốt, hơn nữa những người từng uống qua đều nói là tốt, chắc chắn sẽ không sai.”
“Nương…” Tạ Nhàn ngập ngừng: “Nếu nước cam lộ này có thể tiêu trừ ốm đau thì tại sao triều đình lại ra lệnh đóng chặt cổng thành, không cho dân chúng trong thành ra ngoài chứ?”
Giang di nương chần chờ một chút.
“Hiện tại Thái Hậu buông rèm chấp chính, việc đóng cổng thành hẳn cũng là mệnh lệnh của Thái Hậu.” Từ Thích chậm rãi mở miệng nói: “Mẫu thân từng ở chung với Thái Hậu, hẳn là biết Thái Hậu là người thông tuệ, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ ngăn cản bá tánh đi nhận cam lộ.”
Nghĩ đến Vân Sơ, Giang di nương đột nhiên thanh tỉnh, nàng ấy mau chóng quyết định: “Chúng ta không cần cam lộ nữa, về nhà thôi.”
Từ Thích giữ tay Giang di nương: “Tới cũng tới rồi, vừa hay nhìn xem thiên nữ nương nương này là như thế nào, con cũng muốn xem thử nước cam lộ kia là thứ gì.”
Vị trí của mẫu tử ba người trong hàng khá xa, ước chừng hai canh giờ sau mới có thể lên đến phía trước, trông thấy thiên nữ nương nương trong lời đồn đãi.
“Thiên nữ nương nương thật đẹp, thật sự là tiên nữ hạ phàm sao?” Tạ Nhàn mở to mắt ngơ ngác nói: “Lục chi trong tay nàng có tiên thuật thật sao?”
Giang di nương cũng ngây người trong chốc lát, sau đó lập tức lấy lại tinh thần: “Không biết vì sao mà ta cảm thấy thiên nữ nương nương này rất quen, hình như từng gặp ở đâu đó rồi…”
Giang di nương đứng trong đoàn người càng ngày càng tiến gần lên phía trước.
Bọn họ vừa lúc đứng trong hàng ngũ gần thiên nữ nương nương nhất, lúc bước lên tới chỗ nhận cam lộ, thiên nữ nương nương đứng ngay bên cạnh bọn họ. Giang di nương ngẩng đầu nhìn, lẩm bẩm nói: “Thật sự rất quen, chắc chắn là đã gặp ở đâu đó rồi…”
Tạ Nhàn nhón chân nhận một chén cam lộ, cũng không uống mà ngọt ngào hỏi: “Ta có thể đem cam lộ về không?”
“Không thể.” Thị vệ phân phát cam lộ nghiêm túc nói: “Phải lập tức uống hết thì mới được thiên nữ nương nương chú nguyện, trừ bệnh trừ tai.”
Thật ra nước cam lộ này chỉ có nửa chén, Tạ Nhàn uống vào, sau đó bước sang bên cạnh, phun vào khăn tay của mình, lúc nãy nương đã nói tốt nhất là đừng nên uống thứ nước này.
Vừa nhổ ra, con bé đột nhiên ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Con bé quay đầu lần theo hướng mùi hương tỏa ra, phát hiện đây chính là hương thơm trên người thiên nữ nương nương.
Con bé bị Giang di nương kéo sang bên cạnh, không nhịn được mở miệng nói: “Nương, hình như con từng ngửi được hương thơm trên người thiên nữ nương nương ở đâu đó…”
Giang di nương khựng lại.
Nàng ấy vội hỏi: “Khi con còn nhỏ sao? Nhỏ là bao nhiêu tuổi? Ngửi được ở nơi nào?”
Tạ Nhàn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Hình như là Tạ gia…”
Con bé rời Tạ gia đã lâu lắm rồi, có một số việc không còn nhớ rõ nữa nhưng mùi hương kia lại gợi lên một số ký ức về Tạ gia trong đầu con bé…
“Tạ gia!” Giang di nương đột nhiên trợn tròn đôi mắt: “Là nàng ta?”
Từ Thích kinh ngạc: “Mẫu thân quen thiên nữ nương nương sao, là người Tạ gia à?”
Ở đó đều là người xếp hàng lãnh cam lộ, Giang di nương không dám lộ ra, vội vàng đưa hai đứa nhỏ rời khỏi chỗ đó, đi xa rồi nhưng nàng ấy vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đôi mắt vẫn lộ ra vẻ khó tin.
Đi tới nơi không người, lúc này nàng ấy mới mở miệng nói: “Là Đào di nương.”
Tạ Nhàn còn không nhớ rõ Đào di nương là ai chứ đừng nói tới Từ Thích, căn bản không hề biết người này.
“Nàng ta là một nữ tử phong nguyệt do một vị đại nhân ban cho Tạ Cảnh Ngọc, phu nhân thấy nàng ta đáng thương nên nâng lên làm di nương, sau này lại sinh Tạ Thế Khanh cho Tạ Cảnh Ngọc.” Giang di nương chậm rãi mở miệng nói: “Sau này Tạ gia xảy ra chuyện, cả nhà thất thế, sau khi Tạ Cảnh Ngọc c.h.ế.t còn thiếu nợ triều đình mấy trăm ngàn lượng bạc, một nửa số bạc này đã đổ ập lên người Tạ Thế Khang… Ai, Tạ Thế Khang vừa sinh ra đã ốm yếu, còn thiếu triều đình nhiều bạc như vậy, Đào di nương không thể chấp nhận gánh nặng này nên đã vứt bỏ hài tử chạy mất tăm… Tạ gia cũng sắp xếp người đi tìm nhưng mãi vẫn tìm không thấy, không ngờ…”
Giang di nương nhìn về nơi đang phát cam lộ: “Thật không ngờ nàng ta lại trở thành thiên nữ nương nương… Một nữ nhân có thể vứt bỏ hài tử thân sinh của mình, sao có thể là thiên nữ từ bi thương dân, quả thực là quá buồn cười!”
“Tất cả đều là giả!” Tạ Nhàn mở miệng: “Nhất định phải nói chuyện này cho Thái Hậu nương nương!”
Giang di nương thu hồi tầm mắt: “Thái Hậu thông minh như vậy, hẳn là đã biết từ lâu.”
“Chưa chắc.” Từ Thích chậm rãi nói: “Thái Hậu hẳn chỉ biết thiên nữ nương nương và cam lộ có vấn đề, nhưng cũng không biết vấn đề cụ thể nằm ở đâu, vẫn phải mau chóng thông báo tin này cho Thái Hậu.”
Một hàng ba người nhanh chóng đi đến chỗ cổng thành nhưng cửa thành vẫn đóng chặt, không cho bất kỳ ai ra vào.
Giang di nương muốn nhờ thủ vệ truyền lời giúp nàng ấy nhưng thủ vệ kia căn bản không thèm nhìn nàng ấy mà đã đuổi người đi.
Mãi đến chạng vạng thì đội ngũ lãnh cam lộ mới tan đi.
Lúc thiên nữ nương nương kia xuống đài thì hai chân đã cứng đờ, suýt nữa thì ngã xuống đất, tỳ nữ đứng hai bên vội vàng đỡ nàng ta đi vào trong chiếc lều to nhất kia.