“Mẹ, mẹ, con,…con…” Cậu nhóc bi thương đến mức nói không thành lời, nửa ngày trời cũng không nói được một chữ trọn vẹn.
Vừa mở miệng, nước mắt liền thay nhau rơi xuống.
“Phao Phao….chết rồi…..Phao Phao c.h.ế.t rồi….Mẹ, Tiểu Bạch không còn bạn nữa, nó sẽ c.h.ế.t theo….. Mẹ, mẹ ~ Mẹ ~”
Nói xong, cậu nhóc liền gào lên khóc, cả người cực kỳ bi thương.
“Cái gì!” Kiều Hoa kinh hãi, ngồi bệt xuống đất.
“Sao lại như vậy? Hiện tại, Phao Phao ở đâu rồi? Để mẹ đi xem.”
Cậu nhóc Kiều Minh run rẩy chỉ vào phòng ngủ, đau khổ đến mức không thể đứng dậy nổi.
Kiều Hoa nhanh chóng bế con trai vào trong phòng ngủ.
Trên cái bàn có đặt một cái bồn tráng men, Tiểu Bạch đang bơi qua bơi lại xung quanh Phao Phao. Còn Phao Phao thì nằm ngửa bụng lên trời, cả cơ thể trồi lên mặt nước, có chọc nó như thế nào nó cũng không động đậy.
Phao Phao thực sự đã chết….
“Nha, này….” Kiều Hoa có chút không biết phải làm sao.
“Đây là có chuyện gì vậy, đang êm đẹp……sao lại như thế này.”
Cô vội vàng hỏi Kiều Minh, “Ba ba đâu rồi, hồi nãy khi mẹ đi chợ không phải ba ba vẫn đang nấu cơm sao?”
Kiều Minh nghẹn ngào dụi mắt, “Ba ba, ba ba đi vệ sinh. Ba nói Minh Minh ở nhà ngoan ngoãn. Sau đó, sau đó con vớt Phao Phao lên, nhưng Phao Phao vẫn không động đậy. Ngày hôm qua nó còn vẫy đuôi, hôm nay nó không vẫy nữa. Anh Điền nói, Phao Phao c.h.ế.t rồi. Ô ô ô ~ Phao Phao c.h.ế.t rồi ~”
Hai mẹ con Kiều Hoa đợi thêm năm phút nữa thì Từ Sơn Tùng rốt cuộc cũng về, Kiều Hoa vội vàng đem con trai nhét vào người anh.
“Con trai khóc đến chết, Phao Phao đã chết, thằng bé đau lòng mà khóc!”
Con trai khóc đến chết, Phao Phao đã chết, rốt cuộc là ai chết?
Từ Sơn Tùng mờ mịt hai giây, sau khi phản ứng lại, anh vội vàng bế con trai lên xem tình huống.
Đem Phao Phao đặt trong lòng bàn tay, lật qua lật lại đánh giá, không phải ngủ cũng không phải giả chết. Nó xác thật đã chết, không giả chút nào.
“Mấy hôm trước bụng Phao Phao bỗng nhiên phình ra, có phải bởi vì vậy mà nó c.h.ế.t không?” Từ Sơn Tùng bình tĩnh phân tích. “Bụng phình ra? Kia, không phải do nó ăn no quá sao? Sau đó cũng không cho nó ăn thức ăn cho cá nữa a.”
“Phao Phao không ăn, Phao Phao đã đói bụng mấy ngày nay rồi. Bụng nó không căng, nó đói….” Nghĩ đến cái gì, cậu nhóc Kiều Minh càng khóc thương tâm hơn nữa.
“Phao Phao c.h.ế.t đói! Phao Phao là bị đói mà chết! Ô ô ô ~”
Con trai lại khóc, thân làm mẹ, Kiều Hoa đau hết cả ruột gan.
“Đừng khóc đừng khóc, mẹ dẫn con đến chỗ chú bán cá, hỏi chú ấy vì sao Phao Phao lại như vậy, rồi hỏi xem có cách nào cứu sống Phao Phao, được chứ?”
Một nhà ba người liền lên đường đi ra chợ, tìm ông chủ bán cá lần trước, vô cùng lo lắng đem Phao Phao đưa cho ông ấy.
Ông chủ bán cá tùy ý khẩy khẩy vài cái, nhìn một chút liền tìm ra nguyên nhân.
“Cá của mấy người đã chết, là do nó ăn nhiều quá bị viêm ruột mà chết.”
Một câu tương đương với giấy chứng tử cho Phao Phao. Kiều Minh nghe được càng khóc lớn hơn nữa, cậu nhóc khóc đến mức thở không ra hơi, hai tay luống cuống không biết làm gì.
Kiều Minh lấy cá lại từ trên tay ông chủ, đem Phao Phao đến gần mặt mình, cọ cọ lên thân chú cá. Nhưng cho dù Kiều Minh có cọ như thế nào thì trước sau nó đều không phản ứng.
Kiều Minh hôn Phao Phao, nựng nó, nước mắt thi nhau chảy lên bụng chú cá.
Chính là Phao Phao đã chết, nó đã đi vào giấc ngủ ngàn thu, nó không bao giờ đáp lại Kiều Minh nữa…….
“Không có việc gì lớn cả. Cá cũng không thể sống mãi, sau này năm bảy năm nữa nó cũng sẽ già mà chết. Bạn nhỏ đừng khóc.”
Ông chủ không chút để ý mà nói với Kiều Minh, cậu nhóc nghe xong càng thương tâm hơn nữa. Kiều Hoa sốt ruột dỗ nửa ngày trời, kết quả là con trai khóc càng hăng hơn nữa.
“Mẹ ~ Mẹ ~ Con không muốn, con không muốn ~ Con không muốn Phao Phao chết. Mẹ ~”
Cậu nhóc vui đầu vào trong lòng Kiều Hoa, không đến ruột gan cũng muốn trôi ra, nước mắt thấm đẫm trên áo Kiều Hoa. Giọt nước mắt nóng như vậy, làm trái tim của Kiều Hoa cũng đau đơn theo.
Kiều Hoa nhìn con trai trong lòng mình, đau lòng nhưng cũng không biết phải làm gì khác.
“Đừng khóc, đừng khóc. Mẹ mua cho con một con cá mới được không? Mua hai con cũng được, về sau nhà chúng ta liền có ba con cá, được chứ?”
Kiều Minh điên cuồng lắc đầu, khó khăn trả lời, “Không được, không được. Con chỉ muốn Phao Phao. Phao Phao là, nó là bạn của con. Mẹ ~”
Kiều Hoa bất đắc dĩ thở dài nhìn về phía Từ Sơn Tùng.
Hai vợ chồng nhìn nhau, Từ Sơn Tùng chỉ vào trong chợ hoa nói, “Chúng ta vào bên trong dạo một vòng đi.”