*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chớp mắt lại qua một tháng.
Bác gái Lục áp lực lớn đến nỗi có hơi không bình thường, thấy ai cũng hoảng hốt.
Lần trước, sau khi bà nội Lục nói bà ta nấu đồ ăn mặn, bà ta trực tiếp lấy d.a.o đi ra, vừa muốn giế.t gà vừa muốn c.h.é.m mình.
Người cay nghiệt như bà nội Lục cũng bị dọa sợ chế.t khiếp.
Bác gái Lục lúc thì bình thường, lúc lại điên dại.
Người trong thôn đều bận chuyện của mình, cũng không có thời gian quan tâm tới bà ta.
Đợi tới tháng thứ hai, khi thôn dân lại tìm bà ta đòi tiền lãi.
Bác gái Lục chỉ nói bây giờ vẫn chưa liên lạc được người, đợi thêm nửa tháng nữa.
Lần trước cũng bảo đợi, nhưng nhận được tiền nên lần này họ không nghi ngờ gì.
Nhưng cảnh sát tới thôn, tìm bác gái Lục, bà ta nhìn thấy cảnh sát suýt chút đái ra quần.
Cảnh sát nói: “Có phải bà thế chấp nhà và đất cho người khác không, đám người đó bị chúng tôi bắt rồi, nhìn thấy giấy tờ nhà của bà, chúng tôi muốn tìm hiểu tình hình với bà một chút.”
Rất nhiều người trong thôn đều ở xung quanh, bác gái Lục nghe xong biến sắc.
Bà nội Lục lập tức hỏi: “Chuyện, chuyện gì?”
Cảnh sát nói: “Chúng ta điều tra một vụ án cho vay lãi cao, tìm được cái này của bà trong giấy tờ cho vay.”
Bà nội Lục nghe xong lập tức nổi trận lôi đình: “Khá lắm con ác phụ này, thế mà mày lại thế chấp đất và nhà tổ truyền của nhà họ Lục chúng tao, rốt cuộc mày có mục đích gì?”
Người bên cạnh cũng thừ người ra, không biết đang yên đang lành vì sao phải thế chấp nhà cửa.
Bác gái Lục kinh hoảng, sau đó nhìn cảnh sát, lại nhìn bà nội Lục đang mắng người, bỏ chạy.
Cảnh sát chưa hỏi xong: “Chuyện gì vậy?”
Người trong thôn vội vàng đi gọi trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ, lại gọi bác trai Lục về.
Người của nửa thôn đều muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bác trai Lục nhìn thấy là nét chữ của vợ cũng có hơi choáng váng, sao bà ta dám?
Hơn nữa thời gian là một tháng trước, hai nghìn tệ, bà ta dùng hai nghìn tệ này làm gì?” .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Chị dâu Lý bên cạnh nói: “Liệu có phải…” Cuối cùng nhìn mọi người, lại im lặng. Chị ta lên tiếng như vậy, những người khác đều thấp thỏm, chắc không phải chỗ cho vay tiền xảy ra chuyện rồi chứ!
Xuân Hoa và bà cụ Hàn đều tới tìm bác gái Lục, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.
Đợi khi cả thôn tìm được người, bà ta đã điên điên dại dại.
Bà cụ Hàn ruột gan lộn tùng phèo: “Tiền đâu, tiền của tôi đâu?”
Xuân Hoa cũng cho bác gái Lục hai cái bạt tai: “Nói mau, tiền của chúng tôi rốt cuộc làm sao rồi?”
Bác gái Lục nói: “Mất rồi, mất hết rồi!” Nói xong lại cười ha hả.
Bà ta điên rồi.
Bác gái Lục bị lừa hơn tám nghìn tệ.
Cả thôn đều rầm rộ, nhiều năm như vậy, thôn chưa từng xảy ra vấn đề nhọc nhằn thế này.
Trưởng thôn không thể không mời Lục Ngọc và Phó Cầm Duy về thôn.
Khi Lục Ngọc về tới thôn, thấy tất cả mọi người đều u ám.
Không chỉ Lục Ngọc về, ngay cả chị hai Phó cũng về theo.
Bên phía tiệm ma lạt thang có chị cả Lục gánh vác.
Lục Ngọc vừa về liền nghe thấy có tiếng khóc truyền tới.
Tiêu Thái Liên vẫn còn hãi hùng, khi đó trong tay bà có tiền, suýt chút bị mê hoặc, muốn đi gửi tiền chỗ bác gái Lục.
Nghĩ đều ở cùng một thôn, sẽ không bị lừa.
Ai ngờ thân thích của bà ta ngay cả người của mình cũng gài, gây nên tình cảnh như bây giờ.
Tiêu Thái Liên gọi Lục Ngọc tới nói: “May nhờ có con!” Nếu mình không nghe lời khuyên, gửi tiền ở đó, sau này xảy ra chuyện, chắc chắn hối hận xanh mật.
Người như bà tiêu nhiều hơn một tệ cũng xót tận mấy ngày, nếu đi tong mấy trăm tệ, nghĩ thôi cũng đau đớn.
Lục Ngọc nói: “Những người bị lừa bây giờ như thế nào rồi?”
Tiêu Thái Liên vẫn còn sợ, im lặng cả buổi.
Chị ba Phó ở bên cạnh nói: “Hôm đó biết tin, bà cụ Hàn trực tiếp ngất xỉu, đưa vào bệnh viện, trong nhà nhiều người như thế, nhưng không một ai có tiền, cuối cùng vẫn là tìm trưởng thôn mượn tiền!”
Bà cụ Hàn tính tình bá đạo, những năm nay đều do bà ta làm chủ.
Rõ ràng cháu đã cưới vợ rồi, bà ta vẫn nắm quyền chủ đạo trong nhà.