Dung Bội nhìn kinh phiến Uông Phù Chỉ sai người đưa đến, bản thân nàng cũng yên lặng cảm thán trong lòng: “Nương nương, Đôn phi nương nương này cũng thật có tâm.” Như Ý cười gật đầu: “Đúng vậy, bổn cung không nghĩ đến nàng ta để ý nhiều như thế.”
“Nương nương, không chỉ có Đôn phi nương nương, còn có Du quý phi cùng các phi tần khác chép kinh Phật, đối với Ngũ công chúa của chúng ta cũng là có tâm.”
“Được, ngày mai đem những thứ này đến Phật đường thiêu đốt, Cảnh Hủy ở bên kia cũng an tâm, ngày mai ngươi phân phó Tam Bảo cảm tạ các nàng thay bổn cung.”
Sáng sớm hôm sau hoàng thượng ngồi trên trường án nghe tin Lý Ngọc bẩm báo từ Cửu Châu Thanh Yến, chỉ là sắc mặt hắn bình thản: “Hoàng hậu muốn như nào thì như vậy đi, buổi tế Ngũ công chúa chiều nay ngươi phân phó Phật đường xử lý thật tốt, nếu không tận tâm trẫm liền lấy đầu bọn họ.” Lý Ngọc không dám trì hoãn, lập tức lui xuống làm việc.
Hoàng thượng để bút sang một bên, không khỏi sinh ra phiền muộn, không biết sau này nàng sẽ dùng tâm tư gì, còn có dũng khí gặp mặt nàng hay không.
Hắn không chắc chắn, nhưng hắn biết nàng cần hắn, vì vậy hắn không thể rời bỏ nàng.
Hắn mới vừa rồi nghĩ đến Vĩnh Cảnh, tràn đầy cảm thương áy náy.
Hắn đang suy nghĩ.
Vậy nàng có nhớ tới Vĩnh Cảnh không? Còn nhớ tới lời tru tâm mà hắn nói với nàng ngày đó? Phải, hắn không dám nghĩ.
Hoàng thượng ngồi một mình ở điện Thân Hiền đến tối, đợi sau khi Lý Ngọc trở về hắn cẩn thận hỏi thăm, muốn biết nhiều về nàng hơn.
“Hoàng hậu nương nương có quý phi nương nương cùng các phi tần khác giúp đỡ, cùng nhau tế lễ Ngũ công chúa, hiện tại hoàng hậu nương nương đã trở về Cửu Châu Thanh Yến.”
Sắc mặt hắn tối tăm: “Sắc mặt Hoàng hậu thế nào?”
Lý Ngọc cẩn thận nói: “Không bằng hoàng thượng tự mình đi xem, chuyện này rất khó nói, hơn nữa hoàng hậu nương nương đang mang thai hài tử.” Hoàng thượng suy nghĩ một lúc mới đứng lên: “Đi.”
Hoàng hôn buông xuống, tiếng ve sầu kêu.
Như Ý từ Phật đường trở về, sắc mặt ảm đạm.
Mi Nhược trong lúc vô tình hỏi mọit câu: “Hoàng thượng đâu, hoàng thượng không đến sao?” Giống như một cái gai đâm thẳng vào trong lòng nàng.
Tưởng chừng như không đau không ngứa, nhưng thực tế sớm đã ăn sâu vào máu xương của nàng.
Ngày đó hắn không tiễn Cảnh Hủy, hôm nay cũng không nhớ Cảnh Hủy cùng nàng.
Lúc đó hắn hỏi nàng có trách hắn không, hắn còn nói hắn là một a mã vô dụng.
Lúc đó Cảnh Hủy vừa mất, hắn nói hắn không dám đối mặt.
Vậy hôm nay thì sao? Nữ nhi đã qua đời 13 năm, chẳng lẽ hắn vẫn không cách nào đối mặt sao? Nàng không khỏi cười lạnh một cái, a mã hắn hôm nay thật sự vô dụng.
Mười ba năm trước, Cảnh Hủy ra đời ở Viên Minh Viên, một gia đình trời đất ra đời vào mùa xuân, nàng nhớ tới ngày đó Giang Dữ Bân khẩn trương, hoảng hốt nói nữ nhi bị bệnh tim, còn có Vĩnh Cảnh mười một năm trước, hắn nói số mệnh của nàng khắc chết hài tử.
Bỏ đi, vậy nên làm thế nào?
Dung Bội thấy bữa tối nàng không ăn nhiều, Dung Bội nhất thời hoảng sợ, thân thể của nàng bây giờ làm sao có thể chịu đựng dày vò? Hoàng thượng đem theo Lý Ngọc đến Phật đường, nhớ tới năm đó tiếng trẻ con gọi hắn là “A mã”, cũng nhớ tới tình cảnh Như Ý ôm lấy nữ nhi, những lúc này ánh sáng cuối cùng cũng không thể trở về, khóe mắt hắn pha nước mắt, không ai biết, nhưng lại đúng là đau đớn của một vị phụ thân.
Mặc dù là vua, nhưng cũng có thất tình lục dục.
Hoàng thượng lặng lẽ đi vào tẩm điện, lúc này Dung Bội cầm bát cháo nhẹ giọng an ủi người ngồi trên giường, nhưng nàng quay đầu đi làm ngơ.
Hắn mở miệng nói một câu: “Đưa trẫm, ngươi lui xuống đi.”
“Thần thiếp cho rằng hôm nay hoàng thượng sẽ không tới.” tay hắn khựng lại một lúc, nàng không quay đầu nhìn hắn một cái.
Hắn đã ở đây.
“Người yên tâm, thần thiếp sẽ không trách người, a ma người cũng không phải vô dụng.” Nàng lặng lẽ rơi nước mắt.
Từng chữ từng chữ giống như một con dao vô danh hung hăng cắt trái tim hắn.
Hắn buông bát trong tay xuống, nắm lấy tay nàng nghẹn ngào nói: “Trẫm đã đến Phật đường rồi, một mình lặng lẽ đi, trẫm không dám đối diện với nàng, trẫm cũng không phải là không quan tâm nàng và các con, trẫm sợ…”
Như Ý quay đầu nhìn hắn, ánh mắt nàng nhìn hắn như mấy năm trước, nhìn chằm chằm vào người lạnh thấu xương, gương mặt tràn đầy nước mắt.
Nàng ngắt lời hắn: “Đúng rồi, hoàng thượng sợ thần thiếp sẽ nhớ tới chuyện trước kia, nhưng những chuyện này đang bày ra trước mắt, thần thiếp đích xác không bỏ được.” Nước mắt ấm nóng rơi xuống mu bàn tay nàng, là nước mắt của hắn rơi xuống.
“Thần thiếp nhớ rõ người bất đắc dĩ mà khôi phục chức vị cho Kim Ngọc Nghiên, thần thiếp còn nhớ rõ ở trước mặt hoàng thượng rơi nước mắt, hỏi người căn bản có tin Vệ Yến Uyển hại chết Vĩnh Cảnh của chúng ta hay không, hoàng thượng nói người không tin, chỉ bởi vì cô ta là người một tay dạy dỗ ra, còn cứu cả Khánh Hữu, về sau, hoàng thượng cùng nàng ta liên tục có con.” Nàng rơi nước mắt không ngừng.
Hắn lau nước mắt cho nàng, cầu xin: “Như Ý, ngoan, đừng như vậy, trẫm đối với con cái không tốt, là trẫm không đúng, là lỗi sai của trẫm.”
“Ngay cả Vệ Yến Uyển chết hoàng thượng cũng không nói cho thần thiếp biết?”
Nàng mỉm cười, là cười tự giễu, nàng vẫn nhìn hắn: “Hài tử?” Nàng sờ bụng mình đã nhô lên, đúng rồi, hài tử.
Đứa trẻ là một vết sẹo trong trái tim nàng, chạm vào liền đau đớn.
Trên mặt hoàng thượng cũng như hoa lê gặp mưa: “Trẫm không tốt, trẫm không đúng, nàng đừng đau lòng.” Nàng hít một hơi thật sâu: “Thần thiếp không nên để đứa trẻ này đến, thần thiếp rất hối hận.” Toàn thân hoàng thượng run rẩy, nàng nói nàng hối hận.
“Hiện giờ thần thiếp chỉ cầu xin hoàng thượng đừng để cho Vĩnh Cơ biết, đừng để thằng bé buồn bực không vui như trước kia.
Hôm nay thằng bé viết thư hỏi thăm thần thiếp và hoàng thượng, cũng lo lắng cho Cảnh Hủy, thằng bé mới 14 tuổi.”
“Hoàng thượng đi đi.”.