*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phi, không thể để hậu bối giẫm lên đầu bà như vậy, không phải chỉ là mổ heo sao? Nhà bà có điều kiện.
Nhà Lục Ngọc sắp mổ heo, tin này rất nhanh đã truyền khắp cả thôn.
Trước đây Tiêu Thái Liên từng nói, sau khi mổ heo sẽ đãi cả thôn ăn lẩu.
Lần này mổ heo cũng là vì mừng tân gia cho Lục Ngọc.
Căn nhà họ Thẩm đó đã được dọn dẹp hòm hòm, lúc nào cũng có thể chuyển vào ở.
Chuyển nhà mổ heo, Lục Ngọc là người đầu tiên.
Nhưng chuyện này cũng không có ai đố kỵ cô, ai bảo cha mẹ cô nuôi heo, nhà chồng cũng nguyện ý thu xếp cho cô.
Chuyển nhà tới, trong nhà thiếu rất nhiều thứ, Lục Ngọc đi mua một ít đồ dùng gia đình.
Cô nói với Tiêu Thái Liên một tiếng, bà cũng rất vui: “Được, bảo Cầm Duy đi với con.”
Nhìn thấy vợ chồng bọn họ ân ái bà cũng vui.
Dạo này Phó Cầm Duy bị thương ở nhà, Tiêu Thái Liên nhìn thấy rất rõ, hai người như hình với bóng.
Lục Ngọc ở bên cạnh gọi Phó Cầm Duy, vừa hay anh mặc một cái áo màu xanh đen, rõ ràng là chiếc áo quá đỗi bình thường, nhưng Phó Cầm Duy anh tuấn, khí chất tốt, mặc vào lại có cảm giác của minh tinh điện ảnh.
Lục Ngọc nhìn tới gò má ửng đỏ, lập tức quên chuyện mình gọi anh làm gì.
Phó Cầm Duy nói: “Người đi núi nói, trên núi có cây sơn trà dại, em muốn ăn không?”
Lục Ngọc nghe xong liền thèm, sơn trà dại là đặc sắc bản địa, chua chua ngọt ngọt, có thể dùng để làm mứt và sơn trà ngâm.
Đợi tới khi không có khẩu vị ăn một quả, tiêu cơm thuận khí, là thực phẩm tốt nhất. Lục Ngọc lập tức thay đổi lộ tuyến, nói với Phó Cầm Duy: “Vậy chúng ta mau đi hái.”
Người trong thôn lên núi đều lập bè kết nhóm. Một khi có quả ngon gì, chưa tới hai ngày đã bị hái trụi.
Phó Cầm Duy ừm một tiếng, cùng cô lên núi.
Lục Ngọc còn tìm một cái làn trúc từ trong nhà.
Sau khi leo lên núi, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người đang ở đó hái sơn trà.
Sơn trà dại đỏ au, nhỏ, mùi vị ngon, rất nhiều người đều vừa hái vừa ăn. Sau khi hái xuống một cái, tùy tiện lau lên người, tách ra ném vào trong miệng, có chua có ngọt. Lục Ngọc chọn hái những quả lớn, trông xinh xẻo. Quả ở đây rất nhiều, rất nhanh đã hái được nửa làn.
Phó Cầm Duy hái được cũng bỏ vào trong làn của Lục Ngọc.
Người bên cạnh nhìn họ, lộ ra nụ cười ám muội, còn ở bên cạnh ồ lên: “Dô dô dô, sinh viên đại học của chúng ta cũng biết thương vợ rồi!”
“Nói gì vậy, cậu ấy biết thương vợ xưa giờ.”
Gò má Phó Cầm Duy hơi nóng, người bên cạnh thấy anh xấu hổ, càng muốn trêu chọc.
Lục Ngọc kéo tay Phó Cầm Duy đi tới chỗ ít người hái.
Mọi người nhìn thấy, càng thêm tấm tắc, Lục Ngọc còn bảo vệ chồng nữa.
Quả trên núi nhiều, rất nhanh đã hái đầy một làn, sau cùng trên cây vẫn còn. Lục Ngọc nghĩ hôm nay lên núi một chuyến không dễ, dứt khoát bảo Phó Cầm Duy lấy áo khoác, đựng thêm một ít về.
Đợi khi hai người xuống núi, Lục Ngọc cầm làn, Phó Cầm Duy cầm cái áo đó, đựng đầy mà về.
Mùa thu, trên núi toàn là hoa dại rực rỡ, muôn hình muôn sắc.
Lục Ngọc nhìn ngắm mấy lần.
Hoa dại trên núi mọc lan khắp núi, trông rất tráng kiện. Sau đó vừa quay đầu, phát hiện Phó Cầm Duy biến mất, cô gọi anh mấy lần, anh mới từ bên kia đi ra, nhìn trên tay anh, còn hái một bó hoa nhỏ, đưa cho cô.
Lục Ngọc chỉ cảm thấy nơi m3m mại nhất trong tim bị khẽ khàng chạm tới, gò má nóng ran.
Tim đập thình thịch.
Phó Cầm Duy thấy cô thích, thi thoảng nhìn thấy đóa nào đẹp sẽ hái thêm vài đóa bổ sung vào.
Hôm nay người đi lên núi hái quả dại cực nhiều, nhìn thấy họ xách làn, trong tay còn có hoa.
Người xuống núi tươi cười nói với Tiêu Thái Liên: “Xem, con dâu với con trai chị bây giờ đã mấy tuổi rồi, còn giống như trẻ con, hái hoa chơi nữa!”
Tiêu Thái Liên nói: “Người trẻ bọn chúng thích những thứ này.”
Mọi người nghe xong, vội cười nói: “Hoa ai không thích, chỉ là chúng tôi không có ai hái hoa cho.”
Tiêu Thái Liên cười mắng: “Thế này cũng ganh tỵ, sau này tôi hái cho cô, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Người trong thôn nói: “Không cần thím hái, tôi muốn chồng tôi hái.”
“Ôi chu cha, cô đâu phải muốn hoa, cô là muốn đàn ông!”