Buổi tối để đồng chí nữ về nhà một mình không an toàn cho nên Lý Hồng Quân đã xung phong đưa Du Phồn về nhà.
Cho dù lá gan của cô ấy có lớn đến thế nào đi chăng nữa, cũng dám đi về đêm một mình nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lý Hồng Quân thì vẫn gật đầu đồng ý.
Du Phồn là người ở Lê An, nhà của cô ấy cũng ở đại tạp viện, nhưng không biết vì sao, đại tạp viện của người địa phương còn nhỏ hơn của nhà Lý Hồng Quân. Căn nhà ước chừng chỉ mười mét vuông, người phải chen chen trúc trúc với bốn bức tường.
Nếu là hai mươi năm sau, diện tích căn nhà này không khác lắm so với nhà WC có không gian lớn.
“Cô cư nhiên ở chỗ này a? Còn không có sân nhỏ bên ngoài, cửa sổ cũng không có, chậc.” Đánh giá một hồi lâu mới phát hiện, nơi này giống như là chỗ các gia đình dựng lều lên để ở.
Đi ra bên ngoài nhìn thử, đúng thật là, bởi vì bên ngoài trời tối, cho nên khi Lý Hồng Quân không chú ý lắm, lúc này, anh ta mới phát hiện ra vấn đề này.
Trong lòng không khỏi thổn thức.
Chỉ nhìn bề ngoài thì sẽ cho rằng gia đình của Du Phồn điều kiện không tồi, trên thực tế, so với nhà bình thường còn không bằng, bất quá là vẻ bề ngoài mà thôi.
Lý Hồng Quân nhịn không được cảm thán trong lòng.
“Một mình tôi ở, chỉ cần có thể ngủ là được.” Từ trước đến nay, Du Phồn là người chỉ chú ý đến cách ăn mặc cùng thức ăn, còn với chỗ ở, chỉ đơn thuần là nơi để ngủ một giấc qua ngày thôi.
Lại nói, thời buổi này ở chỗ nào tìm được nhà thuê tốt, có thể có được một căn nhà trong thành phố là đã thỏa mãn lắm rồi, nếu so ra, cô ấy vẫn hơn hàng khối người.
“Chỉ có mình cô ở thôi a? Ba mẹ cô đâu?” Lúc trước, khi Kiều Hoa nói chuyện phiếm với Du Phồn, Lý Hồng Quân không có ở đó, cho nên anh ta không biết về gia đình cô ấy.”
“Đã c.h.ế.t hết rồi.” Đem đóng quần áo lộn xộn đặt qua một bên, Du Phồn trả lời một cách bâng quơ.
“Kia, còn những người thân khác thì sao?” Lý Hồng Quân đánh giá biểu tình của Du Phồn, không thấy có gì khác thường mới hỏi tiếp.
Du Phồn nhún nhún vai, chẳng hề để ý nói: “Tôi còn có bà nội, nhưng mà hiện tại bà nội ở với chú hai ở một căn nhà khác.”
Nói xong, hai người không hẹn mà cùng im lặng. Vốn không gian đã chật hẹp, hiện tại như vậy làm mọi người càng thêm bí bách.
“Nếu như cô ở một mình thấy sợ thì đi qua chỗ tôi ở đi.” Lý Hồng Quân còn chưa biết Du Phồn đã có bạn trai, cho nên anh ta không kiêng nể mà nói đùa. Vì để hòa hoãn bầu không khí mà anh ta dùng luôn đến cách này. Tuy rằng đôi khi nó sẽ làm cho người khác cảm thấy bị mạo phạm, nhưng không thể phủ nhận cách này đối với Du Phồn không hề có tác dụng.
“Mơ đẹp quá ha.” Du Phồn cười khẽ, đá một cái vào chân Lý Hồng Quân, cảm xúc lúc này ổn định hơn một chút.
Tuy trong nhà không dơ nhưng thật sự rất loạn, nhìn chỗ nào cũng có thể thấy quần áo. Ở dưới ánh đèn không sáng, mơ hồ còn thấy quần áo trong đặt trên đầu giường…..
Như bị điện giật, Lý Hồng Quân nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, “Khụ, cô có rác gì chưa ném không, tìm ra đây, lát nữa tôi đi ra ngoài ném luôn giúp cô…..”
Du Phồn dồn quần áo sang chỗ khác, cũng không quay đầu, “Cảm ơn.”
An tĩnh nhìn Du Phồn dọn vội đóng quần áo, một hồi, Lý Hồng Quân lại mở miệng hỏi: “Nói thật, cô ở chỗ như này, không sợ sao?”
Cô ấy không sợ, nhưng anh nhìn thì lo nha.
Cửa này còn mỏng hơn bìa cứng, sao có thể chắn được người xấu?
Vừa dứt lời, thấy Du Phồn cười nhếch miệng một tiếng, tay hơi sờ xuống dưới gối, sờ s0ạng một lát, một cái chủy thủ sáng loáng xuất hiện.
Quơ quơ trước mặt Lý Hồng Quân, chủy thù này sáng đến nỗi khiến da đầu của anh ta tê dại.
“Có cái gì mà sợ, thói quen thôi. Nếu ai dám lại gần….Tôi trực tiếp ~!”
Nói, đưa tay ra hiệu làm động tác cắt cổ.
“Tê ~ Đủ tàn nhẫn.” Xoa xoa cánh tay, Lý Hồng Quân chậm rãi đoạt lấy chủy thủ từ trong tay Du Phồn, cầm lên thử, “Bất quá một nữ tử như cô thì vẫn nên văn nhã một chút, đừng có mà cậy mạnh, có việc thì cũng nên dựa vào nam nhân.”
“Có ý gì?” Du Phồn làm bộ không hiểu, tim hơi hơi ngừng đập.
“Cô cũng đã hai mươi máy, đã có thể tìm bạn trai rồi.” Lý Hồng Quân dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói.
“Tìm bạn trai thì thế nào, chẳng lẽ đi qua nhà hắn ta ở sao? Vẫn là để hắn ta qua đây bồi tôi thì hơn!”
“Khụ khụ ~” Du Phồn nói chuyện này một cách hiển nhiên như vậy, Lý Hồng Quân vẫn chưa quen lắm.
“Vậy thì sớm gả chồng một chút, gả chồng là có thể dọn đi.” Đây là biện pháp đơn giản và dễ nhất mà Lý Hồng Quân có thể nghĩ ra.