*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thím Thúy Hoa xin chủ nhiệm phụ nữ để bà ấy đi mở mang tầm mắt chút. Chủ nhiệm phụ nữ nói với Lục Ngọc họ đi sau, nếu không không có chỗ ngồi, Lục Ngọc cũng đồng ý.
Lưu Bàng chở hai chuyến rau.
Chuyện bán rau không cần Lục Ngọc nhúng tay.
Sau khi Lưu Bàng với hai vợ chồng Lục Ngọc tập hợp ở huyện, dẫn cô và Phó Cầm Duy tới một bãi đất trống nói: “Mọi người xem nơi này như thế nào, trong huyện vẫn chưa có quy hoạch cụ thể, chúng ta có thể xây xưởng ở đây.”
Vị trí khá hẻo lánh, giá cả sẽ càng rẻ hơn.
Lục Ngọc nói: “Được! Sau này Cầm Duy có thể theo anh, một người chạy ngoài, một người đóng trú ở xưởng.”
Lưu Bàng vừa thấy Phó Cầm Duy đã từ chức, khỏi phải nói trong lòng cảm động cỡ nào: “Sau này chúng ta cùng làm một vố lớn, chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều tiền, tới lúc đó cả huyện đều là của chúng ta rồi.”
Người trẻ c.h.é.m gió không có biên giới.
Phó Cầm Duy nhàn nhạt ừm một tiếng.
Lưu Bàng lại lau mắt, chuyện này còn chưa có hình bóng gì, anh đã ủng hộ anh ấy như vậy, thực sự là hiếm.
Lục Ngọc ở bên cạnh cũng bổ sung theo, mở xưởng cần làm rất nhiều chuyện, đăng ký tên, đóng gói, tuyển người, vệ sinh thực phẩm, phương diện nào cũng phải suy nghĩ tới.
Lưu Bàng bây giờ ngập tràn nhiệt huyết muốn làm sự nghiệp lớn, Lục Ngọc rất ủng hộ họ.
Sau đó ba người đứng ở mảnh đất trống đó tưởng tượng tương lai. Phó Cầm Duy nhẹ nhàng ôm eo Lục Ngọc, nếu lần này Lục Ngọc ngẩng đầu nhất định có thể nhìn thấy sự thâm tình trong mắt Phó Cầm Duy.
Nhưng Lục Ngọc lại chỉ lo nhìn mảnh đất trống phương xa, không biết trên mảnh đất này có thể mang tới kinh hỉ gì cho cô.
Lục Ngọc nói: “Sau này sản phẩm của chúng ta cứ gọi là cổ vịt Đại Bàng đi, hay, đọc ra cũng thân thiết!”
Lưu Bàng càng thêm cảm động.
Không ngờ tới đặt tên cũng lấy tên của anh ấy để đặt, đúng là bạn tốt cả đời của anh ấy.
Nhưng anh ấy không biết Lục Ngọc và Phó Cầm Duy chỉ vì không muốn in Đại Đầu lên trên giấy đóng gói. Lưu Bàng nói: “Hôm qua tôi mất ngủ cả đêm, luôn nói chuyện này với cha tôi. Mấy hôm nay có thể tôi phải vào tỉnh học chút kinh nghiệm mở xưởng, cha tôi có một vài người quen ở tỉnh!”
Mở xưởng, cha của Lưu Bàng vô cùng ủng hộ, dù sao thì là đàn ông, thành gia lập nghiệp luôn phải làm được.
Lưu Bàng nói: “Cầm Duy, chúng ta đi cùng đi!” Tính cách Phó Cầm Duy rất trầm ổn, lại là sinh viên đại học, kiến thức uyên bác.
Lưu Bàng ở trong huyện như cá gặp nước, nhưng chưa từng đi xa, vừa nhắc tới đi, trong lòng có hơi thấp thỏm.
Lại nghe nói Phó Cầm Duy đã từ chức, rảnh rỗi, hai người cùng đi, gặp chuyện cũng có thể thương lượng! Càng nghĩ càng cảm thấy kích động.
Phó Cầm Duy còn chưa nói gì, Lục Ngọc đã lên tiếng: “Được!”
Sau đó Phó Cầm Duy ôm chặt eo cô, kéo ánh mắt cô về nhìn anh một cái.
Lưu Bàng cười khan ha ha một trận, nói: “Chậc chậc chậc, đoán chừng là anh ấy không nỡ, có thể hiểu được, dù sao cũng mới cưới mà!”
Phó Cầm Duy nghĩ ngợi, vẫn quyết định đi.
Lục Ngọc đột nhiên nói: “Vậy anh đi rồi, rau của thôn chúng tôi phải làm sao?”
Lưu Bàng nói: “Cái này hết cách, trong xưởng chúng tôi chỉ có một mình tôi biết lái xe!”
Lục Ngọc nói: “Được, vậy lúc tôi về sẽ nói với trưởng thôn, bảo ông ấy mượn xe kéo của Bạch Gia Thôn, khỏi phải chậm trễ ngày mai bán rau!”
Vừa thấy Lục Ngọc đã có sắp xếp, họ mới yên tâm.
Lục Ngọc cũng không tiện ở lại lâu, cùng họ tới xưởng gang thép, việc bán rau trong thôn rất tốt, danh tiếng của rau quả trái vụ truyền ra, nghe nói nơi rất xa cũng đặc biệt tới mua.
Bây giờ chủ nhiệm phụ nữ vô cùng tự hào, mỗi ngày mấy trăm cân rau cũng không đủ bán. Bây giờ hận không thể trực tiếp đi lên vận chuyển hai nghìn cân.
Cùng lắm bày thêm một lúc nữa.
Dù sao thì rau trong thôn có, mỗi ngày nhìn thấy người muốn mua rau không mua được, trong lòng bà ấy khó chịu.
Lục Ngọc tìm tới chủ nhiệm phụ nữ: “Lưu Bàng có việc, mấy ngày gần đây không thể dùng xe chở chúng ta nữa, chúng ta mượn máy kéo của Bạch Gia Thôn đi!”
Chủ nhiệm phụ nữ nói: “Được!” Người ta có việc cũng là bình thường, mình có xe riêng vẫn tiện hơn.