*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác gái Lục bực bội, bây giờ mang thai hưởng phúc sướng nhường nào, cũng không cần ra đồng làm việc. Sao cô ta còn ngày ngày tỏ thái độ.
Tâm trạng Lục Kiều không tốt, ngày nào cũng cau có, cộng thêm mang thai khí sắc không tốt, tướng mạo xấu hơn lúc chưa kết hôn nhiều.
Bác gái Lục ở bên cạnh nói: “Con xem bộ dạng này của con, có người đàn ông nào có thể thích con, giống như bà điên vậy!” Tính khí nóng nảy, lại tiêu pha phung phí, không hề có chút ngoan hiền của người nông thôn.
Bác gái Lục chỉ là buộc miệng nói, nhưng lọt vào tai Lục Kiều lại vô cùng chói: “Được, bây giờ các người đều xem thường tôi phải không?”
Bác gái Lục nói: “Mẹ không có ý đó.”
Lục Kiều đã có vài phần suy sụp: “Các người đều xem trọng Lục Ngọc đúng không? Nó có điểm nào hơn tôi! Bây giờ cuộc sống tốt đẹp của nó đều là tôi nhường cho nó.”
Phó Cầm Duy quả thực là một đối tượng kết hôn ưu tú, trước đây Lục Kiều luôn muốn bay cao bay xa, nhưng bây giờ mới phát hiện đã bỏ lỡ người đàn ông tốt nhất.
Bác gái Lục nói: “Bây giờ con cũng biết không vui rồi, lúc đầu bảo con kết hôn đàng hoàng, không tốt hơn bây giờ?” Tuy nói Lục Kiều đã tìm được một người giàu có.
Nhưng chồng cô ta không còn như trước, không biết nóng biết lạnh, chung quy vẫn kém một bậc, cũng chỉ có phụ nữ mới hiểu nỗi thống khổ trong đó nhất.
Bác gái Lục bình thường chuyện nhỏ trong nhà đều nhường Lục Kiều, chiều cô ta ngày càng lớn lối, hở tí là nổi giận.
Cho dù Lục Kiều hối hận, cũng cứng miệng không nói: “Con muốn sống sung sướng là sai sao?”
Bác gái Lục thấy cô ta tức tới lồ ng n.g.ự.c phập phồng, nói: “Dừng dừng dừng, dừng, ai chọc con rồi? Mẹ cũng không nói con cái gì.”
Trong lòng bà ta cũng có hơi tức giận, cháu trai nhà mẹ, anh em nhà mẹ đều bị phán xử. Địa vị của bà ta tỏng thôn cũng không còn như trước.
Bà ta còn bị mẹ chồng chèn ép, bây giờ chồng cũng không còn tôn trọng bà ta nữa. Bây giờ bà ta hầu hạ con gái mang thai, con gái cứ dăm ba hôm lại nổi giận.
Bác gái Lục chỉ cảm thấy bà ta là người mẹ khó khăn nhất trên đời, nói: “Con đừng không biết tốt xấu, ở được thì ở, không ở được thì cút.” Ngày nào cũng ầm ĩ như vậy là có ý gì.
Từ sau khi Lục Kiều quay về, ban ngày đều không có ai ở nhà tổ, chỉ sợ bị Lục Kiều một lời không hợp bới móc xỉa xói, đứa trẻ rất đôn hậu trước kia, cũng không biết làm sao, bây giờ lại biến thành như thế này. Lục Kiều nói: “Đây chính là lời thật lòng của mẹ nhỉ, hừ, tôi đi rồi, mẹ đừng có hối hận!”
Bác gái Lục im lặng, hai người đang giằng co.
Cổng vẫn đang mở, xa xa nhìn thấy chị Lý lắm mồm trong thôn tới, đôi mắt đó nhìn là biết không có chuyện tốt gì, nói: “Sao vậy, hai mẹ con các người lại cãi nhau rồi?”
Bác gái Lục ghét những người này, bình thường không làm việc, chỉ giỏi đặt điều: “Không có chuyện gì.” Lời nói của bà ta rất cứng nhắc.
Chị Lý nhìn Lục Kiều, hỏi: “Em nghe nói gì chưa…?”
Bác gái Lục tưởng chị ta nói chuyện Lục Ngọc mang thai, không đợi nói hết câu đã nhíu mày: “Được rồi, cô đừng hóng hớt nữa.”
Lục Kiều giống như cố ý chống đối với mẹ cô ta, nói: “Sao vậy, nghe nói cái gì?”
Bác gái Lục đột nhiên ngắt lời Lục Kiều: “Con mang thai rồi thì nên dưỡng thai cho tốt! Đừng đi lo chuyện bao đồng.”
Nhưng Lục Kiều lại cố chấp muốn hỏi.
Chị Lý nói: “Phóng viên Lý gửi kẹo hỉ cho Lục Ngọc.”
Lục Ngọc là ân nhân cứu mạng của ông nội của phóng viên Lý, năm đó nếu không phải cô ta bám lấy người này, đâu thể có chuyện tráo dâu!”
Chị Lý quả nhiên không có ý tốt gì, còn bổ sung chi tiết: “Tặng toàn là đồ cao cấp, bóc ra bên trong còn có sô cô la.”
Người nông thôn chưa từng thấy kẹo hỉ như thế, giấy gói bên ngoài còn lấp la lấp lánh.
Năm đó Lý Dục Tài suýt chút bị Lục Kiều quấn lấy, tuy nhân phẩm của cô ta không ra sao, nhưng lại muốn leo lên cao!
Lục Kiều sững người, Lý Dục Tài thế mà đã kết hôn rồi.
Thoắt cái khí lực toàn thân giống như bị rút đi, ngồi trên ghế.