Chị gái hàng xóm vô cùng cao hứng cầm áo chạy về nhà, vừa ra tới cửa gặp ngay Kiều Minh chơi tuyết xong vừa mới trở về. Trên người cậu nhóc toàn là tuyết, nụ cười trên miệng vẫn chưa tắt, bởi vì chật vật như vậy nên nhìn có chút buồn cười.
Nhưng dọa người nhất chính là Từ Dũng Hạ đi đằng sau cũng dính đầy tuyết!
“Mẹ ơi, mẹ ơi ~ Bà nội ~” Cậu nhóc Kiều Minh nhảy nhót đi vào nhà.
“Con không đánh lại mấy bạn nhưng sau đó ông nội giúp con ném đó mẹ ~ Ông nội rất lợi hại, còn lại hại hơn cả ba ba!”
“Ông nội ném rất chuẩn, ném đến mức mấy bạn phải quỳ gối xin tha!” Câu quỳ gối xin tha là Kiều Minh học được từ Hoắc Nguyên Giáp nhà hàng xóm.
“Có rất nhiều anh ném không lại ông nội ~ Con cũng ném giúp ông nội, nhưng sức con nhỏ xíu xìu à, ném không trúng mấy anh.”
Bên này Kiều Minh đang lải nhải….Bên kia, mấy nữ nhân nghe mà choáng váng.
Gì gì gì? Từ Dũng Hạ cùng mấy đứa nhỏ chơi ném tuyết sao? Từ Dũng Hạ tính tình thúi như cục đá mà có thể cùng bọn nhỏ chơi ném tuyết?
Thật không thể tượng tượng ra được cảnh một ông lão chân cẳng già yếu mà ném tuyết vào bọn nhỏ đến mức bọn chúng “xin tha”
Này thật sự là ông lão già yếu dữ chưa?
Khi dễ con nít kiểu này đúng là buồn cười, cẩn thận ngẫm lại, nếu mấy đứa nhỏ còn không đánh lại thì người khác xem thường đó!
Lại nhìn Từ Dũng Hạ, tuy rằng bên ngoài ông bình tĩnh như vậy thôi nhưng nội tâm của ông đã hoảng loạn cực kỳ.
Ông giả vờ bình tĩnh như vậy thôi chớ trong lòng đã sớm loạn thành một đoàn.
Miệng d.a.o găm tâm đậu hủ chính là dùng để tả ông, mặt ngoài thì ghét bỏ Kiều Minh không phải là con ruột của Từ Sơn Tùng, nhưng đối với đứa nhỏ đáng yêu như Kiều Minh thì không có cách nào chống cự được.
Từ Sơn Tùng nói ba anh rất có ý tứ.
Kiều Hoa cười cười.
================
Ngày 28 tháng chạp, cả nhà tiến hành tổng vệ sinh, trong nhà bất kỳ ngóc ngách, xó xỉnh nào cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Hai vợ chồng Từ Hải Bình thu dọn nhà của hai người, Từ Sơn Tùng mang theo vợ con phụ dọn nhà ba mẹ.
Trong nhà chứa rất nhiều thịt, bởi vì không có tủ lạnh cho nên tất cả đều được làm đông ở ban công. Ngoài ban công không có cửa sổ, bông tuyết động lại nhiều năm, càng tích càng nhiều, lớp tuyết dày như ngăn đông tủ lạnh, muốn làm lạnh cái gì trực tiếp bỏ vào đó là xong.
Kiều Hoa nhìn Vu Chi Lan làm như thấy thứ thần kỳ gì đó, bất kể món nào mẹ chồng cô cũng trong ban công để bảo quản.
Nào là gà, vịt, cá a, đến quả lê, quả hồng cũng đông lạnh,….Mấy món khác còn đỡ, thịt sau khi làm đông cứng đến nỗi phải dùng d.a.o bổ ra mới có thể cắt thịt được.
Kiều Hoa thích nhất là món bánh trôi nhân đậu trong nhà làm, vừa mềm vừa ngọt, rất hợp khẩu vị của cô.
“Mẹ ơi, bánh trôi hấp nhân đậu ăn ngon ghê, mẹ biết làm không?” Kiều Minh cũng thích món này, mỗi buổi sáng cậu nhóc đều sẽ ăn một cái bằng không cả ngày sẽ nhắc mãi.
Kiều Hoa lắc đầu, “Mẹ không biết nhưng bà nội biết.”
“Kia, vậy để bà nội dạy chúng ta, sau này về nhà chúng ta có thể tự mình làm để ăn rồi.” Kiều Minh ngây thơ nói.
“Mẹ không học được, con học đi.” Kiều Hoa nhéo nhéo má con trai.
Bạn nhỏ Kiều Minh nhíu mày lại thành một đoàn, suy tư thật lâu mới trả lời, “Vậy được rồi.”
Nhanh chóng ăn xong phần của mình, Kiều Minh chạy bước nhỏ đến chỗ Vu Chi Lan.
“Bà nội, bà nội ơi.” Kéo góc áo của bà.
Vu Chi Lan đang đứng bên kệ bếp làm đậu hủ, nghe vậy thì tạm dừng động tác lại, “Sao thế bé cưng?”
“Bà nội có thể dạy cháu làm bánh trôi hấp nhân đậu được không ạ?” Cậu nhóc ngẩng đầu lên, mềm mềm mại mại hỏi.
Vu Chi Lan dở khóc dở cười, điểm mũi cháu trai, “Cái thằng bé này, cháu còn muốn học làm bánh trôi hấp nhân đậu sao?”
“ Ân! Mẹ nói mẹ sẽ không làm, để Minh Minh học ~”
Câu này làm cho mọi người đứng đó bật cười ha hả.
Vu Chi Lan nhéo nhéo khuôn mặt của cháu trai, “Mẹ cháu lừa cháu đó, để mẹ cháu tới học.”
Kiều Minh cào cào mặt, đi vào phòng kéo Kiều Hoa ra đây.
Cuối cùng, người học không thể nào là Kiều Minh mà là Kiều Hoa mẹ cậu nhóc. Món này cũng không khó, chỉ cần nhìn mấy lần là biết làm.