Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 63: Xã hội hoàn hảo



Kinh Thế ôm một cục trắng nhỏ đứng giữa tầng tầng mây ngàn.

Một tay lướt bảng trạng thái, tay còn lại chậm rì rì xoa bóp bụng nhỏ của bạch long. Rồng con hưng phấn vẫy đuôi kêu ngao ngao, lăn lộn qua lại trong lòng Kinh Thế.

Phút cuối Boss tự dưng hâm hâm dở dở kỳ quái. Thông quan kiểu này chắc sẽ không bị trừ điểm đâu nhỉ?

Thư ký Kinh tương đối lo lắng về tài chính của bản thân.

[ Người chơi: Kinh Thế

Cấp bậc: Trung bình ( Nỗ lực nào, nỗ lực nào!) ]

[ Đạo cụ: Thiệp mời từ thần linh ( Cấp L), Chổi lông gà vạn năng ( Cấp B+), Vỏ trứng rồng ( Cấp A)

Chú thích: Vỏ trứng rồng ( Thần của Rồng?): Rồng nhỏ của bạn đã đạt đủ điều kiện ấp nở và ra đời. Vỏ trứng nghiền nhuyễn chính là thức ăn bổ dưỡng thích hợp nhất cho lứa tuổi sơ sinh. ]

[ Long Chủng ( Cấp Thần thoại hiếm phương Tây), đặc tính: Duy nhất ]

[ Danh hiệu: Tìm đường sống trong chỗ chết, Con cá cũng là con người mà, cá cũng có nhân quyền, Cứu tinh của Thần

Chức năng của danh hiệu: Độ thiện cảm của NPC thuộc tính liên quan đến nhân ngư, rồng và thần thánh tăng lên, thiện cảm của NPC thuộc tính dã thú hạ xuống gấp đôi. ]

[ Kết toán phó bản:

Phó bản: Our world

Cấp độ: S+ ( Đã dị hoá)

Số lượng người chơi: 10/10

Nhiệm vụ chính tuyến: Người dọn dẹp – Hoàn thành (Đánh giá: S+) ( Thưởng 400.000 điểm)

Nhiệm vụ phụ tuyến cá nhân: (3) Hoàn thành ( Điểm tổng 500.000 x 3)

Điểm thưởng được donate: 450.000 ]

[ Video phát sóng trực tiếp của bạn đã được lưu trữ trong kho hệ thống. Có thể cài đặt chế độ xem tính phí sau khi cấp bậc của bạn tăng lên ].

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vẫn Thạch Thiên Hàng
2. Chồng Chưa Cưới Là Tra Nam
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

[ Chúc mừng phòng phát sóng trực tiếp của người chơi Kinh Thế lọt vào xếp hạng đề cử top 30: Vị trí 23 ( Thưởng 600.000 điểm) ]

[ Tổng điểm tích luỹ: 5.150.000 ]

Thống kê thành tích vô cùng khả quan, cũng không bị trừ điểm nào.

Dòng độ thiện cảm của NPC thuộc tính dã thú bị hạ xuống gấp đôi bị bôi đỏ. Có lẽ do hành động gõ đầu sinh vật thần thoại cuối phó bản. Ngược lại, phần thiện cảm có thêm một chủng loại nữa, thu hoạch coi như không tệ.

Bạch long không được xếp vào mục nào trong đạo cụ hoặc danh hiệu, nhưng lại có thể đưa vào trong ba lô hệ thống riêng biệt chuyên dùng chứa vật sống. Vỏ trứng cấp A cũng tạm thời giải quyết được vấn đề thực phẩm cho rồng sơ sinh.

Kinh Thế rồi lại xoa bóp móng vuốt của rồng nhỏ. Tự do xem xét thêm một lúc rồi mới chọn truyền tống về Vực Thẳm.

_

Màn đêm bị vén lên, lá đỏ mênh mang lướt qua các dãy kiến trúc độc đáo.

Trên đường phố còn có thể nhìn đến tốp năm tốp ba người đi đường. Bọn họ có người mặc đồ bình thường, có người khoác quân phục, lại có người bọc lên mình bộ giáp kỵ sĩ sáng bóng như gương.

Xuyên mười dặm phố với đủ loại cửa hàng được dựng lên bởi người chơi. Đa dạng độc đáo các kiểu thể loại phong cách theo các thời kỳ.

Bạch long bị thủ đô ma thuật huyền bí lấp lánh này làm cho hứng thú không thôi. Dùng hết sức bú sữa mẹ chui từ trong tay Kinh Thế ra ngoài.

: “Ma ma, bay bay, xem xem!” Đôi mắt xanh tràn ngập chờ mong.

Giữa Kinh Thế và rồng nhỏ có trói buộc của hệ thống, vậy nên cũng không sợ nhóc con đi lạc. Hắn bẻ một miếng vỏ trứng đưa đến: “Ngoan, đừng đi xa quá. Nhớ cẩn thận.”

Bạch long hé miệng, a ô một ngụm cắn vỏ trứng

: “Ngao. Đã biết, mama ~”

Bạch long được Kinh Thế cho phép, vui vẻ ôm mảnh vỏ trứng ngao ô ngao ô gặm sạch sẽ. Ăn no xong lập tức cất cánh bay lên cao, ở trên không hếch cằm dương móng vuốt.

Nơi này rất đẹp, phù hợp mỹ quan của cục cưng.

Quyết định rồi, cục cưng cho phép nơi này làm lãnh địa tạm thời cho mama và mình.

Morning các thần dân tương lai của trẫm ~

Trẫm tới đây ~!

Kinh Thế nhìn theo vệt trắng bay vút lên, bước chân chậm rãi băng qua bóng râm của tầng mây rải xuống.

Lướt qua cửa hàng bán đồng hồ và máy móc hơi nước, ngắm nhìn toà tháp cao chọc trời. Thỉnh thoảng liếc mắc nhìn về phía quán rượu nhộn nhịp, nơi vang lên tiếng đàn sáo và tiếng hát hò cả ngày lẫn đêm trong nhưng cơn say.

Kinh Thế nhìn hoàn cảnh chung quanh, có chút cảm khái cầm lấy một tờ nhà ở phát bên đường.

Đột ngột, người chơi hai bên đường đồng loạt dạt ra, nhường đường cho một bóng hình thong thả đi tới.

Người nọ mặc áo dài xanh lá huỳnh quang với lớp lớp rườm rà, chân đi bốt da cao gót. Tóc đen dài tết hai bên, xen kẽ buộc lại cầu kỳ bằng một sợi dây bạc rủ xuống. Đầu dây đính một viên ngọc lam lấp lánh quen thuộc.

Là thứ mà Kinh Thế đã cất công tỉ mỉ chọn lựa rất lâu trước khi đem tặng.

Mỗi lần Linh Uyên xuất hiện, hắn đều phải che mắt lại cảm thán.

Một cái mặt gánh được toàn bộ trang phục. Quả là tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao của nhân loại.

Kinh Thế chịu đựng xấu hổ đi về phía trước, lại gần cây đồ xanh lá chói mù mắt kia.

Vừa đến đã bị người đối diện dùng sức ôm vào lòng, mềm nhẹ nói

: “Cậu về rồi.”

Linh Uyên ôm sát cánh tay Kinh Thế, gắt gao mà dựa gần hắn. Mắt phượng hơi xếch nhìn chằm chằm Kinh Thế.

Ánh mắt kia phảng phất một mảnh lông chim, nhẹ nhàng rơi xuống trong lòng, không tiếng động làm nổi lên từng vòng gợn sóng.

Kinh Thế: “…” A. Thật là một nam nhân nghiệp chướng nặng nề.

Kinh Thế cảm khái xong thì ngẩng đầu, đôi mắt cong thành trăng non

: “Tôi về rồi đây.”

Linh Uyên nhắm mắt lại, vẻ mặt thành kính hôn lên trán hắn.

Nhìn gần mới thấy, không chỉ màu sắc, mà cả thiết kế bộ trang phục kia trông cực kỳ khoa trương buồn cười. Nhưng Kinh Thế không muốn cười, bởi vì lúc này hắn chỉ thấy được biểu tình chuyên chú cùng thành kính của người đối diện.

Một tia rung động từ đáy mắt truyền đến trái tim.

Kinh Thế ôm Linh Uyên, giống như tìm về nhà.

_

Hai người công khai quấn quýt ôm nhau trên đường, thoạt nhìn tràn đầy ngu ngốc.

Cách đó không xa, có hai người khác đang đứng xem.

Tham Khảo Thêm:  Chương 44: C44: Đan tổ mới ra đời

Một thanh niên tóc trắng và một thiếu niên tóc nâu phi thường xinh đẹp.

Thiếu niên dáng người mảnh mai, gương mặt tinh xảo hấp dẫn vô số người qua đường quay đầu nhìn lại.

Lúc này, vị mỹ nhân ấy đang không vui khoanh tay trước ngực càu nhàu

: “Không hiểu, không thể hiểu được.”

: “Tên đó cái nết thì rách, thích chơi trội, mồm mép nhảy tanh tách, thích trèo lên đầu lên cổ người khác. Còn có, mắt thẩm mỹ cũng chướng mắt v** ra.”

Đôi mắt hổ phách nheo lại, Mephisto vuốt v e gương mặt kiều diễm của mình: “Rõ là ta ngon như vậy, con mồi lại chẳng hứng thú gì.”

: “Không lẽ hắn lại thích kiểu người có thể biến hào quang rực rỡ thành thứ khổ ải lầm than hơn ư?”

: “Nhìn hashtag của tên chó đó chưa?”

Thiếu niên cắn môi, ỉu xìu rầu rĩ híp mắt nhìn qua.

Micae không ăn kiểu này của Mephisto. Đáy mắt gã ý vị thâm trường

: “Top 1 bảng xếp hạng. Trang phục có xấu tệ cũng có cái mặt gánh cho. Với cả, y cũng không hỗn đến mức mất đạo đức, không nói xấu sau lưng người ta và không phải bạ ai cũng láo lếu.”

: “Chủ yếu là do câu nào câu đấy nghe ngứa tai vô cùng. Nếu không cả cái server đã không ghét y.”

Micae bĩu môi, tiếng bẻ khớp xương rắc rắc vang lên giữa các đốt ngón tay.

: “Đối với mấy tên kiểu này, không thù hận hay ảnh hưởng đến mình thì cứ kệ nó đi.”

Mephisto: “… Anh vừa nghiến răng đấy à?”

_

Sau khi ôm ấp nhau qua lại một lúc lâu, Linh Uyên lấy ra thứ gì đó nhét vào tay Kinh Thế.

Là búp bê nhỏ Linh Uyên.

Kinh Thế vừa kinh ngạc vừa tò mò ngắm nghía.

Từ phó bản tín ngưỡng Vạn thánh thần ra, hắn đã thử tự sửa nhiều lần. Nhưng có vài chỗ vẫn không thể phục hồi như cũ, chỉ còn cách gửi búp bê đi sửa nhiều nơi. Không biết làm cách nào cuối cùng lại rơi vào tay Linh Uyên.

Đáng kinh ngạc hơn là, búp bê vải đã được y sửa lại hoàn hảo như mới. Áo choàng và mũ chóp còn gắn thêm hoa văn xinh xắn điệu đà.

Kinh Thế vui vẻ sờ s0ạng búp bê nhỏ: “Cái này sửa có cần nhiều điểm không?”

: “Cần rất nhiều tình yêu.”

Ánh mắt ôn hòa của y làm mặt Kinh Thế đỏ bừng như sắp bị đun chín.

Kinh Thế: Khung máy móc đã qua tái. Kích động đến ngất đi. jpg

Linh Uyên đổi chủ đề trong chớp nhoáng: “Đúng rồi, nghe Vin nói lần này cưng suýt mất luôn cánh tay trong phó bản hử?”

Kinh Thế im lặng vài giây, cọ tới cọ lui nhìn đi nơi khác.

Linh Uyên chỉ là ở một bên lẳng lặng mà nhìn hắn.

Lẳng lặng… Nhìn hắn.

Không khí khó có thể hình dung trong nháy mắt lan tràn.

Kinh Thế: “Chỉ là sơ suất nhất thời…”

Sau đó, hắn nghe được tiếng cười lạnh lùng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng.

Đối phương buồn bực rũ mắt, mắt đen không rời Kinh Thế, phảng phất hắn chính là toàn thế giới

: “Nếu cưng cứ liên tục bị thương như vậy anh sẽ không chịu nổi làm gì đó mất. Cái kiểu liều mạng như cưng thật không lúc nào không làm người ta lo lắng mà.”

Làm gì đó trong miệng Linh Uyên chắc chắn không phải điêu gì tốt lành.

Nhưng biểu tình u buồn kia của y thật sự làm Kinh Thế xem đến tan nát cõi lòng.

Hắn duỗi tay mềm nhẹ xoa xoa má y, hứa hẹn

: “Tôi hứa về sau sẽ cẩn thận hơn, không để bản thân bị thương nữa…”

: “Chúng ta sẽ cùng sống sót chừng nào còn ở bên nhau.”

: “Cho nên đừng buồn…”

: “Linh Uyên.”

Linh Uyên buồn bực cúi đầu, chóp mũi khẽ chạm vào trán cùng gương mặt hắn, như thể đang trấn an.

Đáy mắt tựa mặt hồ trong suốt, mang theo vô hạn ôn nhu. Làm Kinh Thế liếc mắt một cái liền hận không thể chết chìm ở bên trong.

Linh Uyên cuối cùng vẫn mềm lòng, thở dài ôm Kinh Thế. Nhòm vào tờ trong tay đối phương, một tay không an phận duỗi vào dưới áo sơ mi véo véo eo hắn

: “Cưng định thuê nhà ở hả? Về chỗ anh đi, muốn phòng rộng cỡ nào cũng có.”

Kinh Thế giãy dụa nhảy nhót muốn thoát khỏi tay y: “Buông ra, đừng có động tay động chân với người ta giữa chốn công cộng.”

Top 1 server vừa lừa lại gạt, cực lực vì chính mình tranh thủ cơ hội: “Đừng lo, không ai để ý đâu.”

Mephisto: “Xin chào, tôi vẫn còn sống và đang nhìn đây.”

Hai người Micae và Mephisto xuất hiện làm Kinh Thế lập tức nghiêm chỉnh đứng thẳng. Linh Uyên giúp hắn kéo thẳng áo, bĩu môi nhìn qua.

: “Con mồi, chỗ tôi cũng đang dư phòng ở nha. Thêm một người không thành vấn đề ~” Thiếu niên cười tủm tỉm giơ tay.

Thấy Kinh Thế không biểu cảm, cậu lại thiện lương hồn nhiên bổ sung: “Tôi có lâu đài nha~”

Uầy.

Kinh Thế hơi dao động.

: “Lâu đài của cậu ta ở rất xa khu trung tâm Vực Thẳm. Sẽ không thuận lợi cho tìm việc.” Micae thong dong bình tĩnh đi đến, hạ giọng thổi gió bên tai.

Kinh Thế cẩn thận nghiên cứu trong chốc lát, cảm thấy gã nói đúng. Vì vậy cũng gật đầu, lấy ra một cây kẹo que nhét cho Mephisto

: “Cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng trước mắt tôi vẫn nên ở lại văn phòng của sếp Dung thì hơn.”

Mặt nạ tươi cười của Mephito răng rắc nứt ra. Thiếu niên nhìn về phía thanh niên tóc trắng, tươi cười hoàn toàn có thể so sánh với một đóa bạch liên hoa oán độc.

Micae cong môi, ha một tiếng.

Linh Uyên cũng cảm thấy không vui.

Trong lòng y yên lặng lại nhớ một bút bên cạnh tên của Micae và Mephisto trong danh sách.

Theo sau phi thường thuần thục mà lấy đạo cụ liên lạc ra gọi về tổng bộ.

: “Noah, trong danh sách tài sản của tôi có lâu đài không? Loại ở gần trung tâm Vực Thẳm ấy? Không có à, mua một cái đi.”

Bên kia thờ ơ cúp máy, tươi cười giả dối trên mặt cũng chậm rãi biến mất.

Kế đó, Cảnh Duy trơ mắt khó hiểu nhìn đồng nghiệp hung hăng quất gối la hét trong phòng làm việc.

: “Tên hâm aaa!!!”

Giải phóng thiên tính xong, Noah lại trở về hình tượng nhân viên chăm chỉ. Làm như không có việc gì mà cầm thiết bị liên lạc lên đi đàm phán mua lâu đài.

_

Ồn ào ầm ĩ một đường đến gần văn phong của Dung Ly. Đã thấy anh cùng với Ôn Mặc, còn có An Vi và An Hòa đợi sẵn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 36

Bọn họ là do nghe được Dung Ly thành công kích hoạt vũ khí cá nhân nên tới chúc mừng. Đồng thời cũng là hỏi thăm Kinh Thế về thương thế trong phó bản.

Chỉ mới không gặp bao lâu, dường như Ôn Mặc thay đổi khác trước rất nhiều. Vẻ ngây ngô mềm mại của thiếu niên đã rút đi không ít. Có thêm một loại thanh cao, tao nhã của người tu Đạo.

Ôn Mặc thấy Kinh Thế thì vô cùng mừng rỡ. Vừa mở miệng liền bắt đầu hỏi thăm các loại phương diện. Sau đó lại kể ra đoạn thời gian này đi theo An Vi tu luyện học được những gì. Từ lục nghệ của quân tử đến cách trảm yêu trừ ma, trận pháp, vẽ bùa linh tinh đủ loại. An Hòa cũng luôn ở bên cạnh hỗ trợ sửa đúng không ít.

Sư trưởng như cha. Nhìn thái độ của Ôn Mặc, xem ra tiên tôn An Vi thật sự là người thầy đủ tư cách.

Một hồi xã giao sau, lại có thêm hai người đến tham gia náo nhiệt.

Là Trì Ảnh và Ly Vân.

: “Người anh em.” Tóc đỏ vừa đến liền hớn hở vỗ vai Kinh Thế, xách con gia cầm màu trắng trong tay lên: “Anh vừa thịt con vịt này, tối nay ăn vịt nướng tẩm bổ nhé?”

Mọi người: “…”

Kinh Thế: “… Khi thịt nó, nó có kêu không?”

Trì Ảnh: “Kêu mấy tiếng.”

Kinh Thế: “Biết nó đang nói gì không?”

Trì Ảnh gãi đầu: “Hở? Không. Thế nó nói gì vậy?”

Kinh Thế: “Nó nói: Tao là ngỗng, tao là ngỗng!”

Trì Ảnh: “…”

Không đến vài giây, trên đầu đột nhiên truyền đến tiếng đập cánh thật lớn.

Một khối gì đó mềm mềm thơm thơm chụp xuống đầu Kinh Thế. Lớp vảy bạc sáng bóng láng mịn như một khối ngọc lạnh lẽo chợt loé lên trong tầm mắt mọi người.

Bạch long treo trên đầu Kinh Thế, nhìn thấy búp bê trong tay hắn thì tức giận giơ vuốt vỗ bẹp bẹp vào đỉnh đầu thanh niên.

: “Ngao ngao ngao ngao!”

: “Hư mama!” Nhãi con hầm hè giương nanh múa vuốt, miệng nhỏ chít chít thê lương.

: “Cục cưng vừa đi, đã, đã lén lút, lén lút tìm nhãi con khác!”

Tóc đen rối tung, Kinh Thế nhấc rồng nhỏ từ trên đầu xuống, dịu dàng nâng trong tay dỗ dành: “Chỉ là búp bê vải thôi, không phải nhãi con khác.”

Bạch long mở to mắt nhìn búp bê, nghiêm túc quan sát một hồi. Thấy nó không động đậy gì cả thì thở phào một hơi, duối cổ gặm loạn.

Hù chết cục cưng!

Rồng nhỏ sụt sịt nắm ống tay áo của Kinh Thế xoa xoa nước mũi. Cái miệng nhỏ hơi giật giật, đáng thương cực kỳ.

Vừa quay đầu, liền bị một đám người vây quanh nhìn chằm chằm.

Bạch long giật thót, lập tức rụt về trốn sâu vào trong lòng Kinh Thế. Chỉ hơi nghểnh khuôn mặt nhỏ lên len lén nhìn ra ngoài.

: “Không thể nào!!!” Mephisto sừng sộ: “Hoá ra cách ly sinh sản còn có thể khiến người sinh ra rồng sao?”

Micae biểu tình quái dị: “Con của cậu với Linh Uyên à?”

: “Không.”

Linh Uyên vừa thấy Bạch long thì vừa hoảng hốt vừa kinh ngạc. Y nắm lấy tay Kinh Thế, nghẹn ngào cúi đầu càng ngày càng thấp, mặt càng ngày càng đỏ.

: “Cậu vất vả rồi.”

Sau đó cực kỳ dịu dàng dang tay với rồng nhỏ, ôn nhu trong mắt đều tràn ra tới, ngữ khí mềm mại mang theo sung sướng: “Cục cưng, gọi papa nào!”

Rồng nhỏ sửng sốt ngẩn người, đôi mắt chớp chớp không ngừng. Giây sau lập tức dang cánh bay phơi phới sà vào lòng y

: “Papa ơi ~”

An Hòa bị sốc. An Vi thì kinh ngạc, lời nói tự nhiên không cần kiêng dè: “Không ghét bỏ Linh Uyên, không lẽ thật sự là con ruột?!”

Kinh Thế: “…” Mấy tên dở này.

Sau khi Dung Ly và Trì Ảnh đứng ra giải thích rõ ràng, sinh mệnh bé nhỏ vừa chào đời không lâu vẫn rất được hoan nghênh.

Ôn Mặc e thẹn cúi đầu nhéo sừng nhỏ của Bạch long: “Anh Kinh, anh đã nghĩ tên cho bé con chưa?”

: “…Ừm.”

Thấy hắn gật đầu khẳng định, Bạch long run lên một cái rồi ngẩng đầu lên ngay. Đôi mắt ngơ ngác nhìn Kinh Thế.

Người nọ nhìn nó, nói một cách trìu mến: “Sky, bầu trời. Là phép màu tuyệt đẹp gửi tới từ không trung.

Đôi mắt lam trong veo của rồng nhỏ như nhảy lên những ngôi sao. Vỗ cánh bay đến nắm lấy ngón trỏ của Kinh Thế, trái tim nhỏ giống như nở hoa, cảm thấy mỹ mãn lặp lại

: “Sky…”

Quá ngầu ~!

Cục cưng phê duyệt!

Linh Uyên cũng cọ cọ dịch qua, nhão nhão dính dính kéo lấy cục bột nếp về phía mình. Trao cho nhãi con cái ôm ấp áp như ánh mặt trời.

: “Anh sẽ nuôi dạy con chúng ta thật tốt.”

Micae: “Học gian trá, xảo quyệt và nham hiểm à?”

Nghe thấy thế, đôi mắt trong suốt sạch sẽ của Bạch long tràn đầy sự mông lung nhìn Linh Uyên, dịch ra xa chút.

Linh Uyên nghiêm mặt nói: “Đừng vì định kiến mà đánh giá một người. Đôi khi những hành động xấu trước giờ chỉ là những giây phút EQ hạ thấp vô tình tạo ra mà thôi.”

Trì Ảnh: “Tha cho EQ đi, nó không gánh nổi trọng trách đấy đâu.”

Kinh Thế vô cùng nhuần nhuyễn đáp lại: “Yên tâm. Nhãi con mà học theo câu nào vớ vẩn thốt ra từ miệng y thì tôi sẽ trói cả hai lại và gửi đi khóa tu mùa hè trong liên tục ba năm, hứa.”

Linh Uyên rùng mình. Cái vuốt của Bạch long cũng không tự giác lui về sau một chút.

: “Đúng rồi.”

Mephisto bước tới, từ không gian lấy ra một vương miện vàng lóng lánh, đội lên cho nhóc con: “Đây là quà mừng.”

Vừa nhìn, không ngờ lại là một đạo cụ bảo hộ cấp S.

: “Lấy từ chỗ một tên thần minh nhỏ chết tiệt từ phó bản nào đó muốn chơi tín đồ play với ta đấy.” Thiếu niên phất tay, giọng mỉa mai: “Không cần sợ trả thù hay nguyền rủa đâu. Mấy tên tôm tép có tí thực lực tự xưng thần so với các vị cai quản Vực Thẳm tính ra còn chẳng bằng một hạt bụi.”

: “Gã kinh tởm đó dám đòi nhốt ta lại, vậy nên ta đã thanh trừng cái tư tưởng bên dưới của gã. Bố mày đẹp chứ bố đâu có ngu!”

Thiếu niên nở nụ cười xinh đẹp, làm người nhìn hận không thể đem mệnh đều cho hắn.

Mọi người: “…”

Kinh Thế đã sớm che tai rồng bạc. Tất cả những người còn lại cũng ăn ý không hỏi số phận của thần minh kia về sau ra sao.

Mephisto hừ một tiếng, lóng ngóng xoa đầu nhãi con

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

: “Dù sao đi nữa, chúc nhóc lớn lên khoẻ mạnh, trở thành một người tài hoa thống lĩnh thiên hạ như ta.”

Rồng nhỏ màu trắng bạc kiêu ngạo ngẩng đầu, cực kỳ có linh tính mà vỗ ngực.

Thiếu niên bật cười: “Tốt, rất có khí thế.”

Những người khác cũng lục đục tiến lên tặng quà, tranh giành gửi cho đứa nhỏ những lời chúc tốt đẹp nhất.

Micae lấy ra một thanh kiếm nhỏ bằng vàng: “Chúc cho nhóc có được vinh quang không bao giờ tắt, mạnh lên rồi đạp Linh Uyên khỏi top 1 thì càng tốt.”

: “Sky, luôn tin tưởng vào bản thân và sống tự do theo ý thích nhé.” An Vi từ tốn đeo một viên ngọc bội trắng vào móng vuốt Bạch long: “Còn có, nhóc nghĩ sao về việc tu tiên? Ta có thể để An Hoà nhận nhóc làm thế hệ đệ tử kế tiếp?”

: “Người quân tử tu tiên thì đừng có ép buộc người khác phải theo ý mình.” Ly Vân híp mắt chen lên, lấy ra một tượng vàng nhỏ: “Hãy lớn lên và trở thành tín đồ của thần vĩ đi thần quan tương lai.”

Tượng vàng kia vậy mà lại là tượng điêu khắc của Kinh Thế.

Linh Uyên móc ví đi qua, muốn mua thêm cho chính mình vài trăm cái. Những người khác cũng rục rà rục rịch.

Ly Vân vui mừng ký đơn: “Quả nhiên là sức hấp dẫn của Thần vĩ đại. Giáo hội của chúng ta sẽ thừa kế lý niệm của người, đem quang huy của người gieo rắc, cứu vớt đồng bào.”

Kinh Thế: “…” *Beep* *Beep*! Mấy người cư nhiên ở trước mặt tôi làm loạn thế mà được à? Với cả từ lúc nào tên này đã phát triển ra một cái tà giáo rồi?

Còn có, cứu rỗi đồng bào lại là cái quỷ gì?

Không hỏi thì không biết, hỏi ra mới biết, danh sách tham gia còn có không ít người đâu.

Kinh Thế mím môi, cổ đỏ bừng: “Như vậy có phải hay không… Không tốt lắm?”

: “Như thế nào sẽ? Có thể đi theo Ngài, chính là vinh quang to lớn cho họ.” Ly Vân cảm thán nói.

Bạch long thích thú ôm tượng vàng, còn ngứa răng gặm hai phát.

Ly Vân vừa nhìn liền sừng sổ lên: “Sao ngươi dám làm vậy với thần tượng! Đây là coi thường thần quyền sỉ nhục giáo hội!”

: “Sky! Đừng tưởng là thần quan tương lai, mang dòng máu của Thần thì có thể tha thứ… A!”

Ly Vân bị Mephisto và Micae che miệng lôi đi, để lại rồng nhỏ khó hiểu nghiêng đầu nhỏ nhìn theo.

Trì Ảnh chậc chậc hai tiếng, lấy ra một cuốn sách dày kẹp bút viết: “Hãy trở thành một nam chính siêu cấp ngầu nhé, anh hùng nhỏ.”

Kinh Thế: “Các người đều bình thường một chút xem nào.”

An Hoà thở dài đeo cho nhãi con một vòng tay không gian. Ôn Mặc tặng một con gấu bông lớn, chọc cho Bạch long cười thích thú.

Dung Ly thực tế hơn nhiều, chuyển cho Kinh Thế mười triệu điểm. Sau đó đưa ra một hòm vàng thỏi rồi nói với bé con: “Hãy sống hạnh phúc với cuộc đời mình chọn, vui vẻ trưởng thành.”

Linh Uyên ở bên cạnh đã chất ra một núi quà cao gấp ba đỉnh đầu. Nếu không phải Kinh Thế kịp thời ngăn lại, y còn định chuyển luôn mấy bất động sản dưới tên trong Vực Thẳm cho Sky.

Tín nhắn trên giao diện của Kinh Thế cũng nhiều lên. Người quen đều gửi quà đến ồ ạt như lũ lụt. Chị Quân từ Hội Ma Nữ là một thùng sữa pháp thuật chuyên dùng cho trẻ sơ sinh. Vin gửi tặng bùa thạch anh hộ mệnh, Caesar là hộp ma quái. Còn có hội ba người [ Thẩm phán ], Cảnh Duy và Noah từ phòng làm việc của Linh Uyên,…

Đi kèm là vài đơn đặt hàng tượng điêu khắc từ chỗ Ly Vân.

Kinh Thế: “…” Ra là mấy người đều ở trong cái hội tà giáo kia hả.

Mỗi ngày đều nạp được một ít kiến thức vô dụng.

Sky ngồi yên trong lòng Kinh Thế, được mọi người vây quanh chúc phúc bằng những món quà tuyệt đẹp nhất và những ngôn từ dịu dàng nhất.

Rồng nhỏ nhìn trái nhìn phải, dùng thanh âm non nớt ngọt lịm trịnh trọng nói cảm ơn với từng người một. Quả thực là ngoan ngoãn không ai sánh bằng.

Thực tế, nhãi con nào đó đang kiểm kê cống phẩm thu được, tâm tình còn rất không tồi.

Thần dân tương lai của trẫm quả nhiên đều rất nhiệt tình.

Hôm nay ngoại lệ cho phép các ngươi được chạm vào cục cưng đấy. Chỉ cần không nhiều hơn papa với mama là được.

Chơi đùa qua lại hơn nửa ngày, Bạch long cũng bắt đầu mệt mỏi. Cả người treo đầy quà tặng dang cánh lắc lư trái phải bay về chỗ Kinh Thế.

Kinh Thế phối hợp động tác, để nhãi con nhỏ xíu thoải mái nằm trong lòng.

Sky ngao ngao ôm lấy tay Kinh Thế, chôn mặt cọ cọ. Một đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng.

: “Mau ngủ đi.”

: “Ngủ ngon, mama…”

Sau khi chúc hắn ngủ ngon, nhãi con lại chúc cả Linh Uyên và từng người còn lại một lần nữa.

Dù sao cục cưng cũng rất công bằng.

Chúc hết một vòng rồi, Kinh Thế vẫn nghe thấy tiếng Bạch long lí nhí

: “Chúc bản thân, cũng ngủ ngon. Tớ yêu cậu.”

: “…”

Rồng nhỏ đã nhắm mắt rồi, lại mở ra. Ngó nghiêng nhìn về phía búp bê nhỏ trong tay Kinh Thế.

Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng vẫn hừ một tiếng duỗi móng vuốt kéo búp bê lại gần.

Sky khe khẽ nghiêng đầu, nghiêm túc nói từng chữ: “Tớ cũng, yêu cậu, ngủ ngon.”

Bạch long nhắm mắt. Chỉ chốc lát sau đã thở đều, yên giấc chìm trong giấc mơ thanh bình.

Mọi người ở xung quanh đều không hẹn mà cùng im lặng, động tác nhẹ nhàng hẳn lên. Kinh Thế cúi đầu, hôn lên sừng nhỏ của nhãi con đang ngủ say.

Từ khi chào đời tới nay, ấn tượng sâu đậm vĩnh viễn khắc ghi trong đôi mắt nhỏ của Sky đều là những điều tốt đẹp, lạc quan và tích cực nhất.

Ở nơi tăm tối nhất, sinh ra với linh hồn trong sáng nhất. Thuần khiết như tuyết trắng, ngập tràn hy vọng với tương lai.

Kể cả khi phía trước rồi sẽ xuất hiện những điều xấu xí. Hay phải trải qua ác ý, âm mưu, phản bội hay những điều làm tổn thương đến cảm xúc.

Cũng không sao cả.

Rồng nhỏ có mama, papa, còn có rất nhiều người thân.

Sky cũng là loài rồng kiêu ngạo và mạnh mẽ.

Vậy nên mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

Trời tối rồi.

Bầu trời có thể bão bùng, nhưng mưa không thể rơi mãi được đâu.

_


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.