Chương 122: Thu lưới ღ
Edit: Quần bay theo gió
Beta: Pey
Để nàng ấy xử lý việc này?
Chấp Ngũ đứng bên cạnh quý nhân cũng ngẩng đầu nhìn Lư Oanh, gã suy nghĩ, tại đất Giang Châu này, chỉ một mình nàng ta…Không…!Một đất không quen hai người không quen, thậm chí nàng ta còn chưa có tìm hiểu chi tiết về đối thủ của mình, chỉ là một thiếu nữ, nàng ta dựa vào cái gì mà xin chủ nhân giải quyết việc đó chứ?
Quý nhân cũng nhíu mày, mà cũng giống như hứng thú.
Lư Oanh nói: “Khi những người đó ở thuyền khách chuẩn bị rời khỏi Giang Châu là lúc nó bị thiêu hủy, một là giữ chúng ta ở lại Giang Châu mấy ngày, tạo điều kiện cho bọn chúng xuống tay; thứ hai nó sớm không cháy muộn không cháy, đợi khi chúng ta trở lại bến tài mới cháy, đó là chúng ra oai phủ đầu chúng ta.”
Nói tới đây, Lư Oanh ngẩn đầu nhìn thẳng về quý nhân và chắc nịch nói: “A Oanh nghĩ, đến bình minh ngày thứ hai bọn họ rất có thể ra tay động thủ…!Động thủ lên chúng ta.” Bởi vì qua hai ngày nay, bọn họ có cơ hội tìm thuyền khác rời Giang Châu, chỉ e trận hỏa hoạn này là đối phương muốn giữ chân họ ở lại, phòng đêm dài lắm mộng, thời gian động thủ sẽ không kéo dài lâu.
Xem ra nàng đã khẳng định chủ nhân đằng sau bức màn này là thiếu niên trên thuyền đen kia.
Lúc này Lư Oanh nói tiếp: “Nếu khẳng định được thời gian bọn chúng động thủ và kẻ chủ mưu …!Như vậy chuyện chúng ta cần làm, là thiết kế cái bẫy cho tốt chờ bọn chúng tự sa vào.” Nàng nhìn hắn hỏi: “Chủ nhân nghĩ như thế nào?”
Đang chờ câu trả lời của hắn, đôi mắt đen láy của nàng lóe lên, thầm nghĩ: Chỉ cần một lần nữa thể hiện tài năng, mình nhất định có thể ngồi vững vị trí phụ tá bên cạnh hắn.
Chỉ cần chiếm được sự tín nhiệm cùng với coi trọng từ hắn, thiên hạ tuy lớn, đối với mình mà nói khắp nơi sẽ là con đường rộng mở!
Nhìn thấu vẻ chờ mong của Lư Oanh, quý nhân khẽ cười một cái, “Vậy à? Tiếp tục xem diễn đi.”
A?
Lư Oanh ngẩn ra, mở to hai mắt.
Ngay lúc thuyền khách hoàn toàn bị bao phủ bởi ngọn lửa, thế lửa vẫn hừng hực như vậy, đột nhiên có tiếng bước chân rầm rầm truyền vang, những tiếng kêu gào sau đó nối theo.
Lư Oanh vội vàng quay đầu lại.
Phía hướng Tây Bắc, nhưng lại đông nghịt mấy nghìn người đang vọt tới, trong tay bọn chúng đều cầm đao cầm côn, y phục thì cũ nát, cũng không che được vẻ hung tợn độc ác.
Mọi người trên bến tàu không kiềm được tiếng thét của mình, chỉ thấy một gã nam nhân lớn tiếng quát: “Các huynh đệ, thằng nhãi con đó dám đốt thuyền của chúng ta, chúng ta phải cho bọn chúng nếm đủ!”
Tiếng quát của hắn vừa dứt là mấy trăm người ở sau hò hét lợi hại: “Cho bọn chúng ăn đủ, cho bọn chúng ăn đủ!” một bên gào thét, đám người này cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ gào thét.
Lư Oanh còn tim đập mạnh và rối loạn hít thở, cách đó không xa có một phú thương kêu lên: “Không hay rồi, lũ du côn này mượn cớ sinh sự!” Lúc đó chiến loạn vừa mới bình ổn, tại đây chiến loạn đã xảy ra vài thập niên, thông qua thuyền hàng lớn nhỏ ra vào cảu các phú thương, đều bị bọn du côn đạo tặc này cướp đi không ít thứ.
Đám người này lúc trước thừa cơ hỗn loạn để cướp, bây giờ thiên hạ vừa mới thái bình nên bọn chúng không có lý do gì để thực hiện, thuyền khách bị đốt chính là lý do tốt quan minh chính đại để hành động.
Rất nhiều người giống như phú thương kia chợt tỉnh ngộ, lập tức một trận kêu loạn thất bát tao vang lên, “Mau, mau rời thuyền đi.” Đây là còn không tằng ngừng đích.
“Hộ vệ — hộ vệ –” những thuyền đang đậu ở bến tàu, trong khoảng thời gian ngắn không thể di chuyển liền được.
Tiếng hò hét, kêu gào, tiếng sợ hãi, trong nháy mắt đã biến bến tàu thành rối loạn cực kỳ.
cùng lúc đó, đám du côn đạo tặc tay cầm đao cầm côn, rõ ràng chuẩn bị đánh cướp đám thuyền, càng ngày càng nhiều, mấy trăm người dân Giang Châu cũng nhập vào đoàn người, tháo chạy ào ào như nước lũ.
Đám người này ào ào đánh tới.
Lúc này Lư Oanh vẫn chưa lấy lại tinh thần, quý nhân đã nắm tay nàng lùi về phía sai, trong nháy mắt ba người bọn họ đã lui về vị trí an toàn.
Lư Oanh vừa mới trấn định lại, chỉ nghe thấy tiếng vật nào đó rơi xuống nước “Bùm, bùm” thỉnh thoảng truyền đến.
Đám du côn đạo tặc nhảy xuống lòng sông, bơi về phía thuyền khách nhìn chằm chằm như con mồi.
Trên thuyền khách bây giờ vừa loạn vừa vội, bang bang va chạm, có vài thương nhân vội vã muốn thoát khỏi bị xô đẩy va vào nhau, khiến cả đoạn sông bị tắc nghẽn nghiêm trọng.
Liên lụy đến những thuyền đang đậu ở bến muốn di chuyển cũng không được, muốn lùi cũng không thể!
Cách đó không xa, một phú thương ngã phịch xuống trên đất sắc mặt trắng bệch kêu khẽ: “Ôi xong rồi, xong rồi…”
Lư Oanh giật mình quay đầu lại.
Thì ra là đám người đi theo chủ nhân thuyền buồm đen kia đã không thấy đâu.
Không đúng…!nàng thấy hắn leo lên một con ngựa, điên cuồng phóng về hướng quan phủ phía Nam.
Trận biến cố này, không thể không bất ngờ, bên này trên thuyền đã cháy được một nửa, bên này mấy nghìn du côn đạo tặc lao đến.
Cứ như vậy một hồi, bọn họ đã nhảy lên thuyền đậu ở bến tàu, cùng hộ vệ trên thuyền xô xát đánh nhau.
Đám đạo tặc thì rất nhiều, hơn nữa còn không ngừng gia tăng.
Không đến một khắc, một bộ phận nhỏ của bọn chúng đã thành công chiếm cứ một nửa số thuyền khách rồi, thậm chí bắt đầu đưa hàng hóa xuống và rút lui.
Đúng lúc này, một loạt tiếng vó ngựa hí vang lên, cả tiếng bước chân truyền đến.
Từ ngã tư đường phía Nam, một đại đội tay cầm trường thương, giục ngựa chạy lại đây, phía sau kỵ bịnh là hơn một ngàn binh lính.
Quan phủ phái người đến đây.
Đến cũng nhanh thật!
Nhìn thấy quan binh quân đội có hơn ngàn người, đứng bên cạnh Lư Oanh là quý nhân chợt lên tiếng, “Bảo vệ cho Lư thị tốt, ta đi thu lưới.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Nhìn trong đám người không biết khi nào đã có hộ vệ đi ra, nhìn thấy quý nhân được bọn họ đỡ lên ngựa sau đó khẩn cấp rời đi, Lư Oanh khẽ hỏi: “Chủ nhân muốn ra tay trước quan phủ?”
Tiểu cô nương này lúc nãy còn tim đập loạn ra hiện tại đã khôi phục sắc bén, Chấp Ngũ không khỏi tán thưởng gật đầu đáp: “Không sai, quan phủ Giang Châu đã điều binh lính đến, người của chúng ta có cơ hội trà trộn vào bọn chúng.”
Tạm dừng một chút, gã nghĩ chủ nhân nhà mình coi trọng tiểu cô nương thông minh này, sau đó giải thích cặn kẽ hơn: “Buổi tối hôm đó cô nương cũng thấy đội ngũ thuyền buồm màu đen kia, hằng năm đều xuôi theo sông Trường Giang đến Giang Châu, Hàng Châu to lớn như vậy cũng có bọn đạo tặc lủi vào gây tội phạm.
Bọn chúng đánh cướp các thuyền vận chuyển hàng hóa đến Lạc Dương, còn cùng quan lại Giang Châu thông đồng cấu kết lẫn nhau.
Chủ nhân đối với chuyện này đã lên kế hoạch từ lâu, bây giờ người đi thu lưới bắt cá.”
Hắn chỉ về phía những thuyền khách có bọn đạo tặc chém gϊếŧ quan binh nói: “Người của chúng ta không nhiều lắm, cũng không triển khai theo đội ngũ, bọn cường đạo này dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại, không lo không xử lý được, thậm chí còn khiến mọi người nhớ tới cường đạo ở Giang Châu trước kia.”
Dừng một chút, hắn còn nói thêm: “Trên thuyền buồm đen của bọn chúng đều có người của chúng ta cài vào, một đêm kia kẻ đó chưa nghĩ ra đối sách nào thì bọn chúng cũng không làm gì được chủ nhân.”
Lư Oanh đã hiểu rõ, trên mấy thuyền này đều có người của bọn họ, đến lúc trực tiếp đối đầu, cùng lắm họ phát động công kích trước mà thôi.
Trong lúc hai người nói chuyện, quan binh đã vây kín xung quanh, nhìn thấy bọn họ thao tác mau lẹ tiến về nơi hỗn loạn, bắt đầu đánh nhau với bọn đạo tặc.
Lư Oanh nói: “Bây giờ chúng ta phải đi sao?”
“Đi thôi.”
Lư Oanh được Chấp Ngũ nhét vào một tửu lầu nào đó.
Từ ngày hôm qua, Lư Oanh dùng cơm ở tửu lâu, phát hiện bầu trời Giang Châu biến chuyển hoàn toàn, ở ngã tư đường có thể thường thấy những binh lính trang bị áo giáp đi đi lại lại, hoặc một vài xe chở tù nhân thường hay xuất hiện.
Có tiếng bàn tán từ người khác, Lư Oanh cẩn thận lắng nghe họ nói, “Lần này, mấy đại gia tộc Giang Châu này có hơn một nửa bị đốn ngã.”
“Đúng vậy, ông trời có mắt thật.”
“Nghe nói quan lại với đạo tặc cấu kết với nhau, lấy trộm quan lương.”
“Lần này bị xử trảm, không có mấy trăm thì cũng hơn một ngàn nha.”
“Là một đại nhân vật đến từ Lạc Dương.
Nghe nói bọn đạo tặc lúc này đã kinh doanh mấy năm, thật không ngờ có một vị quý nhân từ Lạc Dương kia mới lộ mặt chút xíu, là cả đám người không chiến đã bại rồi.”
Nghe ngóng được một ít, Lư Oanh thầm than: Chuyện đã lớn đến như vậy rồi.
Nàng chớp mắt lại muốn nói: Nếu tại Giang Châu này có rất nhiều quan lại và quý tộc bị xử chết, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không rời khỏi nơi đây.
Nghĩ đến đây, nàng hỏi Chấp Ngũ: “Ta có thể đi dạo một vòng chứ?”
Ý của nàng muốn hỏi, Giang Châu có phải đã nằm trong tay quý nhân khống chế rồi hay không? Nàng bây giờ muốn ra ngoài có an toàn không?
Chấp Ngũ gật đầu nói: “Có thể.
Ta đi theo bảo vệ cho cô nương.”
Nếu hắn nói có thể, Lư Oanh liền ăn cơm xong, thản nhiên đi đến ngã tư đường.
Quan trường ở Giang Châu tựa như một cơn động đất, dĩ nhiên nó không ảnh hưởng tới người dân bình thường, Lư Oanh đi đường, phát hiện một điểm trừ bỏ ngã tư đường ra thì chỗ còn lại đều nườm nượp người đi, xe đi lại như mây.
Đi một hồi, Lư Oanh đột nhiên nhớ đến chính sự của mình, liền hỏi: “Chấp Ngũ, ngày ấy ở trên thuyền có cô gái mắt to, dáng người nhỏ xinh ngươi còn nhớ rõ không? Nàng ta thích ngươi đấy, muốn nhờ ta hỏi thăm ngươi đã thành thân chưa?” Việc này nàng định trực tiếp đến chỗ quý nhân mà hỏi.
Nhưng gần đây quý nhân đã bận công vụ của mình, nàng tự nhiên không đi quấy rầy người.
Chấp Ngũ hừ nhẹ, “Ta đã sớm thành thân.” Hắn ồm ồm nói tiếp: “Chuyện nhàm chán này, mà ngươi cũng thích làm?”
Gì chứ, nàng vốn là nữ nhi mà, loại sự tình này trong mắt nàng, mới không phải là nhàm chán.
Lư Oanh lười nói lại, sau đó gật đầu: “Ta đã biết.”
Lúc này, Chấp Ngũ đột nhiên nói: “Nội tử nhà ta, là trưởng nữ của Phạm thị ở tại Lạc Dương.” Làm như cười cười, Chấp Ngũ chậm rãi nói: “Thân phận chủ nhân tôn quý vô cùng, dù là một hộ vệ bên ngài ấy cũng đủ thân phận để thích một trưởng nữ của đại gia tộc nào đó.
Lư cô nương, cho đến bây giờ, cô còn không hiểu được có thể đứng bên cạnh chủ nhân là ý nghĩa ra sao?”
Lư Oanh ngẩn ra.
Nàng ngẩn ngơ, thầm nghĩ: Đúng vậy, ta còn thật sự khinh thường.
Tài năng của Chấp Ngũ trong tình huống này, không rời một tấc người nọ, xác định con người này rất được quý nhân coi trọng.
Thân phận của hắn ta tuy là hộ vệ, nhưng là hộ vệ thân cận của quý nhân.
Người như vậy, mình còn tùy tiện thay hắn cầu hôn, thật đúng xem nhẹ hắn rồi.
Thấy Lư Oanh đang suy nghĩ, Chấp Ngũ nhìn nàng rồi bồi thêm vài câu: “Lư cô nương, chủ nhân tuy rằng đối ngươi ôn hòa thân cận, nhưng ngươi phải nhớ khắc ghi trong lòng về thân phận của ngài.
Nếu là cô nương khác, có thể được chủ nhân dịu dàng đôi chút, chắc chắc mang ơn, chết không hối hận! Lư cô nương, kỳ thật cô vẫn không nghĩ sẽ hiểu được.”
Lư Oanh biết ý tứ của hắn.
Ý nói rằng quý nhân đối với nàng ôn hòa thân cận, cho nên Lư Oanh đối với người đó không có lòng kính sợ, thậm chí dân thường như bọn họ không biết, sự ôn hòa thân cận từ quý nhân, có bao nhiêu trân quý.
Thậm chí nàng còn lấy ánh mắt của một người dân bình thường, toàn bộ suy xét hướng lên người kia, mà quên đi khác biệt giai cấp thượng lưu, giàu nghèo sang hèn.
Trong lời nói của Chấp Ngũ mang theo ý cảnh báo cũng là nhắc nhở.
Lư Oanh suy nghĩ một hồi, mỉm cười nói: “Ta đã hiểu.” Miệng thì nói đã hiểu, mà biểu tình vẫn là tùy ý như vậy, Chấp Ngũ nhìn nàng một cái, không hề nhiều lời.
Trong lòng không khỏi than thở: Thôi chờ nha đầu này đi theo chủ nhân tới Lạc Dương rồi sẽ hiểu những lời mà mình nói.
******
Ngày up: 23/10/2018 11:27 PM
Lảm nhảm: Quả thật 5 chương này làm thật gian nan @@ mỗ vừa tranh thủ lo thi này kia, còn đi hoạt động trong trường kiêm luôn bà đỡ đẻ và vú em chăm lũ chó con và mèo con ╮(╯_╰)╭ Chuyện nhà tùm lum chuyện không hay, bào mòn sức khỏe mỗ kinh khủng…!Mới hồi 9h mấy cùng ngày up, một bé edit vừa send vài chương cho mỗ đã lập tức beta liền cho nóng (≧∀≦) cảm ơn bé edit nhiều luôn~~ Vì làm hơi gấp nên sẽ có vài chỗ lỗi sai chính tả nhỏ xí xi, ai đọc được thì góp ý giùm mỗ đoạn đó nhé (˶◕‿◕˶✿)
Lảm nhảm 2:
Thiếu niên ngả ngớn kia xoay người, hai mắt đường đường chính chính đánh giá Lư Oanh, thật lâu sau, hắn huýt sáo, kêu lên:
“Quả nhiên là mỹ nhân.” xoa xoa hai tay, hắn đắc ý vả vào miệng, “Tư sắc tốt như vậy, tức giận là phải, trách không được Lư Vân luôn nhắc tới ngươi.
Không được, ta nhịn không được rồi, ta sẽ hưởng dụng hai tỷ đệ ngươi thật tốt.”
Nói tới đây, hắn chuyển hướng sang người thiếu niên, kêu lên: “A Chấn, lần này chúng ta ngoạn hưởng tam long nhất phượng.”
“Được.”