*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc mở giấy xem, bên trên là ba người que, dùng bút màu ve, vô cùng trừu tượng.
Lục Ngọc phân biệt kỹ một lúc, phát hiện có thể người tóc dài là cô, người cao hơn một chút là Phó Cầm Duy, hai đống tròn tròn là Tiểu Tích Niên.
Cậu vẽ một nhà ba người.
Tuy con vẽ quá đỗi đơn giản, nhưng người làm mẹ trên đời đều như nhau, Lục Ngọc vẫn rất kinh hỉ.
Nói với Phó Cầm Duy: “Con trai em có thiên phú nghệ thuật, có thể học vẽ tranh.”
Phó Cầm Duy nhìn một cái, không nói gì, anh còn chưa thể dối lương tâm gọi trình độ này là thiên phú nghệ thuật.
Hai người ở trong phòng nói chuyện, Lục Ngọc liền cảm thấy bên ngoài có tiếng động.
Đoán chừng là con trai đưa tranh vẽ xong chưa đi, còn đang đợi được khen.
Lục Ngọc lập tức nói to: “Tích Niên nhà ta vẽ thực sự quá đẹp.”
Phó Cầm Duy nghe Lục Ngọc nói ra ngữ điệu khoa trương này liền biết là ý gì, cũng phối hợp khen một lúc.
Qua một lúc, quả nhiên thấy Tiểu Tích Niên đỏ mặt đi vào.
Tiểu Tích Niên chạy tới bên cạnh Lục Ngọc, giang đôi tay nhỏ ra đòi ôm.
Lục Ngọc ôm con trai vào lòng mình, nghe cậu nói: “Con vẽ đẹp giống mẹ.”
Lục Ngọc còn cố ý trêu cậu: “Ồ, ưu điểm đều là giống mẹ, vậy cái gì giống cha?”
Tích Niên ngẩn ra cả buổi mới nói: “Con và cha đều là con trai!”
Lục Ngọc không nhịn được bật cười.
Cuối cùng ngay cả Phó Cầm Duy cũng bị con trai làm cho cạn lời, não của con trai mình thực sự quá to rồi.
Lục Ngọc ôm con trai chơi một lúc, Tiểu Tích Niên vui vẻ giống một chú chim non, ở trong phòng lúc thì chạy tới, lúc thì chạy đi.
Sau đó lại nhớ ra gì đó, Tích Niên ngượng ngùng, tựa như có lời muốn nói.
Lục Ngọc hỏi sao vậy.
Tiểu Tích Niên liền nói: “Mẹ, ngày mai mẹ có thể tới đón con tan học tiếp không, ăn mặc xinh đẹp một chút!”
Lục Ngọc ngẩn người. Phó Cầm Duy nhìn con trai mình, không ngờ thằng nhóc nhỏ như vậy cũng có lòng hư vinh. Hôm nay Lục Ngọc đón cậu tan học, rất hãnh diện trong mắt các bạn nhỏ rồi.
Còn muốn để Lục Ngọc đi đón cậu.
Chuyện đơn giản như vậy, đương nhiên Lục Ngọc không nỡ khiến con trai thất vọng: “Được. Ngày mai mẹ vẫn đi đón con, vậy mẹ thay đồ trước, con xem thử trước, nếu con thích, mẹ sẽ mặc đi đón con!”
Tích Niên nói vâng.
Phó Cầm Duy cho rằng mình có thể ở trong phòng thưởng thức cảnh Lục Ngọc thay đồ.
Ai biết Lục Ngọc đuổi hai cha con họ ra ngoài hết.
Rất lâu mới nghe thấy cửa vang lên, hai cha con đều mở to mắt nhìn sang.
Lục Ngọc từ trong phòng đi ra, một chiếc váy liền thân màu xanh đậm, một sợi dây chuyền trân châu xinh đẹp, tóc bới lên, để lại hai lọn tóc hai bên.
Gương mặt xinh đẹp trắng nõn, còn tô son và kẻ mắt, vô cùng xinh đẹp.
Lục Ngọc bình thường đều là tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa, chạy đến các cửa tiệm, mặc quần khá tiện, đã rất lâu không mặc kiểu váy này rồi.
Nhưng nhìn thấy hai cha con họ đều si mê, lại không nhịn được cười: “Đẹp không?”
Tích Niên phản ứng lại trước: “Mẹ quá đẹp, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất con từng gặp.”
Phó Cầm Duy không nói gì, nhưng lại nuốt nước miếng, hầu kết của anh chuyển động lên xuống, loại cảm giác này thật sự khiến Lục Ngọc có một loại vui vẻ thầm kín.
Lục Ngọc nói: “Vậy ngày mai mẹ sẽ thế này đi đón con!”
Phó Cầm Duy nói: “Anh cũng đi.”
Tiểu Tích Niên quá vui mừng: “Vậy con là em bé hạnh phúc nhất trên đời rồi.”
Lục Ngọc thơm vào cái má phúng phính của con trai, để lại một dấu son môi đỏ đỏ, trông cực kỳ hài hước.
Lục Ngọc nói: “Con nhất định phải ngoan ngoãn đi hoàn thành bài tập vẽ, nếu không, ngày mai mẹ không đi đón con đâu.”
Tích Niên gật đầu, hôm nay được cha mẹ khen, tràn trề động lực với vẽ tranh.
Hai vợ chồng ai cũng rất ăn ý, không nhắc chuyện vết đỏ trên mặt Tích Niên.
Đợi con trai rời đi, Lục Ngọc định thay đồ, đề phòng cháu trai và cháu gái nhìn thấy sẽ cười cô.
Ai biết Lục Ngọc vừa vào phòng, Phó Cầm Duy liền chen vào, lập tức ôm Lục Ngọc vào lòng.
Phó Cầm Duy cố ý nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy, chúng ta hẹn hò đi!” Dù sao hai người cũng đã kết hôn rồi, là giở trò lưu manh hợp pháp!