Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 341



Trên đường về nhà, Kiều Hoa đồng ý với Kiều Minh sẽ thưởng cho cậu nhóc một phần táo, bởi vì hôm nay cậu nhóc đã đồng ý đi học và ở trường rất ngoan.

Cửa hàng thực phẩm đó vẫn do Tống Thanh Bình đứng bán, trong lúc cửa hàng không có khác, chị ấy quơ quơ cây đuổi ruồi cho có lên.

“Xin chào đồng chí, xin hỏi bánh hạch đào bao nhiêu tiền?”

Tống Thanh Bình chỉ vào 2 chồng bánh, “Hộp lớn hai đồng, hộp nhỏ một đồng ba, cô muốn cái nào?”

“Bên trong hộp lớn bao nhiêu cái, hộp nhỏ bao nhiêu cái?” Cái này cũng không rõ, xem ra gia đình thuộc dạng túng quẫn.

Có thể là do sắp tan làm cho nên tâm trạng Tống Thanh Bình khá tốt, kiên nhẫn giải thích, “Hộp lớn có 16 bánh, hộp nhỏ 8 bánh. Nếu cô muốn mua tặng thì tôi nghĩ nên mua hộp lớn.”

Người như vậy có vẻ như là mua bánh để tặng, Tống Thanh Bình là người bán hàng sao không nhìn ra được điểm này.

Dứt lời, Tiểu Chu lấy trong túi quần ra mấy tờ tiền nhăn nhúm, đếm kỹ một hồi, mới ra quyết định, “Vậy lấy hộp lớn đi.”

“Hai đồng.” Đưa hộp bánh cho Tiểu Chu.

Sau khi nhận tiền xong, Tống Thanh Bình chú ý thấy ba người nhà Kiều Hoa, ánh mắt lập tức vui vẻ, “Nha, Kiều Minh bảo bối, hôm nay cháu đi với ba mẹ hả? Cháu mua gì nào?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 713: 713: Võ Giải

“Thím! Mẹ cháu nói mua cho cháu mứt táo!” Hơn nữa còn mua phần, một phần mai đi học ăn, một phần mua về nhà ăn!”

“Nha, mẹ cháu thật thương cháu, lại mua mứt táo cho cháu.” Tống Thanh Bình thuần thục lấy bao mứt táo ra, chị ấy đưa qua, “Cháu có cầm được không?”

Kiều Minh cố gắng nhón chân, tay nhỏ nắm chắt túi dầu, “Thím thả ra đi, cháu cầm được rồi.”

Tống Thanh Bình chậm rãi thả tay ra, lúc này chị ấy mới phát hiện, so với một năm trước Kiều Minh đã cao hơn rất nhiều, thằng bé lớn lên không ít.

Trưởng thành thật nhanh.

Nghe tiếng, Tiểu Chu kinh ngạc quay người, “Chị Kiều Hoa!”

Hai vợ chồng nhìn cô ấy cười, Tiểu Chu vội vàng tiến lên phía trước, đem bánh hạch đào đưa qua, “Em định tìm nhà chị, không ngờ gặp ở đây.”

“Cho chị làm gì?” Kiều Hoa ngơ ngác.

Tiểu Chu tủm tỉm cười, dùng sức nhét hộp bánh vào tay cô, sợ cô không chịu nhận. “Cao Tân nói cũng nhờ có anh chị giúp đỡ, nhưng bọn em không biết cảm ơn thế nào nên mua bánh hạch đào qua chơi với bạn nhỏ.” Trong tay bọn họ không có gì, vừa lúc nhà Kiều Hoa có con nhỏ, chính vì thế hai người quyết định mua bánh hạch đào coi như cảm ơn.

“Chị gái, vì sao chị muốn đưa bánh cho mẹ em nha?” Kiều Minh ôm hai túi mứt táo, khó hiểu hỏi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 94

Vô công bất thụ lộc, đạo lý này Kiều Minh vẫn hiểu.

Chính là trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Nếu đang êm đẹp có người đưa đồ cho bạn, nhất định là người đó có mục đích riêng!

Thấy cậu nhóc đáng yêu như Kiều Minh, tim của Tiểu Chu mềm nhũn, cô ấy nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc một chút.

“Ba mẹ em chiều nay giúp chị một việc quan trọng, cho nên chị đưa bánh để cảm ơn hai người.” Tiểu Chu nghiêm túc giải thích.

“Là chuyện ba ba đánh người xấu sao?” Kiều Minh mở to mắt, đáng yêu hỏi.

Tiểu Chu có chút kinh ngạc, trố mắt, “Đúng vậy, sao em biết?”

Kiều Minh đáng yêu trả lời, “ n, em biết nha, ba mẹ nói với em rồi. Ba mẹ vốn muốn đón em tan học sớm nhưng lại phải đánh người xấu nên mới đón em trễ, thiếu chút nữa là em đã khóc đó. Nhưng mà mẹ nói bởi vì ba cứu người đuổi người xấu đi nên mới đến trễ, không phải do ba mẹ cố ý.”

Nhóc mới không phải là đứa trẻ ngang ngược vô lý đâu, cho nên nhóc không hề tức giận.

“Trời ơi, thằng bé mới có mấy tuổi mà nói chuyện thật rõ ràng.” Tống Thanh Bình hứng thú bừng bừng nhìn Kiều Minh nói chuyện.

Chị ấy bật cười, tự lẩm bẩm “Hình như Kiều Minh 4 tuổi hay là 5 tuổi nhỉ? Tóm lại thằng bé thật thông minh, ba mẹ thằng bé nuôi thằng bé thật tốt.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 163: C163: Họa họa tiết lộ sự thật mối quan hệ cha con được xác định

“Thật ngoan, em cầm đi, cái này cho em.” Ánh mắt Chu Lệ Nhiễm nhìn Kiều Minh càng thêm ôn nhu.

“Cảm ơn chị gái.” Kiều Minh vui vẻ nhận lấy.

Trước khi đi, Tiểu Chu nhỏ giọng hỏi Kiều Hoa, “Chị Kiều Hoa, cái kia….Tiền thuốc men, qua hai ngày nữa em trả được không?”

Kiều Hoa hào phóng gật đầu, “Có thể a, không có việc gì, nhà chị chưa cần gập, em cứ từ từ cũng được.”

“Cảm ơn chị, cảm ơn chị.”

Nhìn một nhà ba người rời đi, trong lòng Tiểu Chu tràn đầy hâm mộ.

Nếu sau này cô ấy có thể sinh một đứa bé đáng yêu ngoan ngoãn như Kiều Minh thì tốt rồi.

Hy vọng sau này cô ấy và Cao Tân có thể hạnh phúc, hai người có thể có được một đứa bé cho riêng mình!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.