Bận rộn cả một ngày, buổi chiều, trước khi kết thúc công việc, Kiều Hoa cố ý gọi nhóm nhân viên lại để tổ chức một buổi họp nhỏ, chủ yếu là nói về tình huống buổi sáng.
“Sáng nay, phức thức của Doanh Doanh là có vấn đề. Bán đồ thì cái gì là quan trọng nhất? Phương thức là quan trọng nhất, là nhân viên của cửa hàng thì mọi người cần học cách nhìn mặt đoán ý!”
“Chị Kiều Hoa, em biết, là thời khắc đều chú ý đến hành vi cùng ngôn từ của khách, phân tích tâm lý họ, tận lực để cho khách hàng vào Tử Tinh Đình mua sắm có trải nghiệm tốt nhất.” Doanh Doanh có chút hoảng giải thích, cô ấy cũng không hiểu vì sao bà chủ lại chỉ đích danh cô ấy ra để nói.
“Đúng vậy, nhưng buổi sáng nay em có nhớ em tiếp đãi vị khách kia sao không Doanh Doanh?”
“ Ân, nhớ rõ.” Doanh Doanh gật đầu nói.
“Buổi sáng nay, nếu không phải chị chú ý đến vị khách kia thì vị khách đó đã bị em đuổi đi. Có thể là do chị chưa nói qua về vấn đề này, ý chị muốn nói là, làm nhân viên bán hàng, cho dù là bán thứ gì, chúng ta đều phải đứng bên khách hàng chứ không phải đứng ở đối diện.”
“Đứng bên? Chị Kiều Hoa, em, em đứng bên cạnh vị khách đó mà.” Doanh Doanh gãi mặt, có chút buồn rầu.
Kiều Hoa: “………….Ý chị không nói về vị trí mà chị nói trên phương vị trí đứng, ý chị nói là trên phương diện tư tưởng.”
“Tư tưởng?” Mọi người hai mắt nhìn nhau, rõ ràng là không rõ.
Ngay cả Từ Sơn Tùng cũng tò mò nhìn về phía vợ mình. “Đúng vậy, ở bên chính là nói chúng ta cần đứng trên lập trường của khách hàng. Vậy còn ở đối diện? Là nói về việc chúng ta không ngừng giới thiệu sản phẩm cho khách, khách vừa mới vào cửa, em đã vội đi lên nói đồ nhà em giá cả tốt, chất lượng tốt, bla bla,…..không ngừng. Có một vài vị khách đi vào tiệm chỉ để đi dạo, cũng không có ý định mua quần áo, vừa vào đã thao thao bất tuyệt về tiệm mình như vậy, khách hàng cũng không ngốc, em nói lời này khách sẽ nghĩ em là đang mèo khen mèo dài đuôi!”
Kiều Hoa nói năng rất thuyết phục, Doanh Doanh cắn môi kiên nhẫn nghe Kiều Hoa “răn dạy”.
“Trong lòng khách chê phiền, vốn dĩ là định đi dạo, đã nói là em đừng đi cùng, em vẫn còn đi theo lải nhải không để yên. Em đi theo khen lâu như vậy, khách hàng sẽ dễ nghĩ đến chuyện có phải em nhân cơ hội dụ dỗ người ta! Mà một khi đã có tư tưởng như vậy thì khách hàng còn muốn đi dạo nữa sao? Như vậy là em đã đuổi người rồi.”
“Ân…..” Doanh Doanh xấu hổ gật gật đầu. Kỳ thật cô ấy chỉ là thấy Kiều Hoa nói nhiều với khách như vậy, luôn nhiệt tình chiêu đãi mỗi một vị khách khi tới cửa hàng, đem khách hàng xem như là “thượng đế” nên mới học theo. Không nghĩ tới, phương thức tiếp khách của cô ấy lại đi ngược, ngược lại thành phương thức đuổi khahcs.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, Doanh Doanh cũng đã hiểu được vì sao sáng nay biểu tình của người khách không hề tốt, thậm chí nếu Kiều Hoa không tới kịp thì vị khách đó đã chạy đi.
“Cho nên nói, mọi người cần phải đứng trên lập trường của khách hàng, ở bên cạnh mà nhìn vào. Có rất nhiều vị khách khi vào đây không biết mình muốn loại quần áo gì, hay là không nghĩ tới sẽ mua,….Chính vì thế mà trước tiên mọi người phải hỏi tình huống của khách trước, phân tích tình huống, rồi lại giới thiệu quần áo phù hợp với nhu cầu của khách hàng, sau đó mới đề cập đến chuyện quần áo của cửa hàng chúng ta có bao nhiêu tinh xảo. Cũng không nên vừa mới tới đã khen người ta xinh đẹp, cửa hàng chúng ta có rất nhiều quần áo phù hợp với khách, như vậy nghe rất giả dối, cũng không thích hợp.”
“Chất lượng khách hàng sẽ tự nhìn, tự sờ, không cần chúng ta phải giới thiệu. Có đẹp hay không chúng ta đề cử một chút là được, người ta cũng có mắt nhìn. Thấy hợp với khách thì có thể khen một chút, đừng có làm quá lên, như vậy sẽ rất giả dối. Còn có một điều quan trọng nữa là, mặc kệ cho khách hàng có tiền hay không có tiền, mua đồ ai cũng muốn được giá cả hời, cho nên thay vì giới thiệu chất lượng chúng ta có thể nói về các chương trình khuyến mãi, hoạt động giảm giá, chiết khấu gì đó. Mọi người trước tiên phải làm cho khách hàng cảm thấy mình đang được lời, có như vậy thì quần áo mới dễ dàng được bán đi.”
Thao thao bất tuyệt một hồi, miệng Kiều Hoa cũng đều khát khô, cô nhìn tất cả các nhân viên một lượt, “Mọi người đã hiểu chưa? Không rõ thì có thể hỏi lại, tôi sẽ giải thích thêm một lần nữa.”
Mọi người trăm miệng một lời, “Đã hiểu! Chị Kiều Hoa, chúng em đều đã hiểu.”
“ Ân, mọi người nắm là được.” Kiều Hoa không thích kéo dài thời gian tan tầm của nhân viên, nói xong cũng kết thúc, cô vỗ vai Doanh Doanh, ý bảo cô ấy cố lên, “Được rồi, kết thúc công việc tại đây. Hôm nay mọi người vất vả rồi, cuối tháng sẽ phát thêm tiền thưởng.”
“Cảm ơn chị Kiều Hoa!” Chỉ cần có tiền thưởng, vất vả một chút thì đã thế nào!