Thích Eo Nhỏ

Chương 98



Cố Duyên Chi dứt lời, Long Miểu lập tức im lặng.

Cô cụp mắt, không đồng ý nhưng cũng không từ chối.

Trên chiếc giường lớn, cô ngồi nghiêng người, nửa người trắng nõn lộ ra, có vài vết đỏ.

Đó đều là dấu vết của anh.

Trong bầu không khí im lặng, Cố Duyên Chi đột nhiên không còn lo về câu trả lời của cô nữa, anh cầm theo bộ quần áo mà nhân viên khách sạn vừa đem đến, chậm rãi đi về phía cô.

“Quần áo hôm qua không mặc được nữa rồi, cậu mặc cái này đi.”

Thành thật mà nói, thái tử gia Cố thị luôn kiêu ngạo.

Anh lên giường cùng người khác còn cố ý chọn quần áo, trong cuộc sống của anh, đây là chuyện không bao giờ xảy ra.

Đến khi chân anh tới gần, Long Miểu mới ngước mắt lên nhìn.

Ánh mắt liếc nhìn thứ đồ trong tay anh, đang được đưa tới trước mắt cô…

Gò má thiếu nữ giống như dính phấn, chậm rãi hồng lên.

Mà qua một tối cuồng nhiệt, cô càng nở rộ, không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào, ngây thơ một cách lạ thường.

Cố Duyên Chi biết đây không phải là mùi nước hoa, tối hôm qua anh đã chôn vùi bên người cô, lưu luyến không rời.

“Rốt cuộc có mặc hay không?” Dù sao tính tình anh vẫn là kiểu thiếu gia, giọng điệu nóng nảy.

Long Miểu cố gắng duy trì sự tỉnh táo, nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu nữ, cũng mới chỉ tốt nghiệp mà thôi. Cô nghe vậy liền ngước mắt, hung tợn nhìn anh.

Ánh mắt hai người bắt gặp nhau giữa không trung.

Âm thầm đốt lửa một lần nữa.

– — 

Bên ngoài phòng ngủ, người phục vụ dọn đồ ăn nghe thấy âm thanh kỳ dị trong phòng ngủ, mau chóng bày đồ ăn rồi rời khỏi phòng.

Cố Duyên Chi là khách quen ở đây, lúc trước anh và bạn bè chơi đến muộn nên không về nhà họ Cố mà một mình vào đây ở.

Lần này anh mang theo con gái, quả thật là hiếm thấy.

Bọn họ không hiểu được, hiếm lạ hơn chính là động tĩnh trong phòng ngủ lúc này.

Đệm giường bị đẩy ra, cô bị anh nắm chặt chân cho cong lên, anh đẩy từng cái thật sâu.

Rõ ràng tối qua Cố Duyên Chi đã làm quen, mà tuổi trẻ tràn trề sinh lực khiến anh không thể dừng lại được.

Khuôn mặt tuấn tú căng lên, lộ ra dục vọng mà Long Miểu chưa từng thấy.

Tiếng động trên đệm càng lúc càng lớn, cô có thể nghe thấy tiếng người phục vụ bước ra khỏi phòng.

Sau đó, trong phòng chỉ còn lại tiếng của hai người.

Sáng hôm đó họ không đi đâu cả. Cộng thêm cả tối qua, bọn họ đã dùng hết một hộp.

Dù sao Long Miểu cũng là nữ sinh, rất nhanh đã ngủ thật say.

Cố Duyên Chi dựa vào thành giường, nheo mắt quan sát.

Anh quan tâm những thứ khác hơn là cơ thể cô.

Cố Duyên Chi cảm thấy hiện giờ mình không hề cảm thấy có chút bài xích gì với Long Miểu.

Nếu nói là do cô quyến rũ thì cũng không phải.

Thái tử gia Cố thị nghĩ tới nghĩ lui, hiếm khi phiền não như bây giờ.

Anh dứt khoát lấy điện thoại của mình, cụp mắt đọc tin nhắn.

Có tin mẹ Cố hỏi anh ngủ ở đâu như thường lệ, cũng có mấy biểu tượng cảm xúc của cô em họ đang giận dữ do anh cúp mắt và phớt lờ, còn có tin của đám bạn hỏi anh tại sao tối qua không thấy anh đâu.

“Có gì đâu, Cố thiếu của chúng mày tự thuê phòng đi nghỉ, cũng đâu phải chuyện lạ kỳ gì.”

“Cố Duyên Chi không được rồi, mới uống có chút rượu mà đã say rồi à?”

“Cố thái tử gia, ở đây có người nói cậu không được.”

“Nhưng mà hôm qua thật náo nhiệt, tao nghe người ta nói hoa khôi trường của chúng ta đi cùng một nam sinh?”

“Không biết, hôm qua tao không nhìn thấy Long Miểu.”

“Ai da, tin này được truyền ra từ nhóm của trường, có nữ sinh học cùng lớp hỏi tối qua Long Miểu đi đâu.”

Ngón tay thon dài của Cố Duyên Chi khẽ nhúc nhích.

Cố Duyên Chi: “Nhóm nào? Cho tôi vào.”

Một đám anh em bởi vì anh đột nhiên xuất hiện mà bị dọa sợ.

“Mặt trời đã lên cao ba sào rồi mà bây giờ cậu mới dậy?”

“ĐM, không phải cậu không bao giờ tham gia vào mấy nhóm như vậy sao, tự dưng bây giờ lại muốn.”

“Trong đó có bốn, năm trăm người, cậu vào đó làm gì, tự làm lộ tài khoản WeChat để mấy nữ sinh đó tới thêm à?”

“Không hổ là cậu, chẳng lẽ sau khi tốt nghiệp đã biết mở lòng rồi chứ.”

Cố Duyên Chi càng phiền não, không kiềm chế nổi.

Cố Duyên Chi: “Nhanh lên một chút.”

Người anh em nói tới nói lui, thấy anh như vậy đành kéo vào nhóm.

Rất nhanh, Cố Duyên Chi đã đích thân nói trong nhóm.

Cố Duyên Chi: “Không cần phải hỏi, tối hôm qua tôi đưa Long Miểu về nhà.”

Câu nói này đã làm dậy sóng cả nhóm.

Vào lúc nhóm chat của học sinh đã tốt nghiệp còn chưa kịp phản ứng, Cố Duyên Chi lười nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi nhóm.

Một đám anh em: “…”

Đây là hành động gì vậy?

– — 

Sau khi tốt nghiệp là một kỳ nghỉ hè thật dài, theo Long Miểu nghĩ.

Do chuyện tụ họp ở quán bar, bởi vì Cố Duyên Chi giải thích nên không khiến mọi người nghĩ đến chuyện Long Miểu bị một người đàn ông đưa đi nhưng động thái này khiến nhiều người thắc mắc.

Hai người họ giống như bắn đại bác cũng không trúng thì có thể xảy ra chuyện gì?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1712: 1712: Một Kẻ Sắp Chết Mà Cũng Dám Hỏi Tôi Là Ai À

Có người cảm thấy Long Miểu dùng thủ đoạn bám lấy Cố Duyên Chi, nhưng dù sao cũng không phải người trong cuộc nên không thể tra ra được.

Long Miểu không để ý đến mấy điều này, cô còn đang bận chăm sóc Bà nội.

Từ khi cô còn nhỏ, cơ thể của Bà nội cũng không tệ lắm, bao năm nay đều hết lòng chăm sóc cô trưởng thành.

Nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, hơn nữa khi còn trẻ đã phải làm việc vất vả cho nên khi về già đi đứng rất bất tiện.

Gần đây Long Miểu chăm sóc chu đáo, sắc mặt Bà nội đã tốt hơn nhiều.

“Mấy bé gái nhà khác đều đi ra ngoài chơi, cháu còn ở nhà trôm nom mẹ cả ngày làm gì?” Bà nội cầm lấy túi vải, móc tiền ra, tuy rằng mệnh giá nhỏ nhưng cũng được một xấp. Bà đưa cho Long Miểu, “Cháu gái, cầm lấy đi mua mấy món đồ mà mình thích đi, bình thường cháu nên thả lỏng một chút, đừng quay mấy cái quảng cáo kia nữa. Bà có tiết kiệm tiền đủ để cháu học đại học.”

Long Miểu mỉm cười, “Nhưng bây giờ cháu không muốn đi ra ngoài, ở bên cạnh bà không tốt sao?”

Thật ra thì cô khá lười, cũng quen ở một mình, không muốn thử kết bạn mới, lâu ngày thành như bây giờ.

“Lần trước có người đến thăm cháu, tên gì nhỉ?” Bà bị Long Miểu chọc cười, lại nghĩ tới nam sinh từng đến nhà mình thăm cháu gái.

“Cố Duyên Chi.” Long Miểu kêu.

Từ sau chuyện ở khách sạn, anh thường xuyên tới thăm cô.

Có lúc hai người làm trong khách sạn, có lúc làm ở phòng Long Miểu.

Chỗ ở của Long Miểu và bà nội nằm ở tầng trệt, sạch sẽ mà cũng đơn sơ.

Cô cho rằng anh sẽ chê nhưng kết quả là…

Cố Duyên Chi làm cô khiến chiếc giường phát ra tiếng động không nhỏ, hiển nhiên là không thể bằng giường lớn ở khách sạn.

Phòng Long Miểu cách khá xa phòng bà nội, nhưng cô vẫn sợ nghe được, cố gắng kiềm chế bản thân.

Những hôm cô cõng bà để thay ga trải giường, cô lén lút không muốn anh tới.

Kết quả Cố Duyên Chi luôn luôn lạnh lùng khi đứng trước mặt bà nội lại giống như băng tan vào mùa xuân, trêu đùa khiến bà nội rất thoải mái, cực kỳ thích anh.

Lần nào bà cũng kêu anh qua ăn cơm, có đôi khi còn tự mình xuống bếp.

Hôm nay khác hơn mọi khi.

Cố Duyên Chi ăn cơm xong, đứng ở ngoài sân dưới bầu trời đêm, “Tớ chuẩn bị ra nước ngoài.”

Long miều nghe xong, ngơ ngác.

Cô đã đoán được sẽ có ngày này.

“Tớ biết.” Long Miểu gật đầu.

Ngôi trường mà Cố Duyên Chi theo học là Ivy League nổi tiếng.

Cố Duyên Chi nhìn phản ứng này của Long Miểu, anh nhìn cô chằm chằm như có thể đốt một cái lỗ trên người cô.

Rồi sau đó, anh lại mở miệng nói, “Anh sẽ quay về hai tuần một lần.”

– — 

Trong bốn năm học đại học, bởi vì dáng người thu hút nên Long Miểu rất được chào đón.

Lúc trước Cố Duyên Chi cứ hai tuần sẽ về một lần, nhưng sau đó không biết anh nghe được điều gì, biến thành một tuần về một lần.

Một năm sau, việc học của anh càng bận hơn nên không có nhiều thời gian, biến thành mấy tháng mới về một lần.

Từ trước đến nay, Cố Duyên Chi là người luôn có hoài bão, với tài năng thiên phú của mình, anh đã được đào tạo để trở thành người thừa kế của nhà họ Cố, anh phải học nhanh rồi trở về nước quản lý Cố thị.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cho dù họ không gặp được nhau, anh cũng không để cô đi sang nhà anh ở nước ngoài.

Long Miểu không phải kiểu người hay thắc mắc nên không hỏi anh.

Sau khi tốt nghiệp, cả hai người họ không còn bị ngăn cách bởi một đại dương nữa.

Sau khi Cố Duyên Chi trở về Trung Quốc để tiếp quản công ty, anh đã mở một chi nhánh giải trí để ký hợp đồng với Long Miểu.

Ban đầu anh nói muốn cô đi theo anh, tính đến nay đã là sáu năm.

Trong sáu năm, Cố Duyên Chi đã tự ổn định được cuộc sống, từ một cậu bé mặt lạnh không kiên nhẫn trở thành một người khí khái.

Anh còn trẻ nhưng đã trở thành người lãnh đạo của tập đoàn Cố thị. Khuôn mặt lạnh lùng, cực kỳ ưu nhã.

Vào lúc này, Long Miểu cũng trổ mã, càng trở nên rạng rỡ hơn.

Thời gian đầu mới ra mắt, gương mặt của cô đã bị chỉ trích rất nhiều. Hơn nữa còn có tin đồn về mối quan hệ của cô và giám đốc Cố thị lưu truyền khắp nơi càng khiến Long Miểu bị cư dân mạng công kích.

Có một lần, cô lên hot search nhưng là liên quan đến bản thảo bôi đen cô, cũng có vài tin do chính cựu học sinh trung học tung tin.

Long Miểu không hề sợ hãi, sau đó Cố thị đã tự ra tay mời luật sư để người tung tin chịu áp lực, chính thức xin lỗi.

Nhưng tin đồn thì dễ tung và khó xóa tan, nhiều trường hợp ấn tượng của cư dân mạng về người nổi tiếng một khi đã bám sâu vào đầu họ thì họ sẽ không muốn đọc những lời giải thích làm rõ đó.

Trừ khi có ấn tượng gì đó mạnh hơn, nếu không những vết nhơ này sẽ theo nghệ sĩ đến hết đời.

Mà Long Miểu nhờ vào diễn xuất xuất sắc của mình trở nên nổi tiếng hơn cũng là nữ diễn viên được mọi người quan tâm nhất.

Tham Khảo Thêm:  Chương 35

Giới giải trí không thiếu nghệ sĩ cũng không thiếu đề tài thảo luận.

Dư luận đổi chiều, đôi môi đỏ mọng, dáng người yểu điệu quyến rũ đã chiếm được cảm tình của công chúng đối với cô.

Mặc dù vẫn có tin tức không tốt nhưng với danh dự, độ hot và độ thảo luận như vậy đủ để cho cô đứng vững trong giới giải trí khiến nhiều nghệ sĩ khác không theo kịp.

Bởi vì không phải diễn viên nào cũng trở nên nổi tiếng.

Có lẽ trước đó cô đã phải chịu khổ rất nhiều nên thượng đế không tàn nhẫn nổi, để cho những ngày tháng sau này của cô vẫn có thể đắm chìm trong lòng tin và triển vọng đối với tượng lai.

– — 

Chắc là rượu đã phát huy tác dụng, Long Miểu ngủ say hơn, lại mơ về quá khứ thuở niên thiếu.

Không, cũng không thể nói là mơ, đây chính là những mảnh vụn ký ức trong chính đầu cô, chân chính từng xảy ra.

Nửa đêm, cô bị đánh thức.

Cơ thể cảm nhận được sự sung sướng, dưới sự va chạm liên tục, cô dần lên đỉnh.

Long Miểu khẽ mở mắt, ngước lên nhìn người đang nằm phía trên mình.

Áo sơ mi của anh cởi vài cúc, thoạt nhìn đứng đắn nhưng anh không muốn buông tha cho cô, dáng vẻ giống như tên xấu xa.

Ác hơn nữa, Long Miểu không chịu nổi nên đã thẳng tay muốn tát anh nhưng đã bị anh nắm cổ tay.

“Hôm nay bảo em qua chỗ anh, tại sao em không đi?” Giọng anh hơi trầm xuống.

“Anh nói đi thì em phải đi à?” Long Miểu vừa nói còn cố ý chọc anh khiến tốc độ của anh chậm lại một chút, “Còn giám đốc Cố, giám đốc chạy tới đây làm gì?”

Đầu ngón tay mảnh khảnh của cô gõ nhẹ vai anh.

“Giám đốc Cố làm vậy khiến em cảm thấy rất quen thuộc.”

Anh nhìn cô như thế này giống như con cún lúc trước bà nội nuôi.

Cố Duyên Chi nghe giọng điệu và sắc mặt này của cô liền biết đây chẳng phải lời hay ý đẹp gì.

Anh vốn bị kẹp chặt lại khó rút lui, vào giờ phút này cố ý muốn cô đẹp mặt, trực tiếp ấn mạnh vào.

Như vậy còn chưa đủ, anh còn nắm chặt eo cô để cô chịu từng đợt va chạm của anh.

“A!” Long Miểu uống nhiều rượu, vốn đã đau đầu, bị anh hành hạ như vậy, dứt khoát cất cao giọng.

Mấy năm nay, cô luôn bộc phát tính tình khi không có người ngoài mà chỉ có Cố Duyên Chi.

Lúc trước tính tình Cố Duyên Chi giống như thiếu gia, dần dần theo thời gian, năm tháng qua đi, anh đã tự biết kiềm chế, ngược lại thường xuyên bộc lộ tính cách thật trước mặt Long Miểu.

Anh chính là muốn dạy dỗ cô.

Giống như hiện tại, Cố đại thiếu gia hung hăng ra vào người cô, “Long Miểu.”

“Tức giận rồi?” Long Miểu nói, “Nhưng phải làm sao đây, em ngứa đòn đó.”

Cố Duyên Chi lật người cô lại, “Em không phải ngứa đòn mà là…”

Anh ghé vào tai cô, nói nốt mấy chữ còn lại mang theo ý trêu chọc.

Anh hài lòng nhìn Long Miểu đỏ mặt, cuối cùng Cố Duyên Chi xấu tính cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Cố Duyên Chi thoải mái như vậy, trong lúc nhất thời còn dùng sức hơn khiến cô không nói được.

Khi kết thúc, Long Miểu ngất đi.

Cố Duyên Chi cau mày, vội vàng dùng tay xem thử hơi thở của cô.

Anh liếc qua chai rượu vang không còn bao nhiêu, bất ngờ không kịp đề phòng lại phát cáu.

Cố Duyên Chi đánh thức cô dậy, giọng nói cực kỳ không tốt, “Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu?”

Long Miểu chớp chớp mắt, cơ thể còn tản ra mùi rượu.

Cô hơi mở mắt ra nhìn anh cười nhưng không nói lời nào.

Có lẽ cô thật sự đã uống say rồi.

Cơ thể cô thật sự là lạ, đang điên cuồng trước mặt anh.

Cố Duyên Chi lạnh mặt, đánh mạnh một cái vào mông cô.

Anh xoay người xuống giường, thay quần áo ngủ rồi đi vào nhà bếp.

Cố thị là gia tộc lớn, Cố Duyên Chi sống trong nhung lụa, mười ngón tay không dính nước bẩn, chưa nói đến chuyện anh nấu ngon như thế nào mà phải nói anh không hề biết nấu.

Anh làm một nồi chè theo cách Long Miểu dạy anh.

Sau khi nếm thử muỗng đầu, anh nhíu mày lại nhưng cảm thấy coi như vẫn ổn so với lần trước, không khó ăn lắm.

Trải qua lần nấu chè lật xe trước, Cố Duyên Chi đã dứt khoát gọi điện thoại cho trợ lý đến Hoa An Đình Thành mua chè.

Long Miểu không thích uống canh giải rượu, nói nó tanh mà cô lại không nghe anh, cứ muốn uống rượu.

– — 

Long Miểu ngửi thấy mùi ngọt ngào thoang thoảng, khi mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt đẹp trai của Cố Duyên Chi.

Anh nhướng mày ngồi bên mép giường, “Em uống trước khi đi ngủ đi.”

Long Miểu nhìn anh chằm chằm một lát, cảm thấy giọng của người này không mấy thân thiện, dứt khoát xoay người.

“Không uống.”

Cô từ chối như vậy chọc cho Cố Duyên Chi im lặng trong chốc lát.

“Không khó ăn như lần trước đâu, em thử một chút đi.”

Thật ra có lẽ Cố Duyên Chi đã hiểu sai ý cô.

Lúc này cô ngược lại không chê đồ anh nấu khó ăn.

Suy nghĩ của Long Miểu bay xa chút.

– — 

Năm đó, bà nội qua đời. Khi cô có nhiều lịch trình, bình thường rất bận bịu nên không có nhiều thời gian chăm sóc bà.

Long Miểu biết tin dữ đã lập tức quay về chịu tang.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1320: Luyện thể oai

Mấy ngày cô quay về, Long Miểu cảm thấy mình không thể trụ được nữa.

Tất cả những gì bà để lại cho cô là chiếc túi vải đầy ắp tiền mà bà đã tích góp từ lâu.

Long Miểu siết chặt túi vải, nằm trong phòng trọ ngủ, chìm vào trong ký ức không muốn tỉnh lại.

Một lát sau, lời nhắc nhở của bà vang lên, bảo Long Miểu không nên quá để tâm đến bà, hiện tại bà cảm thấy rất tốt, tinh thần cũng khá hơn nhiều, cô không nên quá lo lắng. Bà còn cười nói, cháu gái của bà xinh đẹp như vậy, sau này nhất định sẽ hạnh phúc.

Sự nhớ nhung cùng với sự quan tâm của hai người trong nhiều năm quả thật khiến người ta muốn đắm chìm trong kỷ niệm.

Long Miểu rơi vào trong ký ức, làm sao cũng không muốn tha thứ cho mình.

Nếu như cô cẩn thận hơn, cô sẽ thấy bà cần giúp đỡ, nếu như cô có thể làm việc chăm chỉ hơn thì đã sớm có thể ở bên cạnh bà.

Tất cả mọi thứ rồi sẽ khác đi, như vậy có phải cô sẽ không còn một mình bơ vơ trên cõi đời này nữa không.

Lúc ấy Cố Duyên Chi đang đi công tác ở nước ngoài, sau khi biết được tin từ trợ lý đã gọi chuyên cơ đặc biệt, bay hơn hai mươi tiếng đồng hồ quay về gặp cô.

Khi anh đến nơi đúng là nửa đêm, Long Miểu đang phát sốt.

Cố Duyên Chi ôm cô, muốn đưa cô đến bệnh viện nhưng bị cô cứng đầu từ chối.

Cô điên cuồng lắc đầu, hai bên gò má đẫm mồ hôi và nước mắt.

“Em không muốn đi bệnh viện…” Long Miểu như đang bị mê sảng, “Em không nên đi…”

“Long Miểu.” Cố Duyên Chi mím môi, ôm chặt Long Miểu đang giãy giụa, “Em nghe lời anh, anh đưa em tới bệnh viện, bây giờ em đang sốt đấy!”

“Em không muốn…” Cô nhỏ giọng nghẹn ngào.

Rồi sau đó, Long Miểu bắt đầu lẩm bẩm, làu bàu.

“Em không có nhà.”

“Không có.”

“Cũng chỉ còn lại một mình em.”

“Bà nội…”

Cố Duyên Chi không còn cách nào với cô, nhớ ra nhà họ Cố có bác sĩ riêng, anh bỏ qua ba Cố Nghênh Tùng, trực tiếp gọi điện cho bác sĩ rồi căn cứ theo chỉ dẫn, tự đút thuốc hạ sốt cho Long Miểu rồi bảo trợ lý đi mua túi chườm đá.

Sau đó anh tắm nước lạnh, vén chăn lên ôm chặt cô, tự dùng bản thân hạ nhiệt cho cô.

Đêm đó hiếm thấy anh tự kiềm chế được bản thân, cũng hiếm thấy anh không lạnh lùng.

Đêm đó là hôm Cố Duyên Chi dịu dàng nhất kể từ khi Long Miểu biết anh.

Sau nửa đêm, gần rạng sớm, Long Miểu đã hạ sốt đi nhiều.

Trong lúc mơ màng, Cố Duyên Chi ngồi ở mép giường, đút cho cô một chén chè.

Long Miểu cho rằng đó là anh mua từ bên ngoài, không chút phòng bị nhấp một ngụm rồi sau đó thiếu chút nữa nôn ra.

Cả đời này cô chưa từng thấy chè nào khó uống như thế.

“Đây là anh làm à?” Long Miểu ngước mắt nhìn anh.

Sắc mặt Cố Duyên Chi bắt đầu trở nên khó coi.

Anh đã phải vào bếp lau như vậy, kết quả lại bị cô ghét bỏ thành như vậy.

“Em uống hết cho anh.” Cố Duyên Chi lạnh mặt, nhất định muốn Long Miểu uống hết.

Long Miểu mới hết bệnh, sau khi cơ thể khỏe hơn mới biết được Cố Duyên Chi bỏ công việc ở cùng cô cả đêm, không biết lấy ra dũng khí ở đâu, lập tức dỗi ngược llaijanh, “Sao anh không uống? Nếu anh uống hết được, anh nói gì em cũng nghe.”

Không biết Cố Duyên Chi nghe được cái gì, đoạt lại, sau khi uống một ngụm đã cau mày.

Rồi sau đó anh lại bưng chén lên uống cạn.

Anh cười lạnh, bắt đầu ra lệnh cho cô, “Long Miểu, sau này bị sốt thì nhất định phải đi bệnh viện cho anh.”

– — 

Suy nghĩ quay trở lại với thực tại.

Long Miểu vẫn duy trì tư thế trước đó.

Trong mấy năm qua, chàng trai kiêu ngạo kia dường như đã thực hiện đúng như lời hứa năm đó. Anh quả thật không để ai bắt nạt cô, ngược lại biến thành anh bắt nạt cô!

Không nhớ lại quá khứ còn ổn, sau khi hồi tưởng lại một lần, mùi vị của chén chè kia lại dâng lên.

Long Miểu cảm thấy Cố Duyên Chi cố ý.

Cô hết lần này tới lần khác đều không muốn uống.

Long Miểu lại không sợ anh, lạnh lùng dùng lưng mình tỏ ý từ chối.

Cố Duyên Chi ở sau lưng cô im lặng trong chốc lát rồi lên tiếng, “Em muốn anh đút cho em à?”

Anh vươn tay kéo người lật người cô lại.

Mùi gỗ trên người Cố Duyên Chi ập tới.

Chàng trai ôm cô, uống một ngụm chè rồi phủ lên đôi môi mỏng của cô.

Long Miểu giãy giụa hơn nhưng không thể đấu lại anh.

Cô vốn là uống nhiều rượu, lại bị Cố Duyên Chi làm hai lần, cả người không có sức lực.

Mà ngay lúc này, vị ngọt tản ra, Long Miểu đột nhiên cảm thấy chè này không khó uống giống như trong tưởng tượng.

Anh đút cho cô mười mấy lần, cơ thể hai người cuối cùng mới tách ra.

Cố Duyên Chi ngồi dậy, Long Miểu lập tức đá anh một cái.

Cố Duyên Chi nắm lấy cổ chân cô, hất ngược về, “Ngủ đi.”

Anh nhìn Long Miểu chậm rãi chìm vào giấc ngủ do được làm ấm bụng, đột nhiên cảm thấy có một ngọn lửa trong người bùng lên.

Cố Duyên Chi làm theo trái tim mách bảo, trực tiếp đánh thức Long Miểu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.