*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Bàng nói: “Thời này mọi người đều thiếu thịt, nếu nấu ngon, chắc chắn có thể bán với giá tốt!”
Lục Ngọc nói: “Cho bán sao?” Nghe nói mấy chợ nhỏ đều bị cấm.
“Chuyện này giao cho tôi, cứ bày ở khu gia quyến công chức xưởng. Người bên đó đều là gia đình nhiều công chức, giàu chảy dầu. Có tiền nhưng không có chỗ tiêu.”
Hơn nữa những gia quyến đó mới thật sự cứng, xưởng có công hội, có đại biểu, ngay cả xưởng trưởng cũng không sợ.
Lưu Bàng là con trai của xưởng trưởng trại nuôi heo, có quan hệ với mấy phú nhị đại khác.
Đút lót một chút, bán ít đồ, điều này đối với nhóm phú nhị đại bọn họ mà nói là một chuyện nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn. Lưu Bàng vỗ n.g.ự.c nói: “Chỉ cần chị có thể nhận chuyện nấu nướng, những cái khác cứ để tôi.”
Lưu Bàng cũng muốn thử tự mình làm chút gì đó. Bây giờ danh mục của anh ấy tuy là con trai xưởng trưởng, nhưng công việc anh ấy làm cũng không khác mấy so với người làm việc vặt.
Nếu Lục Ngọc thật sự có thể nhận, anh ấy cũng coi như là lần đầu tiên làm chủ trong đời.
Lục Ngọc nói: “Vậy chia tiền thế nào?”
Tuy Lưu Bàng chưa từng làm cái này nhưng anh ấy là người kế nhiệm xưởng trưởng, rất nhiều chuyện cũng suy nghĩ rất chu toàn: “Những thứ này đều là đồ tôi không mất tiền có được, xử lý thì xử lý ở đây, tôi đi tìm gia quyến công chức làm, tiền thuê do tôi bỏ ra!”
Cho gia quyến công chức làm chút việc, mỗi ngày cho một tệ tám hào, họ vui vô cùng.
Anh ấy nói tiếp: “Nấu đồ thì nấu ở nhà ăn, cô nấu, cô mang gia vị. Kiếm được tiền, mặc kệ bao nhiêu, đều chia năm năm!”
Lục Ngọc đồng ý.
Lưu Bàng vui vẻ nói: “Tôi biết ngay chuyện này có hi vọng, vậy khi nào chúng ta bắt đầu?”
“Tôi phải sắp xếp chuyện trong thôn trước. Nếu thuận lợi, ngày mai có thể tới.”
Lưu Bàng nói được.
Dù sao thì những thứ này tích trữ ở đây cũng đã khoảng mười ngày, không thiếu một hai ngày này. . truyện kiếm hiệp hay
Hơn nữa anh ấy còn có lòng riêng, đã ăn há cảo Lục Ngọc gói hai lần, khiến anh ấy thèm điên. Nếu nấu ngon, anh ấy có thể tùy ý ăn.
Quyết định xong một số công việc cụ thể, Lục Ngọc liền quay về.
Nếu lần này thuận lợi, chắc chắn có thể kiếm được chút tiền. Lục Ngọc vội trở về, việc đầu tiên sau khi về thôn chính là xin nghỉ mấy ngày với trưởng thôn.
Bây giờ đã kết thúc vụ thu, cán bộ cũng không có việc gì khác.
Trưởng thôn nghe Lục Ngọc xin nghỉ, tưởng cô muốn dọn nhà, hào phóng cho cô nghỉ một tháng.
Nhưng cũng nói trước, một tháng này không có lương.
Chỗ họ là công ra công, tư ra tư.
Bao nhiêu người đang nhìn, cho dù trưởng thôn thích Lục Ngọc mấy cũng phải dựa theo quy tắc làm việc, không thể để người khác có ý kiến.
Cô đồng ý, lại về nhà nói với Tiêu Thái Liên, muốn đi làm chút việc riêng. Nếu chuyện này thành có thể sẽ kiếm được tám mươi tới trăm tệ.
Tiêu Thái Liên nghe xong, hít vào một ngụm khí lạnh. Nghe ý của cô, hình như cũng là công việc nấu ăn, thế này cũng bình thường, nhà nhà hộ hộ không tránh khỏi sẽ có lễ cưới hỏi ma chay.
Tiêu Thái Liên vừa nghe phải mất nửa tháng tới một tháng liền biết là việc lớn, nói với cô: “Được, con cứ vững vàng đi làm, chuyện bên này để mẹ lo liệu!”
Thấy bà đồng ý, Lục Ngọc thở phào một hơi.
Phó Cầm Duy hỏi cô, có cần anh tới phụ không.
Cô nói: “Không cần, anh đi làm việc của anh.”
Phó Cầm Duy là rường cột của cung tiêu xã, lúc chủ nhiệm vắng mặt, anh có quyền quyết định.
Cung tiêu xã luôn có một số chuyện cần xử lý, anh không thể xin nghỉ mãi.
Đối với Lục Ngọc mà nói, nấu ăn quá đơn giản. Quả thật chính là thứ chảy trong máu, nhắm mắt cũng có thể làm tốt. Lục Ngọc gói một số gia vị trong nhà lại, khử tanh cho thịt heo.
May mà trong nhà gia vị gì cũng có. Đường phèn, tương dầu, các loại trung thảo dược đều có.
Cô gói một túi to.
Sáng ngày hôm sau, Phó Cầm Duy chở Lục Ngọc ra ngoài.
Anh đích thân đưa cô tới bên trại heo.
Lưu Bàng đang đợi ở cổng, vừa thấy Lục Ngọc tới, nói: “Bên này đã chuẩn bị xong xuôi rồi.” Muốn dẫn Lục Ngọc tới xem hàng.