116
Sáng ngày thứ ba, sau khi Tô Mặc tiêm xong mũi vắc-xin dại thứ hai, Đinh Cạnh Nguyên đã bắt đầu thu xếp việc chuyển nhà, dự định chiều tối sẽ quay về thành phố S.
Một phần cũng bởi vì chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết Nguyên đán.
Đinh Cạnh Nguyên đã gọi điện thoại cho Đinh Khê Xuyên, đồng thời mẹ hắn – Giang Tâm Mi cũng đã gọi điện thoại đến mấy lần.
Trong điện thoại, bà giục hắn mau chóng quay về thành phố S, không nói gì khiến hắn phật ý, thậm chí còn giả vờ hỏi han vết thương của Tô Mặc, như thể rất lo lắng hắn sẽ vì Tô Mặc mà bỏ lỡ cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng đầu năm mới của Tập đoàn Trường Giang.
Sau khi tiêm vắc-xin xong, bác sĩ rất có trách nhiệm dặn dò lại thời gian tiêm những mũi còn lại, đồng thời nhấn mạnh trong vòng một tháng sau khi tiêm vắc-xin phải tránh bị lạnh, không được vận động mạnh, không được quá sức, đồng thời phải kiêng rượu bia, thuốc lá, trà đặc, cà phê và các loại thực phẩm cay nóng như ớt.
Đinh Cạnh Nguyên rất nghiêm túc lắng nghe, ghi nhớ từng điều một.
Tối hôm qua, hắn đã gọi điện thoại cho người ta điều một chiếc xe RV sang trọng từ thành phố S đến, để Tô Mặc có thể nằm thoải mái trên đường đi.
Thời tiết rất lạnh, nhưng Tô Mặc vẫn nhất quyết muốn tự mình về nhà thu dọn đồ đạc.
Đinh Cạnh Nguyên biết anh không nỡ, Tô Mặc đã đồng ý đi cùng hắn rồi, vậy thì những chuyện còn lại hắn đều chiều theo ý anh.
Tô Mặc đội mũ, quấn khăn quàng cổ, hai tay ôm một chiếc túi chườm nóng màu đỏ, mặc áo khoác lông vũ, được Đinh Cạnh Nguyên cẩn thận bế lên xe lăn.
Bên ngoài gió lớn, Đinh Cạnh Nguyên không yên tâm, lại lấy một chiếc chăn lông dày bọc anh lại, quấn anh thành một quả bóng tròn, chỉ lộ ra hai con mắt.
“Cậu quấn tôi kỹ thế làm gì?” Miệng bị khăn quàng cổ che khuất, Tô Mặc uất ức hỏi, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Bên ngoài lạnh lắm.” Đinh Cạnh Nguyên nghiêm túc đáp, khoanh tay đứng đó, cúi đầu nhìn Tô Mặc đang bị mình quấn thành một quả bóng tròn không thể động đậy, hài lòng mỉm cười, thật là đáng yêu: “Đi thôi, xe đang đợi ở dưới.”
Đẩy Tô Mặc xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, cởi chăn ra, bế Tô Mặc lên xe.
Đến dưới lầu khu chung cư, lại dùng chăn quấn Tô Mặc lại, bế ngang người anh lên lầu.
Căn hộ nhỏ đã ở nhiều năm, ngày thường nhìn không thấy gì, đến lúc dọn dẹp mới phát hiện đồ đạc nhiều vô số kể.
Tô Mặc nhìn thứ gì cũng không nỡ bỏ, thứ gì cũng muốn đóng gói mang đi, Đinh Cạnh Nguyên thì ngược lại, hắn cảm thấy căn bản không cần dọn dẹp, chỉ cần mang Tô Mặc đi là được rồi.
Nhưng Tô Mặc muốn, vậy thì hắn chiều theo ý anh.
Hai tài xế chạy lên chạy xuống chuyển đồ, Đinh Cạnh Nguyên ở trong phòng ngủ thu dọn giấy tờ tùy thân.
Tô Mặc thì ngồi trên ghế sofa chỉ huy.
“Bộ dụng cụ nấu ăn đó nhất định phải mang đi.” Tô Mặc hướng vào trong bếp nói với bác tài xế, đồ đẹp như vậy để không thì thật lãng phí.
Nếu sau này cãi nhau với Đinh Cạnh Nguyên, vừa hay có thể trả lại cho hắn, đắt như vậy, anh không bồi thường nổi.
Anh Lưu lấy một chiếc chảo rán nhỏ xinh xắn đưa cho Tô Mặc xem.
“Đúng, chính là cái này, cả bộ.”
“Đồ trên cái giá gỗ nhỏ màu đỏ kia cũng mang theo đi.” Những dụng cụ nhỏ dùng để sơ chế thực phẩm này đều là do Tô Mặc cất công sưu tầm từng chút một ở siêu thị, như cái dụng cụ đánh trứng kia, bây giờ muốn mua cũng không còn kiểu dáng đó nữa.
Tô Mặc nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm một câu: “Cái giá kia to quá thì thôi, không tiện mang theo.” Anh Lưu nghe thấy, ở bên trong đáp một tiếng.
“Phòng ngủ dọn xong rồi.” Lúc này, Đinh Cạnh Nguyên xách một chiếc hộp lớn xinh xắn đi ra, bên trong đựng tất cả giấy tờ tùy thân của Tô Mặc, hai chiếc áo khoác, mấy chiếc áo sơ mi và quần lót Armani mà lần trước hắn mua cho Tô Mặc nhưng chưa mặc, cùng với hộp bao cao su rời.
“Còn phải tìm một người lái xe nữa.” Tô Mặc quay đầu nhắc nhở Đinh Cạnh Nguyên.
“Làm gì?”
“Chiếc Zhijun kia không có ai lái.”
Tô Mặc không nói, Đinh Cạnh Nguyên suýt chút nữa thì quên mất chiếc xe kia.
Nếu nói không cần nữa, Tô Mặc nhất định sẽ giận dỗi: “Xe cứ để đó, mấy hôm nữa tôi sẽ cho người đến lái.” Tô Mặc hài lòng gật đầu.
“Tôi muốn mang theo cả hai chậu trúc phú quý dưới bàn trà nữa, tôi đã trồng rất lâu rồi.” Trúc phú quý dù có dễ trồng đến đâu, không có ai chăm sóc lâu ngày cũng sẽ chết.
Tô Mặc nhìn thấy trúc phú quý lại nghĩ đến cây xương rồng của mình, trong lòng có chút không vui: “Ban đầu tôi còn trồng hai chậu xương rồng, vẫn luôn rất tốt, sau đó không biết tại sao lại chết.”
Đinh Cạnh Nguyên đặt chiếc hộp xuống, ngồi xuống cạnh Tô Mặc, nghiêng đầu hôn lên môi anh một cái, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không dám tiếp lời.
“Còn có cái nồi hai ngàn tệ của tôi, chính là cái anh dùng để sắc thuốc đó, không hiểu sao lại xuất hiện trong thùng rác dưới lầu, kỳ lạ thật.” Tô Mặc nói xong quay đầu nhìn Đinh Cạnh Nguyên, dùng ánh mắt hỏi hắn: Có phải cậu làm không?
Đinh Cạnh Nguyên nhìn Tô Mặc mấy giây, khóe miệng từ từ nhếch lên, càng lúc càng cao, đột nhiên bật cười thành tiếng, ghé sát lại muốn hôn anh, bị Tô Mặc giơ tay lên cho một cái tát: “Tại sao lại vứt nồi của em?”
Đinh Cạnh Nguyên ghé sát tai Tô Mặc, thổi hơi nóng, giải thích ngắn gọn, Tô Mặc cụp mắt nghe, trong lòng vừa tức vừa bất lực, lại xen lẫn một tia vui sướng không nói rõ được.
Ghen tuông với một cái nồi, chuyện này thật là xưa nay hiếm có.
Tô Mặc có quá nhiều thứ không nỡ bỏ, chiếc chăn len cừu trong tủ vẫn luôn không nỡ dùng, chiếc cốc sứ nhiều màu sắc xinh xắn dùng để uống sữa, dãy đèn nhỏ xinh xắn trên bàn ăn mà anh đã cất công lựa chọn rất lâu ở chợ đồ gia dụng mới mua được.
Cuối cùng, Tô Mặc nhìn căn hộ nhỏ một phòng ngủ của mình, nhìn hai chiếc vali lớn đã được chất đầy trên sàn nhà, thậm chí còn không muốn đi nữa.
Lúc rời đi, Tô Mặc được Đinh Cạnh Nguyên ôm trong ngực, chính tay anh khóa cửa.
Xuống cầu thang, Tô Mặc vô thức nói: “Chìa khóa phải cất kỹ.” Đừng để đến lúc muốn về nhà lại không vào được.
“Tại sao?” Đinh Cạnh Nguyên rõ ràng biết rõ còn cố hỏi.
Tô Mặc không lên tiếng.
Đinh Cạnh Nguyên âm thầm thở dài, siết chặt người trong ngực.
Hiện giờ Tô Mặc có thể bằng lòng đi cùng hắn, hắn đã rất mãn nguyện rồi, hắn không vội, cứ từ từ.
117
Trên đường đi, Đinh Cạnh Nguyên gần như cứ cách một lúc lại nghe điện thoại của Đinh Khê Xuyên và Giang Tâm Mi.
Ôn Hình Viễn – chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Ôn Thị ở Lăng Giang cũng gọi đến hẹn hắn cùng nhau ăn cơm.
Cấp dưới trong công ty gọi đến báo cáo công việc.
Đầu bếp ở nhà gọi đến báo cáo canh gà đã hầm xong, hỏi tối nay có cần chuẩn bị gì đặc biệt không.
Ghế sau của xe RV rất dài và thoải mái, Tô Mặc đắp chăn nằm nhìn Đinh Cạnh Nguyên đối diện bận rộn.
Đinh Cạnh Nguyên vừa nghe điện thoại, vừa duỗi chân luồn vào trong chăn cọ xát vào đùi Tô Mặc.
Tô Mặc mặc kệ hắn, để mặc hắn cọ xát, sau đó dần dần thiếp đi.
Lúc đến nơi, trời đã tối, mùa đông trời tối sớm.
Mùa đông ở thành phố S không có tuyết, nhưng rất ẩm ướt và lạnh lẽo.
Tô Mặc mơ màng bị Đinh Cạnh Nguyên vỗ mặt đánh thức: “Về đến nhà rồi.” Đinh Cạnh Nguyên nói xong, hôn lên môi Tô Mặc một cái thật mạnh, trong giọng nói lộ rõ vẻ vui mừng, khẽ gọi anh “Bảo bối”.
Căn biệt thự mới mua của Đinh Cạnh Nguyên nằm trong một khu biệt thự cao cấp cách trung tâm thành phố không xa, lái xe chỉ mất nửa tiếng.
Ngôi nhà hai tầng, sân rất rộng, phía trước có một khu vườn, phía sau là bể bơi ngoài trời.
Bên ngoài trông giống kiến trúc kiểu Âu, nhưng bên trong lại được trang trí theo phong cách ấm áp, mộc mạc.
Tô Mặc lại bị Đinh Cạnh Nguyên dùng chăn quấn lấy, bồng ngang người vào nhà.
Anh còn chưa kịp nhìn xem trong nhà như thế nào thì đã nhìn thấy Giang Tâm Mi đang ngồi trên ghế sofa.
Đã nhiều năm không gặp, nhưng vẫn nhận ra ngay, bà ta được bảo dưỡng tốt, không già đi là một chuyện, nguyên nhân chủ yếu là Tô Mặc ấn tượng quá sâu sắc với hai cái tát của bà ta.
Chỉ cần một cái liếc mắt, Tô Mặc đã biết bà ta vẫn không thích mình.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hai người là Giang Tâm Mi liền cảm thấy bực bội.
Cũng không phải con nít, còn bày đặt ôm ấp.
Đinh Cạnh Nguyên quả thực là cưng chiều Tô Mặc đến mức không thể cưng chiều hơn được nữa.
“Về rồi à.” Dù sao nhìn thấy con trai trở về, Giang Tâm Mi cũng yên tâm phần nào.
“Không phải đã nói là sẽ về sao?” Đinh Cạnh Nguyên đáp một tiếng, bước chân không dừng lại, ôm người đi thẳng lên lầu, cũng đỡ cho Tô Mặc phải băn khoăn có nên chào hỏi hay không, dù sao cũng là mẹ của Đinh Cạnh Nguyên.
Đầu bếp trong bếp nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng chạy ra, nói cơm nước đã chuẩn bị xong.
“Mang lên phòng trà trên lầu.” Đinh Cạnh Nguyên không quay đầu lại nói.
Hắn biết mẹ mình không muốn đi, cũng biết Tô Mặc không muốn cùng bà ăn cơm.
Trong phòng trà có hai dãy giá sách lớn, có rạp chiếu phim gia đình, có thảm trải sàn và giường sofa êm ái.
Về sau, nơi đây đã trở thành nơi để Tô Mặc giết thời gian trong thời gian dưỡng thương.
Đinh Cạnh Nguyên ngồi ăn cơm cùng Tô Mặc, kiềm chế lại rồi lại kiềm chế, hầu hạ Tô Mặc lau người, sau đó bồng anh về phòng trà, để Tô Mặc nằm thoải mái gối đầu lên đùi mình, hai người cùng nhau xem phim.
“Cậu vẫn nên xuống xem mẹ cậu đã đi chưa.
Bỏ mặc bà ấy, bà ấy sẽ tức giận đấy.”
“Cậu không hiểu bà ấy đâu.
Tôi mà xuống đó, bà ấy càng tức giận hơn.”
“Tại sao?” Tô Mặc chậm rãi xoay người, nằm ngửa trên đùi hắn, khó hiểu ngẩng đầu hỏi.
Đinh Cạnh Nguyên đặt tay lên cổ Tô Mặc xoa xoa, lúc này cả hai có thể một ngồi một nằm cùng nhau trò chuyện trên địa bàn của hắn, tâm trạng Đinh Cạnh Nguyên thật sự rất tốt, cúi đầu dịu dàng giải thích: “Bởi vì rõ ràng đã nhớ tới bà ấy nhưng lại không muốn nịnh nọt bà ấy, so với việc không nhớ đến bà ấy, càng khiến bà ấy khó chịu hơn.”
“Tính cách của tôi thực ra rất giống mẹ tôi.” Cố chấp, thậm chí có chút điên cuồng.
Chuyện đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi, “Nhưng may là…”
“Cái gì?” Tô Mặc nhìn anh.
“Tôi có cậu.” Đinh Cạnh Nguyên mỉm cười chân thành, nụ cười rất đẹp, không hề có chút toan tính.
Tô Mặc không tự chủ được đưa tay lên sờ sờ mặt hắn, Đinh Cạnh Nguyên áp mặt vào lòng bàn tay ấm áp của Tô Mặc, nghiêng đầu khẽ hôn.
——-.