*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi bác gái Lục nghe nói, lại hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh thường. Có thể nằm không kiếm tiền họ không chịu, nhất quyết đi sớm về khuya kiếm tiền.
Mười ngày nhanh chóng trôi qua, đã tới ngày bác gái Lục phải phát lãi, thấy chị họ chậm trễ không có động tĩnh.
Bác gái Lục trực tiếp gọi điện thoại cho chị họ, muốn bảo bà ta đưa tiền lãi tới.
Bà ta đấu pháp với Lục Ngọc, không phải gió tây ép gió đông thì là gió đông ép gió tây.
Bây giờ thanh thế của bà ta không vang vọng bằng Lục Ngọc, chỉ đợi tiền lãi tới, tuyên truyền một chút.
Trong lòng đang bức bối, ai biết gọi điện thoại cho chị họ, gọi thế nào cũng không nghe máy.
Bác gái Lục về nhà liền thấy có hơn ba mươi người đã tới đợi bà ta phát tiền lãi rồi.
Bác gái Lục nói: “Chị họ tôi ra ngoài có việc rồi, các người đợi hai ngày!”
“Sao tiền lại trễ như vậy!”
“Đúng đó, tôi còn đang đợi dùng tiền nữa.” Mọi người không hài lòng, lẩm bẩm trong miệng.
Bác gái Lục nói: “Được rồi, ai mà không có việc, các người còn không tin tôi?”
Mọi người nghĩ, tiền lãi mấy tháng trước cũng đều phát đúng giờ, cũng không dây dưa một hai ngày này, kết bè trở về.
Những người này đi khỏi, bác gái Lục sốt ruột, tính kỹ lại, hai trăm tệ của chị dâu Lý là bà ta trả, còn có mấy người đòi tiền lại, cũng đều là bà ta móc tiền túi ra. Cộng thêm tiền mua dầu đậu nành làm hoạt động trước đó vẫn chưa đưa.
Chị họ còn nợ bà ta hơn bảy trăm.
Lần này gặp mặt nói gì cũng phải đòi bảy trăm tệ của mình lại.
Mỗi lần tới lãi đều không cần bác gái Lục lên tiếng, chị họ đưa tiền tới rất sớm, hôm nay đã tới ngày rồi, sao còn chưa tới?
Bác gái Lục lại đi gọi hai cuộc, vẫn không được, bà ta thực sự không đợi nổi, đưa hay không cũng phải báo tin chứ. Bà ta không ngồi yên được, trực tiếp bắt xe vào huyện.
Bây giờ đều đang nhìn Lục Ngọc dẫn dắt mọi người kiếm tiền, nếu chỗ bác gái Lục trì trệ sẽ bị cười nhạo. Chỉ muốn mau chóng lấy lãi về.
Bác gái Lục đến chỗ ở của chị họ trong huyện. Ai biết sau khi tới, trong nhà không có ai, trong sân có một bà cụ đang quét dọn.
Bác gái Lục vội vàng hỏi thăm tin về chị họ từ bà cụ này.
Bà cụ này nói: “Chuyển đi từ một tuần trước rồi!”
Bác gái Lục nghe xong sợ điếng người, trái tim không khỏi run rẩy, hô hấp cũng ngắt quãng, mắt trợn trừng, gương mặt đỏ lựng.
Thấy bộ dạng này của bà ta, bà cụ vội vàng hỏi: “Cô không sao chứ?”
Từng cơn lạnh lẽo ập tới lồng n.g.ự.c bác gái Lục: “Sao lại vậy?” Bà ta đã đưa cho chị họ tổng cộng một vạn tệ. Người đi mất, bà ta phải làm sao?
Bà cụ nói: “Cô ta thuê nhà tổng cộng hai tháng.”
Bác gái Lục sợ hãi: “Vậy chị ấy ở đâu?” Trước khi tới còn mong ngó tiền lãi, bây giờ chỉ cần đưa tiền vốn cho bà ta là được! Nếu mất cả vốn, bà ta giải thích với người trong thôn thế nào?
Trong lòng bác gái Lục vẫn giữ lại một tia tin tưởng: Không đâu, không đâu, nhất định là bây giờ chị họ có việc gì nên chậm trễ.
Chỉ là vì sao không nghe điện thoại của bà ta chứ?
Bây giờ chỉ cần có thể liên lạc với chị họ, cái gì cũng dễ nói, tay của bác gái Lục ngày càng lạnh lẽo. Trong lòng có một dự cảm không hay.
Bà cụ nói: “Cái đó tôi không biết!”
Trước mắt bác gái Lục tối sầm lại, suýt chút ngất xỉu. Lúc này mới phát hiện bà ta với chị họ luôn liên hệ một chiều, ngoài một địa chỉ ở huyện, bà ta chẳng biết gì khác nữa.
Hi vọng của bác gái Lục hoàn toàn tắt lụi.
Vừa nghĩ tới tiền của rất nhiều người đều gửi ở chỗ bà ta, lại bị cuỗm đi hết, rùng mình một cái!
Không được, không thể để người trong thôn biết, nếu không bà ta chế.t chắc!
Toàn thân bác gái Lục khó chịu, không đi được vài bước đã ôm mặt khóc hu hu.
Thân thích nhà mẹ của bà ta không cho bà ta chút mặt mũi nào, cuối cùng cũng có một chị họ có bản lĩnh, vốn tưởng có thể theo bà ta phất lên.