*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phó Tích Niên nói tới chính sự, có hơi ngại nói: “Có thể giáo viên gọi mẹ có chút chuyện khác muốn nói!”
Lục Ngọc hỏi chuyện gì.
Con trai cũng không nói.
Cô chỉ đành tới phòng làm việc của giáo viên.
Giáo viên chủ nhiệm của con trai là một thầy giáo hơn năm mươi tuổi, lúc này nhìn thấy Lục Ngọc cũng có hơi kinh ngạc: “Cô trẻ thật!” Không biết còn tưởng là chị gái của Phó Tích Niên đấy.
Lục Ngọc nói: “Thầy gọi tôi tới là có chuyện gì?”
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Thời gian trước, trường thể thao tới đây chọn người, chọn trúng Phó Tích Niên, đứa trẻ này tố chất các phương diện đều rất mạnh, trường thể thao muốn em ấy tới đó, chuyện này chúng tôi phải lấy ý kiến của cô.”
Lục Ngọc nói: “Cần chuyển học tịch sang sao?”
Giáo viên chủ nhiệm không ngờ Lục Ngọc biết cả những cái này, nói: “Chắc vậy.”
Một khi được trường thể thao chọn trúng, học tịch sẽ được điều đi.
Đó là nơi chuyên môn đào tạo vận động viên, mỗi ngày dành hầu hết thời gian cho huấn luyện, rất ít môn văn hóa.
Phó Tích Niên còn nhỏ, nếu bỏ bê việc học từ bây giờ, sau này đối mặt với thời đại thay đổi chóng vánh sẽ càng khó khăn hơn.
Lục Ngọc nói: “Con trai tôi ở trường biểu hiện như thế nào?”
Thầy chủ nhiệm nói: “Thằng bé rất ngoan, rất nhiệt tình cởi mở, các bạn học đều rất thích em ấy.”
Thấy thầy chủ nhiệm và phụ huynh ở đây đánh thái cực, thầy thể dục bên cạnh lo lắng, lập tức đi ra một chuyến.
Qua một lúc, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi vào, nói: “Cô là mẹ của Phó Tích Niên nhỉ, tôi là huấn luyện viên Lộc!”
Lục Ngọc nói: “Vinh hạnh!”
Huấn luyện viên Lộc nói: “Các phương diện trình độ thể chất của đứa trẻ này đều vô cùng tốt, hơn nữa nó cũng rất thích chạy nhảy, chúng tôi muốn huấn luyện hệ thống, sau này có thể giành vinh quang cho tổ quốc, làm ngôi sao thể thao!”
Lục Ngọc nói: “Tôi không có dã tâm lớn như thế, chỉ hi vọng con trai tôi khỏe mạnh lớn lên!”
Một câu nói của Lục Ngọc khiến người ta biết ý của cô, trong nhà không đồng ý cho Phó Tích Niên luyện thể thao. Việc này cũng có thể hiểu, luyện tập thể thao vô cùng vất vả, một nửa đều là con cái nhà nghèo đến đó bao ăn bao ở, còn có ít trợ cấp.
Tuy Lục Ngọc không mang châu báu, nhưng nhìn là biết người giàu có. Dĩ nhiên sẽ không bị chút phúc lợi này đả động.
Nhưng huấn luyện viên Lộc thật sự tiếc nhân tài như Phó Tích Niên.
Rất hiếm khi nhìn thấy đứa trẻ có sức bật nhảy, các phương diện đều rất mạnh, thần kinh vận động rất tốt.
Người làm ngành thể thao đều biết, thiên phú quan trọng hơn nỗ lực, đây là một hạt giống tốt, bỏ lỡ thiên tài này, không biết phải đợi bao lâu mới gặp được người kế tiếp.
Huấn luyện viên Lộc thậm chí có hơi hèn mọn: “Có thể cho một cơ hội không?”
Lục Ngọc hỏi: “Các anh là chuyên ngành gì?”
Huấn luyện viên nói: “Xạ kích!”
Lục Ngọc thấy con trai ở bên ngoài vui vẻ vẫy chào cô, đây là con trai của cô, cô rất rõ, đoán chừng thằng bé cũng thích.
Nhưng làm phụ huynh, phải chịu trách nhiệm với con cái. Mười mấy năm con lớn lên này là thời đại trong nước phát triển nhanh chóng!
Mặc kệ là các ngành các nghề đều cần học văn hóa.
Bây giờ cậu vì trốn tránh học tập muốn đi luyện thể thao, nhưng bài vở bỏ dở sau này đều không lấy lại được.
Lục Ngọc nói: “Nếu không chuyển học tịch, tôi có thể cân nhắc.”
Huấn luyện viên Lộc kinh ngạc, sau đó vui mừng. Lục Ngọc không thẳng thừng từ chối nữa.
Có nghĩa rằng vẫn có cơ hội.
“Có thể thì có thể, chỉ là đứa trẻ sẽ hơi vất vả hơn!” Họ cũng có trường hợp như vậy, hết tiết luyện, tan học luyện, cuối tuần luyện.
Nhưng nếu như vậy, thời gian nghỉ ngơi của đứa trẻ sẽ đều bị chiếm dụng.
Không được nghỉ ngơi, có thể người lớn cũng không chịu nổi, càng đừng nói là trẻ con. Cho nên huấn luyện viên Lộc vẫn kiến nghị, chỉ chọn một, nếu ôm cả hai sẽ dở dang. . truyện đam mỹ
Lục Ngọc nói: “Vậy thì để thằng bé an ổn học tập đi.”
Huấn luyện viên Lộc nghẹn lời, sau đó cười khan hai tiếng: “Có thể ôm cả hai, đứa trẻ này, dồi dào tinh lực.”
Huấn luyện viên Lộc cũng biết Lục Ngọc kiên quyết, không cho con từ bỏ lớp văn hóa, nói: “Tôi đến đó cân đối một chút!”