118
Có lẽ là do ngủ nhiều trên đường, cũng có thể là do chuyển đến nhà mới chưa quen giường, Tô Mặc bị mất ngủ.
Nửa đêm, anh mở mắt nằm im trên chiếc giường lớn êm ái, Đinh Cạnh Nguyên đã ngủ say, mặt áp vào cổ anh, tay ôm eo anh, chân kẹp chặt chân trái anh.
Hôm nay chắc chắn hắn cũng mệt mỏi rồi.
Bên tai anh là hơi thở nóng ấm đều đều phả ra.
Tô Mặc là người rất biết giấu chuyện trong lòng, kỳ thực từ khi bước chân vào căn nhà mới này, trong lòng anh vẫn luôn bất an.
Không nói đến Giang Tâm Mi không mấy thiện cảm với anh, tất cả mọi thứ trong ngôi nhà này đều khiến anh lần đầu tiên cảm nhận được Đinh Cạnh Nguyên là một người vô cùng giàu có.
Cảm giác này khác với lúc ở Tân Thành, khi đó anh cũng biết Đinh Cạnh Nguyên có tiền, tiêu tiền như nước, tùy tiện mua sắm cả bộ dụng cụ nấu ăn hàng hiệu, thậm chí là xe hơi.
Nhưng ít nhất khi đó là ở trong căn hộ nhỏ của anh, anh nắm quyền chủ động và quyền từ chối.
Nói cho cùng, là do anh vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Đinh Cạnh Nguyên từ tận đáy lòng.
Yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả những gì của Đinh Cạnh Nguyên, với Tô Mặc hiện tại mà nói, vẫn còn hơi khó khăn.
Hiện giờ anh đang bị thương, không thể làm gì.
Chờ chân khỏi, anh nhất định phải nhanh chóng tìm một công việc.
Ngôi nhà này đương nhiên không cần anh phải gánh vác gì, nhưng là một người đàn ông, nên có sự nghiệp của riêng mình, ít nhất phải có khả năng tự chủ về kinh tế, đây là điều tối thiểu.
Người đã quen bận rộn đột nhiên phải rảnh rỗi, cảm giác không có việc gì làm thật sự rất không quen.
Trước đây bận rộn là vì muốn trả hết nợ tiền mua nhà càng sớm càng tốt để có thể sớm có được căn nhà thực sự thuộc về mình.
Còn bây giờ, tất cả những điều này là vì cái gì? Vì người đàn ông bên cạnh này sao? Tô Mặc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo mình của Đinh Cạnh Nguyên, lòng bàn tay hắn rất to, nắm lấy khiến người ta có cảm giác an toàn.
Anh lần mò tách các ngón tay hắn ra, luồn tay mình vào, lặng lẽ mười ngón tay đan vào nhau như một lời ước hẹn vào lúc hai giờ sáng.
119
Mất ngủ ban đêm dẫn đến việc không thể thức dậy vào buổi sáng.
Mãi đến khi trên môi truyền đến hương bạc hà mát lạnh và cảm giác chạm nhẹ nhàng, Tô Mặc mới tỉnh giấc.
Anh còn chưa mở mắt đã biết là Đinh Cạnh Nguyên vừa đánh răng xong đang hôn anh.
“Hai ngày nay công ty rất bận, hôm nay tôi không thể ở bên cậu được.” Đinh Cạnh Nguyên chống hai tay hai bên cổ Tô Mặc, nói xong lại cúi xuống hôn thêm một cái.
“Ừm.” Tô Mặc vẫn nhắm mắt, mơ màng đáp một tiếng.
“Trong nhà có đầu bếp và dì giúp việc, cậu muốn ăn gì, muốn làm gì cứ việc dặn dò họ.”
“Ừm.”
“Bảo bối?”
Nghe thấy tiếng gọi này, Tô Mặc mới chịu mở mắt.
Đinh Cạnh Nguyên áp sát vào, hơi thở phả hết lên mặt anh.
Thấy Tô Mặc mở mắt, khóe miệng hắn tự nhiên nhếch lên.
Có lẽ do Đinh Cạnh Nguyên không hề che giấu tâm trạng vui vẻ, ánh mắt yêu chiều lại quá nồng nhiệt, Tô Mặc không suy nghĩ nhiều, rất tự nhiên nói ra suy nghĩ của mình lúc nửa đêm: “Thực ra tôi không thích có người lạ ở trong nhà của mình, cơm nước tôi có thể tự làm được.”
Vừa dứt lời, Đinh Cạnh Nguyên đã hôn xuống, đầu lưỡi luồn vào, quấn quýt dây dưa, kéo tay Tô Mặc vòng qua cổ mình, hôn đến khi anh thở hổn hển.
Tô Mặc nói ngôi nhà này là “nhà của mình”, điều này khiến Đinh Cạnh Nguyên rất vui.
Hôn đã đời, Đinh Cạnh Nguyên hài lòng cọ cọ chóp mũi anh: “Bây giờ chân cậy còn chưa tiện, để họ chăm sóc hai ngày, được không? Chờ cậu khỏi rồi, tùy ý cậu, mọi việc trong nhà đều do cậu làm chủ.”
Tô Mặc vẫn còn thở hổn hển, nhìn người đàn ông trước mặt, khàn giọng đáp một tiếng “ừ”.
Lúc Đinh Cạnh Nguyên định đứng dậy, hai tay anh bất chợt siết chặt cổ hắn, sau đó ngẩng đầu chủ động hôn lên môi hắn.
Hành động này khiến Đinh Cạnh Nguyên suýt nữa thì vui đến phát điên.
Hắn đè Tô Mặc xuống hôn ngấu nghiến, sau đó kéo áo ngủ của anh ra s.ờ soạng khắp ngực, vai, cổ, hôn loạn xạ.
Đinh Cạnh Nguyên đi làm.
Tô Mặc ngủ trên giường đến tận chín giờ mới tỉnh.
Xe lăn ở ngay cạnh giường, Tô Mặc cảm thấy việc vệ sinh cá nhân anh vẫn có thể tự làm được.
Vừa ngồi dậy, quay đầu lại đã nhìn thấy một tờ giấy note màu xanh trên điện thoại bàn đầu giường, là Đinh Cạnh Nguyên sau khi ăn sáng xong đã ra khỏi cửa, nhưng lại nhớ ra điều gì đó nên quay lại để lại cho bảo bối của mình: “Mình à, tôi đã dặn đầu bếp nấu món cháo gà xé và các món ăn kèm mà mình thích rồi, số điện thoại ở phòng khách là 22886668, dậy rồi thì gọi người lên phục vụ nhé.
Tối nay đợi tôi về ăn cơm, tôi sẽ gọi điện thoại cho mình.
Ký tên: Ông xã.”
Tô Mặc nhìn dòng chữ, không nhịn được bật cười, Đinh Cạnh Nguyên đúng là đồ biến thái, cách xưng hô “mình à” nghe thật là buồn nôn.
Tô Mặc không gọi người, tự mình chống xe lăn vào phòng tắm rửa mặt.
Sau đó gọi điện thoại bảo người mang bữa sáng lên bàn sách trong phòng trà.
Người giúp việc trong nhà là một dì khoảng bốn mươi tuổi, rất tốt bụng, dịu dàng, làm việc gì cũng sạch sẽ gọn gàng.
Về sau Tô Mặc không để dì ấy đi, vẫn cho dì ấy ở lại giúp việc, chuyên môn dọn dẹp vệ sinh.
Chủ yếu là căn nhà này thật sự rất lớn, hơn nữa Đinh Cạnh Nguyên lại là một người cực kỳ ưa sạch sẽ.
Sau này Tô Mặc cũng có sự nghiệp riêng, cho dù là ba bữa cơm cũng dần dần bận đến mức không có thời gian tự mình làm.
Trong nhà thật sự cần có người giúp đỡ.
Ăn sáng xong, Tô Mặc nằm trên ghế sô pha trong phòng trà, vừa uống trà vừa đọc sách.
Dưới lầu không có việc gì phải làm, dì giúp việc cũng ngồi trên ghế sô pha bên cạnh yên lặng đọc sách.
Giá sách cao chạm trần, chất đầy hai mặt tường.
Đủ loại sách.
Những thứ này đương nhiên không phải là Đinh Cạnh Nguyên thích đọc sách, mà là lúc trang trí nhà cửa, vì đẹp mắt nên mới mua, còn rất nhiều sách tiếng Anh nguyên bản bên trong toàn là chuẩn bị cho Tô Mặc.
Chân Tô Mặc chưa tiện, dì giúp việc bèn trèo lên thang gỗ lấy sách cho anh.
Ban đầu Tô Mặc còn lo lắng dì ấy không biết tiếng Anh, sau này mới biết, dì ấy từng học cao đẳng chuyên nghiệp.
Hỏi dì ấy tại sao lại đi làm giúp việc, dì ấy cười nói đương nhiên là vì lương cao.
Trước bữa trưa, Đinh Cạnh Nguyên tranh thủ gọi điện thoại về, hỏi Tô Mặc buổi sáng làm gì, chân còn đau không, dặn dò anh chú ý đừng để bị va đập.
Hắn còn nhắc nhở anh nhất định phải uống canh thuốc bắc mà đầu bếp hầm, sau đó nhỏ giọng nói với Tô Mặc “nhớ cậu”.
Lúc đó Tô Mặc đang nằm trên ghế sô pha đọc sách, cụp mắt ậm ừ đáp lại.
Hai người cù cưa một lúc lâu mới cúp máy.
Vì xuống lầu bất tiện, bữa trưa vẫn ăn trên lầu.
Buổi chiều Tô Mặc ngủ một giấc, tỉnh dậy thì uống trà xem phim.
Dì giúp việc cũng không cần dặn dò, nhẹ nhàng gõ cửa, bưng vào đĩa bánh ngọt ngon lành và sữa bò vừa mới pha xong.
Hơn sáu giờ, Đinh Cạnh Nguyên trở về, vừa vào cửa đã đi thẳng lên lầu, sau đó chui vào phòng trà, không ra ngoài nữa.
Mãi đến gần tám giờ, hắn mới ôm Tô Mặc xuống lầu, dặn dì giúp việc dọn cơm.
Hai người chính thức dùng bữa tối đầu tiên trong phòng ăn của ngôi nhà mới.
120
Buổi tối, sau khi tắm rửa cho Tô Mặc xong, Đinh Cạnh Nguyên nhịn dục đến mức bụng chứa đầy lửa, không có chỗ ph.át tiết, bèn đến phòng tập thể hình ở phía đông lầu hai tập luyện.
Tô Mặc mặc áo choàng tắm, bên ngoài khoác áo phao lông dài, ngồi trên ghế sô pha đơn bên cạnh vừa xem hắn tập vừa trò chuyện cho vui.
“Sau này cậu còn tập kiếm nữa không?” Tô Mặc bưng cốc trà nóng, vừa thổi vừa ủ ấm tay.
Nhiệt độ trong phòng tập thể hình lúc này được cố ý điều chỉnh thấp hơn một chút.
“Không tập nữa, nhưng vẫn luôn duy trì tập thể hình.” Đinh Cạnh Nguyên mặc bộ đồ thể thao màu trắng, hai chân hơi dang rộng, đứng thẳng tắp, phối hợp với động tác hít thở, một tay đang nâng tạ đơn trông rất nặng.
Cũng hơi tiếc.
Lúc mặc đồ đấu kiếm trên sàn đấu, Đinh Cạnh Nguyên thật sự rất đẹp trai: “Cái trong tay cậu nặng bao nhiêu?”
“Cậu đoán xem.”
“Cỡ 10 kg không?”
Đinh Cạnh Nguyên tranh thủ cười một cái: “Cái trên sàn là 18 kg, cái trong tay tôi là 15 kg.”
Đinh Cạnh Nguyên vừa nói vừa nâng tạ đơn bằng một tay mà vẫn có thể đứng thẳng, thảo nào tay hắn khỏe như vậy, giống hệt như cái kìm.
Mỗi lần anh bị hắn ôm lấy, dù có dùng hết sức lực cũng không thoát ra được, hoá ra là do tập luyện mà có.
Đinh Cạnh Nguyên mỗi tay nâng hai hiệp, trên người đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Xoẹt một tiếng, hắn kéo dây kéo áo khoác ra, cởi áo khoác ném xuống sàn nhà, bên trong không mặc gì.
Cơ bụng rắn chắc lập tức lộ ra trước mắt Tô Mặc.
Đinh Cạnh Nguyên Hai chân chạm đất bằng đầu ngón chân, hai bàn tay nắm lấy con lăn tập cơ bụng, hai cánh tay duỗi thẳng, kéo toàn thân thành một đường thẳng, cơ bắp trên cánh tay và eo hiện rõ những đường nét đẹp mắt.
Sau đó, hắn cong khuỷu tay, dựa vào sức lực của cánh tay kéo con lăn về phía chân.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Động tác của Đinh Cạnh Nguyên rất chuẩn, tốc độ đều đặn, thể hiện trọn vẹn sức mạnh và vẻ đẹp tiềm ẩn trong cơ thể của phái mạnh.
Tô Mặc ở bên cạnh nhìn đến ngây người.
Về sau khi chân đã khỏi hẳn, Tô Mặc cũng thường xuyên cùng Đinh Cạnh Nguyên tập thể dục.
Lần đầu tiên sử dụng con lăn tập cơ bụng, anh mới biết thứ này hóa ra lại khó dùng như vậy.
Anh không thể nào thực hiện được một cách hoàn chỉnh, lúc duỗi thẳng tay, vì lực tay không đủ, cả người trực tiếp ngã nhào xuống sàn.
Bài tập cuối cùng trong phòng tập thể hình ngày hôm nay là do hai người cùng hoàn thành.
Đinh Cạnh Nguyên nằm úp người trên ghế cong tập lưng bụng, hai tay khoanh sau gáy, gập bụng.
Còn Tô Mặc thì ngồi trên đùi hắn, chân bị thương gác lên ghế sô pha đơn.
Mỗi lần Đinh Cạnh Nguyên gập bụng lên, Tô Mặc lại đút cho hắn một miếng bánh quy nhỏ.
Đinh Cạnh Nguyên có động lực nên tập rất nhanh, một đĩa bánh quy nhỏ rất nhanh đã bị hai người ăn hết.
Ăn xong, Đinh Cạnh Nguyên còn muốn nữa, Tô Mặc không còn cách nào khác, bèn cúi người hôn hắn.
Kết quả sau đó biến thành mỗi lần Đinh Cạnh Nguyên gập bụng một lần lại được hôn một cái.
Tô Mặc mà không hôn, hắn sẽ ôm chặt, quấn lấy, nhất định phải hôn anh.
Hai người từ việc chỉ chạm môi nhẹ nhàng, dần dần biến thành dính lấy nhau không rời, thời gian hôn nhau càng lúc càng lâu.
Sau đó, Tô Mặc từ từ luồn tay dọc theo cơ bụng rắn chắc của Đinh Cạnh Nguyên, luồn vào trong quần thể thao của hắn, vuốt ve đường chữ V ở háng hắn.
“Thích không?” Đinh Cạnh Nguyên thở dốc hỏi, đấu tranh tư tưởng, một mặt muốn chiều theo Tô Mặc, một mặt lại bị hành động của anh khiêu khích đến phát điên.
Tô Mặc không trả lời, chỉ cúi người cắn nhẹ lên môi dưới hắn.
Thế là Đinh Cạnh Nguyên bùng nổ hoàn toàn.
Hắn không quan tâm gì nữa, ôm Tô Mặc lên ghế sô pha, cởi áo phao của anh ra, rồi chui đầu vào áo trong của anh.
——–.