Bởi vì được nghe nhạc, nên Kiều Minh rất vui vẻ. Cậu nhóc cảm thấy không thể nghe không nhạc của người ta được, vì vậy Kiều Minh lạch bạch chạy đi lấy đồ ăn vặt mà nhóc cất giữ, chia sẻ với chú Lý.
Kiều Minh: “Chú ăn hạt dưa không?”
“Ăn!”
Kiều Minh: “Chú ăn bánh không?”
“Ăn!”
Cậu nhóc bỗng nhiên ý thức được có chỗ không thích hợp, mặt mày dần dần ngưng trọng, nghiêng đầu hỏi, “ n…Vậy chú có ăn bánh quy không?”
Lý Hồng Quân gật đầu thật mạnh, “Ăn!”
Cậu nhóc Kiều Minh bẹp miệng, “Chú, sao món nào chú cũng ăn vậy nha.”
Phụt ~ Hai vợ chồng Kiều Hoa không chút nể mặt mà cười ra tiếng.
Lý Hồng Quân: “?????”
“Bạn nhỏ Kiều Minh, không phải là cháu hỏi chú có muốn ăn không sao? Là một người lễ phép, đương nhiên chú sẽ nói là muốn ăn rồi.”
Kiều Minh chớp chớp mắt, dựng ngón trỏ lên lắc lắc, “Người lễ phép không nói như vậy đâu, mà sẽ nói là: Cảm ơn bạn nhỏ Kiều Minh, chú ăn một cái là được rồi.”
Nếu nói ăn toàn bộ thì chủ nhà sẽ không còn gì để ăn, như vậy là không được.
Mẹ đã dạy nhóc, đến nhà người khác làm khách, không thể ăn hết toàn bộ đồ mà chủ nhà mang ra. Mẹ nói, có nhiều người điều kiện gia đình không quá tốt, không thể ăn hết đồ nhà của họ.
Lý Hồng Quân dở khóc dở cười, anh ta con nói chơi với Kiều Minh rất vui, lần sau còn tới chơi tiếp.
Đến khi Lý Hồng Quân ra về, Kiều Minh đứng ở cửa nhìn chú Lý rời đi, nhìn lại cái hộp nhỏ không còn mấy miếng bánh quy, nhỏ giọng lải nhải, “Chú đừng tới chơi với cháu nữa, cháu không muốn đâu.”
“Ha ha ha~” Hãy tha thứ cho hai vị phụ huynh bị dính lời người. Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng vô tâm ôm bụng cười phá lên.
====================
Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Kiều Minh ôm radio lên giường lẩm nhẩm hát. Sau một lúc, cậu nhóc vẫn không thấy mẹ đi vào ngủ.
Vì thế, Kiều Minh trèo xuống giường, xỏ dép lên, chạy ra bên ngoài.
“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy mẹ?”
Kiều Hoa đang trèo lên giường, lấy nệm gấp ở trong gốc mở ra. Đây là nệm gấp, rất tiện để cất dọn. Giường là giường đơn, rất nhỏ, nếu một mình Kiều Minh nằm thì vừa nhưng để hai người nằm thì không đủ.
“Mẹ đang trải giường.” Kiều Hoa trả lời,
Kiều Minh: “Mẹ ơi, tại sao lại phải trải giường ở đây nha?”
Kiều Hoa: “Bởi vì sau khi Minh Minh lớn lên sẽ ngủ ở chỗ này, không thể tiếp tục ngủ chung với mẹ được.”
“Con muốn ngủ với mẹ thôi.” Cậu nhóc lập tức lạch bạch chạy đến ôm đùi cô. “Lớn lên không thể ngủ chung được.” Kiều Hoa không động đậy. Cô bẻ tay, xoa xoa khuôn mặt non nớt của con trai.
“Con nhìn xem, mẹ có ngủ với bà ngoại đâu? Ba ba cũng đâu có ngủ với mẹ của ba ba? Cho nên, lớn lên ai cũng phải tự mình ngủ riêng.”
Không khí ngưng động lại hai giây.
“A… Vậy được rồi.” Tinh thần Kiều Minh có chút suy sụp.
“Vậy khi nào con lớn nha?”
Vỗ vỗ đầu con trai, Kiều Hoa tiếp tục trải giường, “Nhanh thôi, khoảng hai năm nữa là con lớn rồi.”
“Kia, vì sao bây giờ lại phải trải giường?”
Kiều Hoa chột dạ nhìn con trai, cô đẩy nhanh động tác, “Chuẩn bị trước một chút.”
Trải xong giường, Kiều Hoa còn phải kể chuyện xưa cho con trai. Kể xong câu chuyện, Kiều Minh vẫn hưng phấn như cũ, nửa ngày không thấy buồn ngủ.
“Mẹ ơi, vì sao radio nhà chúng ta không có mấy bài hát giống hộp nhỏ giống chú Lý vậy?”
“Bởi vì……….Mấy bài của chú Lý chỗ chúng ta không có.” Kiều Hoa không thể giải thích kỹ cho Kiều Minh hiểu được.
Kiều Minh ngốc ngốc hỏi tiếp, “Mẹ, con không hiểu mẹ đang nói gì cả?”
Kiều Hoa cười, vỗ m.ô.n.g con trai, “Nghe không hiểu cũng không sao, lớn lên con sẽ hiểu.”
Đem chăn bông đắp cho con trai, cậu nhóc bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, “Mẹ có mệt không mẹ?”
“Mẹ không mệt lắm.” Kiều Hoa cũng nằm xuống.
Cậu nhóc nghiêng người, ôm lấy eo cô, “Mẹ, con hát cho mẹ nghe bài con mới học nha.”
Kiều Hoa cũng hứng thú, gối tay ra sau đầu, “Nga? Mới học? Con hát thử đi.”
Kiều Hoa cho rằng con trai sẽ hát nhạc thiếu nhi, ai ngờ Kiều Minh lại hát tình ca, cậu nhóc ngâm nga có vẻ chuyên nghiệp.
Từ Sơn Tùng đang ở tủ thay quần áo, chạy nước rút một trăm mét che miệng nhỏ của con trai, “Minh Minh, con hát cái gì?”
“Ngô ngô ~” Cậu nhóc vô tội chớp mắt, đầy tay Từ Sơn Tùng ra, nhỏ giọng nói, “Con đang hát mà!”
“Con….” Mặt Từ Sơn Tùng đầy hắc tuyến. “Con nghe một lần có thể hát theo sao?”
Kiều Minh dùng sức gật đầu, “ n! Rất êm tai, con nghe một lần là nhớ kỹ!”
Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ đỡ trán, “Không phải ba ba nói không được hát ở bên ngoài sao?”
“Ba ba” Cậu nhóc nói năng rất hùng hồn lý lẽ, biểu tình cực kỳ nghiêm túc. “Chính là đang ở trong nhà mà, con đâu hát ở bên ngoài đâu.”
Kiều Hoa cười ra nước mắt.
Từ Sơn Tùng: “……..”
Anh không biết con trai có trí nhớ tốt là chuyện xấu hay chuyện tốt nữa?