*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh và Lục Ngọc đi gửi phong thư này, sau đó cô nói: “Gọi cha mẹ em với.”
Mua heo là chuyện lớn, họ cũng phải đi theo chọn.
May mà Phó Cầm Duy có xe ba bánh, chở Lục Ngọc, cha mẹ Lục cùng tới trại nuôi heo trong huyện.
Buổi sáng khi anh mang cổ vịt tới cung tiêu xã, đã gọi điện thoại cho bạn học rồi.
Họ vừa tới đã nhìn thấy Lưu Bàng đứng đợi ở bên ngoài.
Thấy Phó Cầm Duy liền cười nói: “Bạn học cũ.”
Phó Cầm Duy nói: “Làm phiền rồi.”
Con người Lưu Bàng tính tình sảng khoái, nói: “Phiền cái gì, có chuyện gì cứ tới tìm tôi.”
Lục Ngọc đưa há cảo mang tới cho anh ấy, nói: “Cũng không biết anh thích ăn nhân gì, đơn giản gói vài cái.”
Lưu Bàng nhìn thấy há cảo liền nuốt nước miếng, món quà này đã tặng đúng lòng anh ấy. Đầu bếp bên trại heo này nấu ăn cũng không khác gì đồ ăn cho heo, nhưng cũng không thể ra ngoài ăn hằng ngày, anh ấy đã đói trơ xương rồi.
Hôm nay có há cảo, cái khác không nói, chuyện ăn trưa coi như đã được giải quyết.
Nhìn Lục Ngọc nói: “Chị dâu, khách sáo cái gì.”
Sau đó liền dẫn họ đến trại heo. Quy mô bên này rất lớn, phóng mắt nhìn đều là heo lớn. Con lớn nhất phải hơn một tạ rưỡi, nở nang, cha mẹ Lục nhìn tới choáng váng.
Nghe nói họ tới mua heo sữa, trực tiếp dẫn họ tới chỗ heo sữa.
Lưu Bàng gọi người cho heo ăn chút đồ ăn, bầy heo con cắm đầu vào trong máng ăn, giành nhau hậm hực.
Trông vô cùng thích.
Lục Ngọc nói: “Heo sữa bao nhiêu tiền một con.”
“Giá thống nhất, đực hai mươi lăm, cái ba mươi lăm. Các người chọn con đực ngon hơn. Thịt heo đực thơm hơn, cũng dễ nuôi béo hơn. Người mới khó nuôi heo cái.” Lưu Bàng từ nhỏ đã lớn lên ở đây, nhiều năm mưa dầm thấm đất, cũng coi như là một nửa chuyên gia.
Trong tay cha mẹ Lục Ngọc không có tiền, lúc về đa lục tung hết trong nhà, gom ra được hai mươi tệ.
Trong tay Lục Ngọc lại có không ít, hôm kia lại kết toán một lần, trừ đi tiêu vặt còn có một trăm rưỡi. Nếu cô cũng tiết kiệm như người trong thôn, đoán chừng bây giờ phải hơn hai trăm, nhưng Lục Ngọc có truy cầu với ăn uống.
Dăm ba bữa lại cải thiện, nấu chút đồ ngon, không để dành quá nhiều tiền.
Trước khi tới Lục Ngọc đã giao cho cha mẹ Lục, cô cho họ mượn tiền. Nhưng mẹ Lục lại không lấy, nói nếu Lục Ngọc đã móc tiền, lần đầu tiên cứ coi như hai vợ chồng họ nuôi heo giúp cô, đợi sau này họ gom đủ sẽ nuôi.
Lục Ngọc biết sau này sẽ vào thành phố, tiền ở thập niên 80 sẽ mất giá, nếu không tiêu đồng nào mà giữ lại tới sau này sẽ lỗ lớn.
Bây giờ giữ trong tay cũng vô dụng, nuôi heo trước rồi tính.
Lưu Bàng nhìn bốn bề không có ai nói: “Tôi với cha tôi đã viết xong báo cáo rồi, mọi người muốn nuôi, lấy mọi người con đực hai mươi một con, con cái ba mươi một con.” Đây là mức giá không ai có.
Nhà họ Lục từng nghiên cứu định mua sáu con, hai con là nuôi cho thôn, một con là cha mẹ Lục Ngọc nuôi, ba con còn lại quy cho cô hết.
Có Lưu Bàng ở đây, tốc độ chọn heo rất nhanh.
Lưu Bàng nói: “Mấy hôm nay tôi sẽ trông giúp mọi người, sáu con được chọn này là tốt nhất trong mấy bầy này. Vốn dĩ là định làm heo giống, nuôi tốt, sớm nhất cuối năm là có thể mổ một lô.”
Cha mẹ Lục đều không biết cảm kích thế nào mới được.
Sau khi chọn heo con xong, lại dạy họ làm sao nuôi béo, bị bệnh thì làm sao trị, chích ngừa phòng bệnh gì đó, lưu loát nói hẳn nửa tiếng.
Heo là gia súc lớn, nhà ai mua một lần đều không dễ, giống như heo con này chỉ có hơn năm ký, lại bán hai mươi tệ một con, lỡ như xảy ra vấn đề gì, tiền đều tan thành bọt!
Lưu Bàng nói chi tiết, thực ra tóm lại chỉ có hai câu: “Đừng để đói, để khát là được. Heo con này đều chọn ra con tốt nhất cho mọi người, có vấn đề gì, cứ việc tìm tôi là được.”
Trong tay Lục Ngọc có một trăm rưỡi, hai mươi tệ của cha mẹ Lục cũng đưa cho cô, tổng cộng một trăm bảy, mua sáu con heo tốn một trăm hai, còn lại năm mươi!
Lục Ngọc nói: “Thức ăn gia súc chỗ các anh bán thế nào?”
Lục Bàng đáp: “Thức ăn gia súc đã trộn xong chỗ chúng tôi đắt, một túi 25kg, hai tệ. Heo ăn mấy ngày là hết. Chị mua thức ăn không, quay về trộn một chút cám, đậu, rau rừng, dây lang các loại là được. Như thế sẽ dùng lâu hơn một chút.”