*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc theo mấy cán bộ khác trong thôn cùng đến ủy ban thôn, sau đó mấy lão giáo sư cũng được mời vào.
Chủ nhiệm phụ nữ móc hết tiền trong túi ra, bỏ lên bàn. Bên trong không chỉ có tiền lẻ một xu một hào, còn có tiền chẵn năm tệ mười tệ.
Trưởng thôn nhìn thấy, có lẻ có chẵn, cuối cùng kiểm kê được sáu mươi tư tệ năm hào.
Lão giáo sư cũng có chút hưng phấn.
Chủ nhiệm phụ nữ thu xếp chia tiền cho lão giáo sư, lão giáo sư chiếm bốn phần hoa hồng.
Hơn nữa bên trong sở nghiên cứu của lão giáo sư cũng thiếu này thiếu kia, trụ sở cũng cần sửa sang lại, chỗ nào cũng cần dùng tiền.
Ông ấy ăn mặc rất giản dị, nếu không nói thân phận của họ, còn tưởng là nông dân ngày ngày làm đồng áng.
Chủ nhiệm phụ nữ chủ trương chia tiền, bị trưởng thôn ngăn lại.
Trưởng thôn nói: “Lần nào cũng chia rất phiền, chưa chắc người ta có thời gian, như thế này đi, tôi định mời một kế toán cho thôn chúng ta, như vậy mỗi ngày ghi sổ, một tháng chia một lần.”
Trưởng thôn còn nói với lão giáo sư: “Nếu các ông không có tiền thì có thể ứng trước!”
Lão giáo sư xua tay nói: “Rau này có thể bán được là được, chúng tôi tạm thời không cần tiền.”
Tin tức này đã đủ cho tất cả mọi người trong sở nghiên cứu bọn họ vui mừng một trận rồi.
Mấy đồng liêu khác ở ủy ban thôn hỏi chủ nhiệm phụ nữ đi bán rau như thế nào, nếu không phải không có đủ chỗ ngồi, họ cũng muốn đi theo.
Chủ nhiệm phụ nữ uống chút nước, sau đó hăng hái kể lại chuyện trong huyện, khiến trưởng thôn nghe xong cũng có chút ngưỡng mộ.
Hóa ra bọn họ ở đó không hề cực nhọc chút nào, bán hết rau rất nhanh, con trai của xưởng trưởng xưởng gang thép còn mời họ ăn cơm, đãi ngộ này, cho dù trưởng thôn ở huyện cũng không có.
Chủ nhiệm phụ nữ khiêu khích nhìn trưởng thôn, trên mặt có chút đắc ý.
Lục Ngọc nói: “Ngày mai, phải hái thêm dưa leo, cà, ớt, cà chua hơn chút, những thứ này bán khá chạy.” Chủ nhiệm phụ nữ vội vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng, những thứ này bán hết trước nhất.”
Sau đó bà ấy hỏi thăm mới biết, bình thường người của xưởng gang thép đều không nấu cơm ở nhà, đều là ăn cơm ở nhà ăn, thi thoảng sẽ ăn ở nhà để cải thiện cuộc sống.
Rau này của họ được coi là bắt đúng thời cơ, trong huyện hết rau xanh, củ cải, rau cải gì đó họ đều ăn ngán rồi!
Lão giáo sư nói: “Được, ngày mai chắc chắn sẽ lấy nhiều hơn cho các cô.” Rau mọc trên đất, dư sức.
Thành tích của họ không tồi.
Chủ nhiệm phụ nữ nói với trưởng thôn: “Lần này cũng nhờ Lưu Bàng đi cùng, xe đưa xe đón, đây không phải là nợ nhân tình của người ta sao?”
Trưởng thôn nói: “Thế này đi, trong thôn trích ra hai mươi tệ đưa cho cậu ấy, coi như tiền công.”
Họ biết điều kiện gia đình của Lưu Bàng tốt, nhưng người ta có là chuyện của người ta, nên đưa vẫn phải đưa.
Hơn nữa trưởng thôn rất thông minh, biết Lưu Bàng là con trai của xưởng trưởng trại heo, tạo quan hệ với người này, sau này trong thôn không thiếu chỗ cần nhờ tới anh ấy.
Trưởng thôn không nhịn được cảm khái, vẫn là Lục Ngọc quan hệ rộng! Ngay cả những người như thế này cũng có thể quen được.
Chủ nhiệm phụ nữ nghe xong, cảm thấy rất hài lòng, sử dụng tiền của thôn, còn cần ủy ban thôn giơ tay biểu quyết, thông qua tuyệt đối.
Bà ấy lại nói tới một chuyện khác với trưởng thôn.
Lần này ra ngoài đã k1ch thích bà ấy không nhỏ: “Sau này khi nào thôn chúng ta có thể mua xe đây?”
Ngồi xe ô tô thật thoải mái, lần đầu tiên cảm thấy con đường hư hỏng từ thôn tới huyện thế mà lại bằng phẳng như thế, vút một cái là tới.
Ngồi trên xe hóng gió thổi, cảm thấy cả người nhẹ tênh. Không mua nổi xe ô tô, mua xe kéo cũng được, vừa có thể chở người vừa có thể chở hàng, như vậy sau này cũng không cần mượn xe của người khác nữa.
Trưởng thôn nghe bà ấy nói như vậy, quả thật đã nói đúng lòng ông ta. Ông ta nằm mơ cũng muốn mua một chiếc máy kéo.
Đặc biệt là sau khi trưởng thôn Bạch mua, khát vọng đối với máy kéo của trưởng thôn càng thêm rõ ràng: “Lần này chúng ta cố gắng làm, năm sau sẽ mua máy kéo.”