*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Ngọc nói: “Người một nhà không nói lời khách sáo, các chị khá lên tốt hơn bất cứ thứ gì.”
Sau đó mọi người chỉ có thể giữ niềm cảm kích trong lòng, nói: “Khi nào các em đi, mang cho các em ít đồ ăn, các em ở đó không ăn được đâu.”
Lục Ngọc nói: “Không cần tiễn, đồ em đã chuẩn bị rồi, anh chị đi tiễn, chúng em cũng khó chịu!” Chia ly vốn là chuyện khó xử.
Tay nghề Lục Ngọc tốt, trên đường muốn ăn gì tự mình có thể làm.
Mọi người cũng đồng ý.
Tất cả mọi người đều ở đây, Tiêu Thái Liên nói: “Chuyện này tuyệt đối đừng nói với người trong thôn, bây giờ người trong thôn giống như ma ám vậy, thích quấn lấy Lục Ngọc và Phó Cầm Duy, để họ yên tĩnh mấy hôm đi!”
Người trong thôn muốn nhờ họ tìm con đường tắt phát tài.
Nếu nói họ nam tiến, chắc chắn cũng có người muốn đi! Tới lúc đó không khỏi có người muốn dựa dẫm vào Lục Ngọc bọn họ.
Trong nhà không thể hỗ trợ gì cho họ, cũng không thể gây thêm phiền phức cho họ.
Phó Cầm Duy nói: “Mẹ nghĩ chu đáo, con cũng muốn an ổn ở bên người nhà.”
Hai người nói như vậy, mọi người cũng vội vàng đồng ý.
Cuối cùng cả nhà ăn cơm, tuy đồ ăn ngon đầy bàn, nhưng không ai có tâm trạng nuốt trôi.
Tối đó, mẹ Lục tới ngủ cùng Tiêu Thái Liên, hai người lải nhải tới nửa đêm: “Bà chị già à, chúng muốn đi thì để chúng đi đi, chị nhiều con trai như vậy mà.
Nghĩ xem những gia đình khác chỉ có một đứa con, muốn đi xa ai có thể ngăn cản được, thế thì phải làm sao? Vẫn nên nghĩ thoáng chút, con có suy nghĩ của con!”
Mẹ Lục sinh con gái, thời khác này bà càng nghĩ thoáng hơn. Dù sao con gái đều phải gả cho người.
Phó Cầm Duy không phải người bình thường, ngay cả xưởng cũng có thể kinh doanh tốt, họ chịu ra ngoài dốc sức là chuyện tốt.
Tiêu Thái Liên nói: “Lời chị nói tôi đều hiểu.” Con trai út, cháu trai út, mệnh căn của bà cụ.
Đối với Tiêu Thái Liên mà nói, đây thật sự là đứa con trai út bà yêu thương từ tận đáy lòng.
Anh đi, trong lòng hụt hẫng. Tiêu Thái Liên nói: “Tôi biết chứ, chỉ là không chịu nổi, haiz, bỏ đi, chúng muốn ra ngoài phát triển cũng rất tốt, bây giờ cả nước đều tới đó, tôi tin chúng cũng có thể xông pha ra được một vùng trời!”
Mẹ Lục thấy Tiêu Thái Liên bắt đầu mềm mỏng, lập tức nói: “Đương nhiên rồi, sau này đi máy bay, chúng ta cũng đi, đến chỗ chúng xem thử.
Quay về kể với người trong thôn, chắc chắn bọn họ ngưỡng mộ chế.t!”
Tiêu Thái Liên nghe tới đề tài này liền không khó chịu nữa: “Vậy rất tốt.”
Trong thôn có rất nhiều người cả đời cũng chưa từng đi xa, nếu họ đi, nhìn thấy thứ gì, quay về kể lại, người trong thôn đều bội phục họ.
Mẹ Lục nói: “Hai đứa này đều hiếu thảo, thương chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể để chúng bận lòng!”
Tiêu Thái Liên cũng lấy lại tinh thần nói: “Đúng, không thể để chúng bận lòng.”
Ngày hôm sau, bà vội vàng điều chỉnh trạng thái, người ở tuổi này đã trải qua rất nhiều chuyện, tốc độ tiếp nhận nhanh hơn người trẻ nhiều. Rất nhanh lại đi thăm con trai và cháu trai như thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Lục Ngọc mở tiệm ma lạt thang cho chị dâu cả, vị trí rất tốt, vừa treo bảng hiệu lên, người lân cận đã chạy tới hỏi thăm khi nào khai trương.
Hàng xóm xung quanh nói: “Ây da, tiệm ma lạt thang mở tới cổng nhà rồi, sau này muốn ăn khi nào cũng có thể ăn được!”
“Đúng vậy, trước đây muốn ăn còn phải đi bộ xa như thế!”
Chủ tiệm xung quanh cũng vui, một tiệm ma lạt thang có thể dẫn sống nhân khí cả con phố. Vội vàng thu dọn tiệm, không cho thuê được thì mình buôn bán nhỏ.
Chị dâu cả và chị dâu ba đến tiệm chị dâu hai thực tập, chị hai đến tiệm chị cả thực tập, đều làm quen trước, sau này phải dựa hết vào bản thân rồi.
Mới đầu mọi người bận tới tối mặt tối mày, sau đó cũng dần đi vào quỹ đạo.
Thời gian trôi qua thật nhanh, một tháng chỉ giống như trong chớp mắt.
Đợi ổn định xong tất cả mọi người, Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đưa con tới trường.