Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 463: Nấu cơm cho công nhân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn có trứng xào cà chua, người làm việc ở công trường đã rất lâu không ăn được trứng gà rồi.

Có thêm một phần canh rong biển, món ăn chính là màn thầu tạp lương và cơm, chỉ món chính đã có hai loại.

Mỗi người ở phía trước bới cơm, ai cũng một bát to, còn có hai vá rau, múc thêm chút canh, vội vã tìm một chỗ ngồi xổm ăn.

Trứng gà mỹ vị bọc vào cơm, ngon vô cùng!

Lại húp thêm ngụm canh, tươi ngon tới tận cuống họng.

Xương gà gặm cũng đã ghiền, có xương có thịt, hơn nữa bỏ đủ gia vị rất ngon.

Ăn cơm hộp công trường nhiều ngày như vậy, bữa ăn này coi như là cực phẩm rồi.

“Quá ngon!” Có người cảm khái, hồi ứng anh ấy đều là tiếng ăn cơm.

Thấy mấy người dạ dày vương đó, ngâm cơm trong canh rồi húp giống như uống cơm, ăn xong vội vàng đi xếp hàng, họ tinh mắt, thấy còn dư, còn có thể xếp hàng lần nữa.

Những người này ai cũng ăn khỏe.

Không cần nói họ, ngay cả Phó Cầm Duy và Từ Đại Nguyên bình thường đều rất nho nhã, lúc này cũng ăn xả láng.

Canh là do Lục Ngọc nấu, mấy món khác đều là mấy chị dâu nấu, Lục Ngọc nói người nhà mình ăn nên bỏ nhiều dầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 389: C389: Cùng lên đi

Những chàng trai ăn khỏe này miệng dính đầy dầu, ai cũng kêu oai oái.

Vừa ăn một vòng, thấy lại xếp hàng dài, may mà trước đây Lục Ngọc có kinh nghiệm, bảo người nấu nhiều cơm.

Những người này ăn thích mê, vội vàng hỏi: “Ngày mai còn có cơm không?”

“Buổi tối cũng có thể ăn cơm các chị nấu sao?”

Có được cái gật đầu của chị dâu Từ, mọi người đều vui vẻ: “Tốt quá.”

Chị dâu Từ nói đồ ăn nấu bữa tối sẽ khác.

Ăn cơm xong, họ say cơm một lúc, nói: “Vẫn là chị dâu nhà chúng ta thương chúng ta.”

“Phó tổng cũng tốt, nỡ mua thịt cho chúng ta.”

“Nếu ngày nào cũng ăn như vậy, không trả tiền cho tôi, tôi cũng nguyện ý!”

Người bên cạnh cười nói: “Xem chút tiền đồ của cậu!” Thực ra tỏng lòng anh ấy cũng nghĩ như vậy, nhưng anh ấy không nói.

Chị dâu Từ làm xong, quay lại dọn dẹp bát đũa, buổi tối còn phải nấu một bữa nữa, buổi chiều đã phải chuẩn bị sẵn, bây giờ rất bội phục Lục Ngọc. Cô biết đi đâu mua đồ ăn vừa rẻ vừa ngon.

Giống như xương gà mà mọi người ăn, thực ra không tốn bao nhiêu tiền cả.

Các công nhân ăn xong, ai không nói ngon.

Buổi tối nấu tim gà xào thì là, tất cả mọi người đều ăn rất sảng khoái.

Làm xong việc, chị dâu Từ về nhà, Từ Đại Nguyên đã ngâm chân xong trong sân.

Tham Khảo Thêm:  Chương 140: Chương 140

Chị dâu Từ cảm khái nói: “Bây giờ em gặp Lục Ngọc mới biết cái gì là người lợi hại, vừa giỏi quản sổ sách, vừa giỏi nấu ăn!”

Đây chính là lên được phòng khách xuống được phòng bếp mà người ta hay nói. Không giống chị ấy, tuy có lòng muốn giúp Từ Đại Nguyên, nhưng chị ấy không biết chữ, cũng chỉ có thể làm chút việc nhỏ.

Ăn uống ở đây tốt lên, công trường xung quanh cũng nghe nói.

Chỗ họ khai công trước nhất, làm gần một nửa, xung quanh cũng toàn là công trình.

Lúc trưa, có một số người hướng ngoại chạy qua chạy lại, ngồi chung với nhau nói chuyện hút thuốc.

Vốn dĩ những doanh nghiệp bản địa này rất có cảm giác ưu việt, nhưng bây giờ đột nhiên chuyển ngược.

Họ vẫn ăn cơm công trường, ở đây đã cơm ba món, đều là cấp độ cao.

Chỗ Lục Ngọc cứ dăm ba hôm sẽ nấu cho họ một bữa xương gà hầm khoai tây.

Những công nhân ở công trường bên cạnh cũng gian xảo, bình thường xưng anh gọi em.

Đợi ăn cơm liền ngồi lại một chỗ, thi thoảng còn có thể ké được nửa miếng một miếng từ trong bát của người khác.

Cho dù không ăn được thịt, ăn miếng khoai tây dính mùi thịt cũng ngon.

Ăn xong vội vàng cảm khái: “Chỗ các cậu cũng tốt quá rồi.”

Người ở đây được khen cũng nở lỗ mũi, nói: “Không chỉ ăn uống tốt, còn phát lương theo tháng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 60

Công nhân xung quanh nghe vậy ngơ ra: “Các cậu phát lương theo tháng?”

Bọn họ đều là xong việc rồi mới kết toán một lần, nghe nói còn có ông chủ làm việc xong liền chạy mất.

Tìm cũng không biết chỗ tìm.

Họ thì hay rồi, phát lương mỗi tháng, đột nhiên cảm thấy cơm công trường trong tay mình không ngon nữa: “Chỗ các cậu còn tuyển người không?”

Mấy anh em của Từ Đại Nguyên nói: “Tuyển, nhiều thêm mấy người thì hoàn công sớm!”

Thế là, tới chiều, công trường bên cạnh đã có người muốn chạy, tới tối, mấy người này liền tới chỗ Từ Đại Nguyên nhận cơm hộp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.