*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc muốn chuyển ra ngoài không phải chuyện ngày một ngày hai.
Tuy có thể ăn riêng trong nhà, nhưng đều ở cùng một mái nhà, muốn nấu chút đồ gì giấm giếm người khác không dễ, khiến cô thèm tới phát hoảng.
Nếu mình đóng cửa sống, muốn nấu gì thì nấu đó thì tốt.
Phó Cầm Duy nói: “Sao vậy?”
Lục Ngọc nói cho anh biết một bí mật lớn, dạo trước trưởng thôn nói với cô, muốn bán mấy căn nhà cũ trong thôn đi, đã có dự định này rất lâu rồi, mới định giá. Một nghìn tệ.
Căn nhà định bán đều là nhà địa chủ xây lúc trước. Dán giấy phong tỏa bị tịch thu rồi, có một số căn cho thanh niên trí thức mượn ở.
Sau này thanh niên trí thức lần lượt về thành phố, những căn nhà đó đều vô chủ.
Trong thôn làm chủ cho ông ta bán đi, mỗi căn nhà một nghìn tệ. Đây là giá vô cùng ưu đãi.
Ngày xưa xây nhà, tiền công không nói, nhưng đều dùng vật liệu rất tốt, ở thêm hai ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì. Công nghệ rèn đúc gạch ngói cũng khác với bây giờ, chất lượng trước đây tốt.
Lục Ngọc nói: “Trước đây em không nghĩ chuyện này. Bây giờ vừa hay có cơ hội, trong tay em còn có một nghìn tệ. Nếu chúng ta không nhắc, anh cả chị cả cũng ngại nói! Chuyển ra, mọi người đều tiện.”
Anh em nhà họ Phó hòa thuận, giữa các chị em dâu cũng không tác yêu tác quái. Tiêu Thái Liên vẫn rất thích cảm giác các con trai đều quây quần hầu hạ, chuyện ra riêng vốn nghĩ cũng không nghĩ.
Cơ hội này rất hiếm có.
Phó Cầm Duy nói: “Được!”
Lục Ngọc vội vàng kéo Phó Cầm Duy lại: “Anh đừng nói với mẹ trước, nói với anh cả chị dâu, xem thử có cách nào tốt hơn không.”
Phó Cầm Duy cười nói: “Nghe em hết!”
Lục Ngọc đột nhiên đỏ mặt, cũng ngại nói gì nữa.
Phó Cầm Duy chỉ cảm thấy đột nhiên Lục Ngọc rất vừa miệng rất dụ hoặc. Nhưng có chuyện phải làm, không thể đắm chìm trong sắc dục. Ánh mắt thâm sâu nhìn Lục Ngọc một cái, sau đó đi tìm anh chị cả.
Anh cả chị đang sầu.
Phó Cầm Duy tới nói, hai người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vừa buồn ngủ đã có người đưa gối, vô cùng kích động. Chị cả Phó nói: “Thật sự có thể làm như vậy sao?” Tuy họ muốn có thêm phòng, nhưng lại ngại để chú tư bọn họ chuyển đi.
Phó Cầm Duy nói: “Không sao, đều ở một thôn.”
Anh em trong nhà Phó Cầm Duy không có tranh chấp đố kỵ gì, bình thường cũng rất tốt, bây giờ họ là em út, có thể giúp đỡ người nhà, giải quyết vấn đề trong nhà, trong lòng cũng rất vui.
Anh cả Phó nói: “Như vậy đi, anh đi nói với mẹ.”
Phó Cầm Duy biết anh cả dở ăn nói, tùy tiện như vậy ngược lại sẽ khiến Tiêu Thái Liên tức giận, nói: “Lục Ngọc nói chuyện bán nhà này vẫn chưa được công bố, tới khi đó rồi tính.”
Anh nói vậy, anh chị cả mới thở phào.
Quả nhiên giống như Lục Ngọc dự liệu.
Rất nhanh tất cả mọi người đều biết chuyện trong thôn bán nhà cũ, trong đó căn nhà của nhà họ Thẩm được bàn tán sôi nổi nhất.
Năm đó nghe nói đất từ trên núi tới mấy trăm mẫu dưới núi đều là tài sản riêng của nhà họ Thẩm.
Căn nhà này chỉ là tùy tiện xây dựng, tiêu chuẩn kiến trúc lại rất cao, trong thôn còn đồn đãi đủ loại tin đồn, những vật liệu xây nhà đó, bây giờ cho dù bỏ mười nghìn tệ cũng không mua được!
Nhà trong thôn sợ hoang phế nhất, căn nhà của nhà họ Thẩm đã không có ai sống thời gian dài, nhưng trông vẫn rất chu chính.
Năm đó không ai dám ở, thành phần căn nhà này quá cao.
Chỉ sợ dính phải chuyện không tốt gì đó.
Bây giờ đều đã qua, căn nhà này bán một nghìn, giống như cho vậy. Nhưng trong thôn có yêu cầu cần một nghìn tệ tiền mặt, không vay mượn, không nợ nần.
Dùng nhân tình cũng không được, ở trong thôn, ai không có người thân làm cán bộ này kia, nếu mở đầu ghi nợ, sau này khó xử lý.
Ngoài căn nhà của nhà họ Thẩm, mấy căn nhà khác cũng xa hoa, tốt hơn nhà người trong thôn xây nhiều.
Trong thôn lập tức rộn ràng lên.
Vừa hay đuổi kịp vụ thu. Trong tay mọi người đều có tiền, đặc biệt là những gia đình đông con, vụ thu được chia nhiều tiền, dò la lẫn nhau xem ai muốn mua.
Một nghìn tệ mua nhà đều rất hời. Nhưng người có thể lấy ra một nghìn tệ đều là người nhà lớn nghiệp lớn. Có điều loại người này lại không mua. Bởi vì nhiều người, thị phi cũng nhiều. Rất khó cân bằng một bát nước, chi bằng không mua, đỡ gặp phải thị phi không đáng có.